Chương 8.5: Tương lai là mục tiêu cần hướng tới
Năm người chúng tôi, bao gồm tôi, Clara, Erina, Lavie và phu nhân Laura đang đi dọc hành lang của biệt thự. Dường như bữa tiệc đã chuẩn bị xong trong lúc chúng tôi vẫn đang làm mấy trò hài kịch đáng xấu hổ. Dù vậy...
"À ừm... Tiểu thư Lavie?"
Lavie đang ôm chặt lấy tay trái của tôi ở một bên với một gương mặt hạnh phúc trong khi Erina thì lườm tôi gay gắt.
"Ehehe... Vâng? Lavie đây ạ."
"Thiêt tình!!! Chị Lavie điềm tĩnh, nghiêm túc của ngày xưa đâu rồi."
Clara thở dài trong khi ép ngón trái vào thái dương của mình, cùng với đó là tiếng cười khúc khích của phu nhân đi phía trước.
Ngay sau đó, Erina từ đâu xen giữa tôi và Lavie khiến cô ấy miễn cưởng thả tay tôi ra.
"Erina là đồ keo kiệt. Nhường Ren cho chị đi mà."
"Không được! Còn anh nữa! Anh có thật sự quan tâm đến đứa em gái này không vậy? Mới gặp lại nhau sau bảy năm mà chưa gì đã đi tán gái rồi. Thiệt tình, từ xưa lúc nào anh cũng nổi tiếng với phái nữ."
Erina phồng má lên nhìn tôi với vẻ chỉ trích.
Mà... mấy cô gái trước giờ tôi gặp, hầu như ai cũng từng nói với tôi một câu y hệt nhau là dù tôi không đẹp trai nhưng lại cuốn hút lạ thường. Tôi tự hỏi đó là gì? Không đẹp trai thì lấy cái gì mà cuốn hút? Đến giờ tôi vẫn chưa rõ liệu câu nói ấy là khen hay chê nữa.
"Anh thật sự không hiểu em đang nói gì cả. Với lại tiểu thư Lavie, làm ơn đừng giỡn kiểu đó nữa. Người khác sẽ hiểu lầm đấy. Tôi chỉ đơn thuần hóa giải lời nguyền cho tiểu thư, ngoài việc đó ra thì chẳng còn gì khác. Quyết định của tiểu thư quá vội vàng đấy."
Trước câu nói của tôi, đôi chân mày của Lavie khẽ hạ xuống.
"G-Giỡn... em thật lòng đấy ạ!"
Tôi khẽ đứng hình trước câu trả lời quyết đoán ấy.
"X-Xin lỗi tiểu thư nhưng tôi hiện tại không thể đáp lại tình cảm của em được."
"A..."
"A-Anh hai, như thế có hơi..."
Lavie khẽ cuối mặt xuống rồi trở nên yên lặng. Clara và phu nhân đều tỏ ra ngạc nhiên. Thật có lỗi với cô ấy với phu nhân nhưng... tôi thật sự không thể quyết định ngay lúc này.
"Em hiểu rồi..."
"T-tiểu thư này..."
Có lẽ tôi hơi quá đáng thật. Phải tìm cách nào đó để xin lỗi. Thế nhưng cô ấy đột nhiên ngước lên rồi nhìn tôi với ánh mắt hưng phấn.
"Anh nói 'hiện tại chưa thể' đúng không ạ? Em hiểu rồi, nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu! Em nhất định sẽ dành lấy được trái tim của anh, hoàng tử của em!"
"Eh?"
"Chị Lavie! Chị vẫn chưa chịu từ bỏ ạ?!"
"Ufufu, quả nhiên là con gái của mẹ."
Một phản ứng ngoài dự đoán của tôi. Thay vì lặng lẽ bỏ cuộc, cô ấy dường như chỉ tạm thời ngừng việc tấn công tôi mà thôi.
"Anh hai! Anh nói gì đi chứ?"
Erina không hiểu sao từ lúc Lavie "thức tỉnh" đến giờ luôn phản ứng mãnh liệt như thế. Em ấy nhìn tôi và vô cùng trong chờ vào câu trả lời của tôi.
"À... Anh không thể từ chối cô ấy một lần nữa được... như thế thì anh sẽ bị tổn thương mất."
"Tuyệt vời! Cảm ơn anh ạ!"
"Anh hai!!!"
Erina lại một lần nữa hét lên.
"Ehehe, Elie nên bỏ cuộc đi. Đẩu phải là chị cướp đi anh trai của em luôn đâu. Cả hai là ANH EM mà. Đúng không anh Ren? Đối với anh thì Elie chỉ là em gái đúng không?"
Không hiểu sao nhưng Lavie vừa nói vừa nhìn Erina đầy mỉa mai. Tôi đang lo lắng liệu việc này có ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai.
"Mà... từ nhỏ tôi vốn đã ý thức rõ ràng về việc cả hai không có cùng huyết thống."
"A-Anh hai..."
Tôi trả lời thành thật kèm một chút lúng túng. Mặt khác, Erina lại khẽ đỏ mặt rồi nhìn đi chỗ khác.
"K-Không lẽ nào anh đối với Elie... không thể thế được. Chị sẽ không thua đâu!"
"Tuổi trẻ đúng là tuyệt thật nhỉ?"
"Cô làm ơn cản họ lại giúp với ạ."
Trong khi tôi đang cực khổ với hai cô gái này, phu nhân và Clara bỏ chúng tôi lại một đoạn.
.
.
.
Sau đó, gia đình nhà Ubiel đã đãi chúng tôi một bữa thịnh soạn. Có thể nói là lâu lắm rồi tôi mới được thưởng thức những món ăn sang trọng như thế, đúng là quý tộc có khác. Sau bữa ăn, chúng tôi được phục vụ trà và món tráng miệng cũng không kém phần giá trị. Trà thuộc loại thượng hạng, tôi có thể dễ dàng nhân ra nó dựa vào kinh nghiệm qua lại trong nhiều năm qua.
"Hửm? Không biết liệu ta có nhầm không nhưng con gái, trông con có vẻ đang vui nhưng là về một thứ khác?"
"Suỵt, anh không nên tò mò chuyện của con bé."
Cùng với một nụ cười nữ tính, phu nhân nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi của ngài Rumal khiến ông ấy cứng đờ người.
"Cơ mà Ren, từ giờ con định làm gì? À, dù đó không phải là chuyện của cô nhưng..."
"Không sao đâu ạ. Thật ra thì bản thân con không biết nữa. Trước khi đến được đây và gặp Erina thì con chẳng còn dự định nào khác cả. Chắc con sẽ tìm cách nào đó để có thể ở gần Erina."
"Anh hai... hì hì..."
"Mu..."
Erina ôm hai má thẹn thùng trong khi Lavie khẽ lườm em ấy.
"Ra vậy! Vậy thì sao cậu không nhập học Lavender? Ta có thể giúp cậu chuyển thằng vào đó luôn đấy. Hahaha!"
"Vâng? Con nghĩ không đơn giản thế--"
"À, em quên nói với anh. Gia đình nhà Ubiel là người chịu trách nhiệm tiên quyết cho học viện đấy ạ. Nói cách khác, bác Rumal là hiệu trưởng của Lavender trong khi dì Laura là thư kí kiêm quản lý khu sinh hoạt đấy ạ."
Chà. Tôi cảm giác như cái khả năng cảm thấy bất ngờ của tôi tự dưng nó bay đâu mất luôn. Tôi có lẽ đã đạt đến trình độn không thứ gì có thể làm tôi ngạc nhiên được nữa.
"Ra vậy... nhưng... ngài biết đấy, con thật sự không phù hợp."
"Ha ha ha, yên tâm đi. Dù cậu có nói gì, chỉ cần ta chứng nhận là mọi thứ sẽ ok hết."
Ok cái con khỉ. Chả phải đó là lạm quyền sao?
"Em thấy hợp lý đấy ạ! Như thế chúng ta sẽ được gặp nhau thường xuyên hơn."
Đột nhiên Erina và Lavie lại hùa nhau động viên tôi chấp nhận lời mời.
"Mà... nếu Erina đã muốn vậy thì..."
"Ơ? Còn em thì sao ạ?"
Lavie thở dài một cách bất mãn. Còn về chỗ ở...
"Nếu con có việc gì cần giúp thì cứ việc nói cô, đừng ngại nhé."
Cùng với một gương mặt phúc hậu, phu nhân nhìn tôi trìu mến.
"Vậy thì... có hơi đột ngột nhưng, liệu con có thể xin giấy phép được không ạ?"
"Giấy phép?"
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip