Chap 26: Chúng ta được cứu rồi
Vương Việt và Lăng Duệ lúc này đều đang bị thương, máu không ngừng chảy. Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay. Trời gần sáng rồi, chẳng bao lâu nữa tên khốn kia sẽ làm theo kế hoạch, giết cả hai người sau đó phóng hoả đốt rừng. Lăng Duệ nhìn Vương Việt cả người đều là vết bầm tím, máu mũi chảy thành dòng thì vô cùng đau xót. Anh đang dần lịm đi, đầu dựa vào thành ghế bên cạnh hắn ta. Lăng Duệ khẩn thiết van nài:
- Để cậu ấy đi, ông muốn bao nhiêu tiền, muốn tôi làm gì cũng được. Làm ơn... cậu ấy sắp không chịu nổi nữa rồi...
Hắn ta được nước lấn tới, thấy Lăng Duệ yếu thế càng ra sức chèn ép. Tên điên ấy ra điều kiện:
- Muốn tao tha cho nó? Được thôi, nếu mày bò lại đây liếm giày cho tao, gọi tao hai tiếng " chủ nhân ", tao sẽ xem xét.
Lăng Duệ cắn chặt răng, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Vương Việt ánh mắt yếu ớt nhìn Lăng Duệ mà lắc đầu, môi mấp máy nhưng chẳng thành tiếng. Cậu biết là anh nói " Đừng.... " Nhưng Lăng Duệ hết cách rồi, cậu không biết phải làm sao để bảo vệ anh nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này e rằng chỉ một lúc nữa thôi Vương Việt sẽ hoàn toàn kiệt sức. Đây là sự đánh đổi mà cậu tình nguyện để hắn thả tự do cho anh.
Lăng Duệ tránh ánh mắt đau thương của Vương Việt, quay đầu đi hướng khác. Bởi cậu bị trói hai tay ở phía sau, toàn thân đau nhức lại đang trong tư thế quỳ gối nên việc giữ thăng bằng là rất khó. Vừa mới di chuyển được một chút cả người cậu đã đổ rạp. Nền đất cát bụi bay mù mịt. Lăng Duệ nhem nhuốc, nhếch nhác đến đáng thương. Những vết xước trên cơ thể cậu đều dính bẩn, máu hoà với màu cát trông vô cùng đáng sợ. Vương Việt lúc này đã nhìn thấy gương mặt chằng chịt vết thương và cả bàn tay đang rỉ máu đỏ thẫm một vùng của Lăng Duệ, trong lòng càng đau đớn, áy náy vạn lần. Nước mắt không ngừng rơi, miệng khô khốc van xin:
- Lăng Duệ, đừng mà... Có ai không? Cứu với....
Vương Việt bất lực, van nài trong vô vọng. Trước giờ anh đều không tin vào ông trời, bởi nếu ông trời có mắt thì gia đình anh đã chẳng tan nát, cuộc sống của anh đã chẳng khó khăn, cơ cực như thế. Họ rốt cuộc đã làm gì sai mà đáng bị đối xử, bị vùi dập như vậy chứ? Vậy nên trước giờ dù có gặp chuyện gì cũng là anh một mình tự nín nhịn vượt qua, anh chỉ tin vào khả năng của chính mình, chẳng dám mong cầu sự may mắn hay giúp đỡ từ ai. Nhưng ngày hôm nay anh thật tâm cầu nguyện. Trời cao có nghe thấy lời kêu cứu của anh xin rủ lòng thương một lần, Lăng Duệ, đừng giày vò cậu ấy nữa, cậu ấy không có tội. Nếu muốn hành hạ thì hành hạ một mình anh thôi, hãy tha cho Lăng Duệ, tha cho Lăng Duệ... Vương Việt khóc nấc từng hồi, đôi mắt đỏ hoe, tâm can vỡ vụn.
Lăng Duệ nén đau cố gắng nhoài dậy, nhưng trong trạng thái bây giờ việc cậu có thể đứng dậy là điều không thể. Lăng Duệ thở dốc, mồ hôi ướt đẫm khiến những vết thương trên mặt càng trở nên xót hơn. Tên điên kia mất kiên nhẫn tiến tới gần túm lấy tóc cậu ép cậu ngửa mặt lên. Tay còn lại hắn rút khẩu súng chĩa thẳng vào Vương Việt gằn giọng:
- Mày lề mề quá đấy, nhanh lên nếu không muốn tao bắn chết thằng ranh kia!
Hắn thả tay đập mạnh đầu cậu xuống nền đất. Lăng Duệ đưa đôi mắt căm hận nhìn hắn, ánh mắt này của cậu, chỉ cần thoát ra được thề sẽ xé xác tên khốn này thành trăm mảnh. Hắn cực kì khó chịu với thái độ này của Lăng Duệ. Hắn cười khẩy, nhét lại súng vào túi quần, trước khi trở lại ghế ngồi còn đá vào mặt Lăng Duệ một cú đau điếng. Lăng Duệ văng lật người lại, nằm im bất động. Tên điên kia vắt chân lên ghế, ra hiệu cho đàn em lôi Lăng Duệ tới chỗ hắn. Khó khăn lắm mới kéo được Lăng Duệ đứng thẳng dậy.
Đôi mắt cậu đang lờ đờ lập tức mở to, nhanh như cắt, cậu đá xoẹt một đường kéo dài trên mặt đất, cát bụi bay mù mịt. Tên nghiện thần trí còn đang lâng lâng chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì:
ĐOÀNG.....
Một tiếng động vang trời. Tiếng súng vốn đã to, lại còn đang ở trong hang, độ vang làm âm lượng như gấp đôi, khiến người ta không khỏi giật mình kinh hãi. Vương Việt tim như ngừng đập, anh rất sợ tiếng súng kia là chĩa vào Lăng Duệ, anh sợ cậu vì anh mà gặp nguy hiểm, anh sợ cả đời này chưa kịp nói với cậu về tình cảm của mình. Cả tuổi thơ đi qua nhiều thăng trầm biến cố chưa bao giờ Vương Việt sợ hãi đến thế, chưa bao giờ anh sợ mất đi một người đến thế. Trong thâm tâm anh không ngừng cầu xin, không ngừng hi vọng, cho đến khi thấy bóng Lăng Duệ lờ mờ giữa khói bụi anh mới có chút an tâm.
Lăng Duệ trên tay cầm khẩu súng chĩa thẳng vào tên điên kia, nhưng hắn cũng đã nhanh tay chĩa khẩu súng của mình về phía Vương Việt. Cuộc đối đầu cực kì căng thẳng. Đàn em của hắn đã nằm lăn một góc với viên đạn xuyên qua đùi, kêu la oai oái thảm thiết. Lăng Duệ nhổ ra một thứ dung dịch lẫn cả máu và đất, khoé miệng của cậu rách một đường. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ tới, bộ mặt yếu đuối hắn thấy nãy giờ thực ra chỉ là Lăng Duệ đang diễn, bởi cậu nhìn thấy viên đá có cạnh sắc mà cậu dùng để cởi trói cho Vương Việt chỉ cách chỗ cậu một đoạn ngắn. Lăng Duệ tương kế tựu kế, lúc ngã xuống đã nhanh tay nhặt viên đá, tự giải thoát cho bản thân, chớp mắt thay đổi cục diện tình hình.
Ánh mắt sắc lạnh ghim chặt lên người tên khốn kia. Hai bên quyết chiến tới cùng. Lăng Duệ bắt đầu giở đòn công kích:
- Mày có muốn ngồi lại chúng ta cùng thương lượng một chút không nhỉ? Hôm nay nếu tao không trở về, người của tao lập tức đến san phẳng nhà mày. Vợ mày, mẹ già và cả đứa con gái 5 tuổi của mày đều sẽ chết không toàn thây. Cái đường dây làm ăn phi pháp của mày cũng chẳng thoát khỏi số phận bị bóp chết đâu. Tất cả bọn mày phải trả giá cho những gì đã gây ra!
Tên này ban đầu còn cứng miệng, vừa nghe Lăng Duệ nhắc đến mẹ và con gái để lập tức thay đổi sắc mặt. Ánh nhìn thấu tâm can của Lăng Duệ đã phát hiện ra sự sợ sệt, lung lay trong đáy mắt hắn. Lăng Duệ thấy chiêu của mình có tác dụng bèn tiếp tục khua môi múa mép:
- Mày đội lốt dân kinh doanh để buôn bán chất cấm, hàng cấm cũng được khoảng 5-6 năm rồi đấy nhỉ? Nếu như kết quả điều tra của tao không lầm. Chắc mày biết quy tắc hàng đầu trong kinh doanh là không bao giờ làm gì mà chịu thua lỗ chứ? E rằng trận chiến này mày thua rồi. Bọn tao ở đây chỉ có hai mạng, còn mày là bốn mạng, ba người lớn, một trẻ nhỏ. Mày cứ suy nghĩ cho kĩ đi, nhớ nghĩ cả cho người mẹ già và đứa con thơ của mày.
Lăng Duệ mang thần thái ngút ngàn của người nắm phần chủ động, giọng điệu sặc mùi đe doạ, vô cùng chắc chắn. Tên kia lắp bắp:
- Mày.... muốn gì?
Lăng Duệ hất hàm ra lệnh:
- Thả cậu ấy ra! NHANH!
Tên kia bị nắm thóp điểm yếu, ngoan ngoãn làm theo. Hắn hấp tấp cởi trói cho Vương Việt. Vương Việt tập tễnh bước về phía Lăng Duệ đang dang rộng tay đón chờ. Nhưng anh mới đi được vài bước, tên kia giở trò, từ sau đẩy mạnh. Lăng Duệ hốt hoảng chạy lại đỡ anh. Một phút lơ là đã khiến cả hai rơi vào nguy hiểm.
ĐOÀNG....
Phát súng thứ hai vang lên. Lần này Vương Việt cảm nhận tiếng súng gần lắm, sát lắm, âm thanh cũng ghê rợn hơn vừa này. Anh quay sang thì thấy Lăng Duệ đang ngã xuống, bắp tay ròng ròng máu chảy. Khẩu súng trong tay cậu theo đà văng xa ra một đoạn dài. Cậu nằm gọn trong lòng anh. Cả thân hình to lớn bây giờ chỉ thu lại còn một chút nhỏ bé. Vương Việt ôm chặt cậu, nước mắt tuôn như mưa, luôn miệng cầu xin cậu hãy cố gắng lên. Lăng Duệ đưa bàn tay đầy máu lên lau nước mắt cho anh, ánh mắt tràn đầy sự sủng ái, khoé miệng nở một nụ cười an yên.
- Tiểu Việt, đừng khóc, khóc sẽ xấu...
Vương Việt vội nắm lấy tay Lăng Duệ áp lên mặt mình, trấn an cậu:
- Không khóc, tôi không khóc. Duệ Duệ chờ một chút, tôi đưa cậu ra ngoài, tôi đưa cậu đi viện...
Tên kia đắc ý vô cùng, bộ dạng hèn nhát như chó chui gầm chạn hồi nãy hoàn toàn biến mất, rít lên như sặc thuốc:
- Nằm mơ, đừng hòng còn sống mà bước được chân ra khỏi chỗ này!
Vương Việt bỏ ngoài tai mọi lời đe doạ. Bây giờ anh chỉ tập trung lo cho Lăng Duệ thôi. Máu chảy ra càng ngày càng nhiều, nhuộm đỏ rực cả một vùng, cứ thế này chỉ mươi phút nữa Lăng Duệ sẽ chết vì mất quá nhiều máu. Vương Việt không ngừng gọi tên Lăng Duệ tránh cho cậu rơi vào trạng thái hôn mê:
- Lăng Duệ, đừng ngủ, ráng lên một chút, bây giờ chưa phải lúc để nghỉ, Lăng Duệ, Lăng Duệ...
- Ngoan, tôi chỉ chợp mắt một chút thôi, tôi mệt quá... - Lăng Duệ thều thào, giọng cậu rất nhỏ, chỉ đủ để mình anh nghe thấy
- Đừng... Lăng Duệ, xin cậu, xin cậu đấy... Duệ Duệ...
Lăng Duệ nghe lời anh cố gắng mở mắt, cố gắng chịu đựng thêm một chút. Tên kia đã sẵn sàng chĩa súng về phía hai người, từ cái miệng bẩn thỉu vẫn thốt ra toàn những lời rác rưởi:
- Để tao hoá kiếp cho chúng mày bớt đau khổ. Chúc hai chúng mày kiếp sau ân ân ái ái, sống trọn đời bên nhau với cái thứ tình yêu đáng khinh này. Thằng kia gọn ra, tao tiễn thiếu gia họ Lăng đi trước, nó đang đau lắm rồi. HAHA
Vương Việt vẫn ôm chặt lấy Lăng Duệ, dùng thân mình che chở cho cậu, một bước không đi, một ly không rời. Hai người nguyện ý sống chết có nhau, cùng nhau trải qua cửa ải sinh tử. Khung cảnh cảm động trời đất, cảm động lòng người chỉ có trái tim sắt đá, bất nhân của tên cầm thú kia mới không hề lay chuyển. Hắn mất kiên nhẫn, vào giây phút hắn chuẩn bị bóp cò, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng động sầm sập như bước chân của hàng nghìn người đang tiến vào cửa hang. Trong đêm tối âm thanh ấy cứ ngày một lại gần, một một rõ hơn, hắn sợ hãi lùi lại phía sau, hét lên thất thanh như con thú hoang, chắc hẳn hắn đang gặp ảo giác do sử dụng chất kích thích. Hắn ôm lấy đầu, lập tức hướng súng về phía Lăng Duệ và Vương Việt.
ĐOÀNG....
Tiếng súng thứ ba trong đêm vang lên, Vương Việt thấy mình nhẹ bẫng đi. Anh quay người lại, tên khốn kia đã nằm bất tỉnh trên nền đất. Từ phía cửa hang, Ái Nhiên, Dư Tường và Trương Quân dẫn đầu đoàn người lao vào bên trong, có cả cảnh sát và các bác sĩ mặc blouse trắng nữa. Vương Việt ánh mắt long lanh quay lại động viên Lăng Duệ:
- Duệ Duệ, mọi người tới rồi, chúng ta được cứu rồi...
Lăng Duệ cười, như có như không, khoé miệng cậu chỉ hơi nhếch lên một chút nhưng lại vô cùng ấm áp, ngọt ngào.
Cảnh sát ập tới tóm gọn hai tên kia áp giải đi. Xe cấp cứu cũng tới đó sau ít phút. Cả Lăng Duệ và Vương Việt bây giờ đều trông vô cùng thảm. Lăng Duệ cả hai tay đều bị thương, một tay bị đá cứa, một tay bị đạn ghim, toàn thân là màu đỏ, trên người còn vô vàn những vết xước lớn nhỏ lúc tìm kiếm Vương Việt trong rừng, khoé miệng vẫn đang rỉ máu, gương mặt đẹp trai nhem nhuốc bùn đất, quần áo rách nát, lấm bẩn. Vương Việt cũng chẳng khá hơn là bao. Cơ thể bầm dập tím tái, vết thương ở trán đã kết máu đông, nhưng máu từ mũi chảy ra vẫn còn đỏ chói.
Lăng Duệ như còn vướng bận điều gì, trước lúc lên xe cấp cứu níu tay một vị cảnh sát lớn tuổi. Vị này quần áo chỉnh tề, tác phong nghiêm trang, khuôn mặt vừa chính trực thanh liêm lại vừa toát lên vẻ phúc hậu. Lăng Duệ khó khăn lắm mới nói ra được mấy chữ:
- Cảnh sát Lí, ở đây giao lại cho ông!
Chờ cho người ấy gật đầu làm tin, Lăng Duệ mới an tâm lên xe cấp cứu tới bệnh viện. Bởi đây là rừng núi, nên cảnh sát chỉ có thể điều động xe cấp cứu loại nhỏ có thể di chuyển thuận lợi trên những cung đường gập ghềnh, trắc trở. Tiếng còi xe đi xa dần, Vương Việt cũng vì kiệt sức mà ngất đi.
Trương Quân, Dư Tường đỡ anh ngồi xuống, chờ chiếc xe tiếp theo. Trong lúc đó, các bác sĩ đi cùng đã kịp thời sơ cứu và truyền nước cho anh, tình trạng của Vương Việt cũng không còn gì quá đáng ngại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip