Chap 43: Dằn vặt

Lăng Duệ bần thần cả người. Cậu cứ nhớ mãi về ánh mắt Vương Việt nhìn mình, sao mà thất vọng, sao mà uất ức đến thế. Vương Việt trước giờ yêu thích tự do, tự tại, luôn sống hết mình, không cam chịu sự gượng ép, dập khuôn. Cậu cưỡng hôn Vương Việt chẳng khác nào chà đạp lên lòng tự tôn của anh - thứ mà anh coi trọng hơn cả mạng sống, thứ anh quyết giữ gìn trong sạch trong bao năm lăn lộn ngoài xã hội, tiếp xúc với đủ loại cám dỗ, cạm bẫy. Không chỉ thế, bàn tay thô lỗ này còn giày vò anh, cơ thể Vương Việt nhỏ bé hơn Lăng Duệ, dạo này anh sút cân, gầy đi rất nhiều, làm sao có thể kháng cự lại sức cậu. Lăng Duệ đã cảm nhận được sự bất lực, yếu ớt của Vương Việt nhưng vẫn không dừng lại hành động bỉ ổi ấy.

" Lăng Duệ, mày là đồ khốn kiếp! "

Lăng Duệ đưa tay tự tát vào bên má còn lại của mình, tự ghê tởm chính bản thân. Sự ghen tuông mù quáng khiến cậu đánh mất lí trí, không còn phân biệt được phải trái đúng sai, điên điên cuồng cuồng làm ra những chuyện đáng khinh. Chỉ cần thấy Vương Việt ở cùng người con trai khác làm mấy hành động thân mật, Lăng Duệ đã không kiểm soát nổi cơn giận dữ trong lòng, chỉ muốn kéo anh ra khỏi tầm mắt của hắn. Lực lúc đó cậu dùng, hẳn là rất mạnh, cậu thấy cổ tay Vương Việt đã hằn lên vệt tím. Chỉ một chút nữa thôi, cậu có thể sẽ phế mất bàn tay của anh. Bàn tay ấy để anh lao động làm việc lo cho mẹ và em gái, để anh theo đuổi ước mơ với bóng rổ. Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định Vương Việt không chịu nổi. Nghĩ tới thôi mà Lăng Duệ lạnh sống lưng, cổ tay của anh, có lẽ cũng phải nghỉ chơi bóng một hai ngày để hồi phục.

Lăng Duệ cảm thấy bản thân mình quả thực giống như một con ác quỷ, đến cả người mình mở miệng ra nói là yêu nhất, thương nhất, sẽ dùng cả đời để kề cạnh, bảo vệ người ấy, mà cậu cũng làm tổn thương anh cho được. Lăng Duệ mất hết nhân tính rồi! Bảo sao ba không quan tâm cậu, không yêu thương cậu, là do kẻ như cậu không đáng được nhận những thứ tốt đẹp đó, là cậu không xứng....
Lăng Duệ biết mình sai, nhưng xem như đã quá muộn. Vương Việt rời xa cậu rồi, không quay lại nữa. Những hồi ức ngọt ngào khi xưa, nay chỉ còn là dĩ vãng, những nồng nàn từng cùng nhau trải qua, nay chỉ còn gói gọn trong hai chữ " kỉ niệm ".

Lăng Duệ mở cửa ra ngoài, lững thững đi từng bước nặng trĩu, đôi chân như vô lực chẳng thể nhấc lên nổi, mặt cúi gằm xuống. Mãi mới đi tới sân trường, Lăng Duệ nghe tiếng nói quen thuộc bất giác ngẩng đầu nhìn lên. Vương Việt, Gia Hào, tình tình tứ tứ ngồi cạnh nhau trên ghế đá. Gia Hào nâng tay Vương Việt lên cẩn thận bôi thuốc, xoa nắn cho anh. Vương Việt cũng dịu dàng nhìn cậu ta, mỉm cười xinh đẹp cảm ơn. Gia Hào xoa đầu Vương Việt, bẹo má anh, nắm tay anh, chỉnh tóc cho anh... Lăng Duệ đều thấy hết. Nỗi buồn dâng ngập ánh mắt thâm tình của cậu, thoáng chốc làm nhoè mờ mọi vật. Hình bóng Vương Việt trong mắt Lăng Duệ thông qua màn nước mà trở nên không rõ ràng, đẹp như một giấc mơ

Lăng Duệ quay mặt đi, cậu không muốn anh thấy được bộ dạng thảm hại này của mình. Lăng Duệ bị bỏ rơi rồi, cuộc đời thiếu gia sống trong vinh hoa phú quý mà bao kẻ ngưỡng mộ khao khát, chính là năm lần bảy lượt bị người mình yêu thương, coi trọng phản bội. Lăng Duệ từng là đứa trẻ hoạt bát dễ thương, trái tim hồn nhiên đầy mơ mộng, nhưng sự lạnh nhạt và thiếu thốn tình thương từ ba, niềm tin bị chà đạp, gia đình rơi vào thảm cảnh khiến cậu khép mình, không mở lòng với bất cứ ai để tự bảo vệ bản thân. Cuối cùng Vương Việt xuất hiện đem tới nguồn sáng mới soi chiếu cho tâm hồn Lăng Duệ khiến cậu mạnh dạn yêu thương lần nữa. Những tưởng rồi chân thành sẽ đổi lấy được sự bền lâu vĩnh cửu, có ai ngờ, cậu sau cùng vẫn là kẻ bị vứt bỏ, vẫn là kẻ quỵ lụy một người không cần mình. Không ai cần cậu, tình cảm từ sâu trái tim cậu đối với họ chẳng qua chỉ là thừa thãi, phiền phức, chỉ là tạm bợ khi họ chưa tìm được người họ thực sự đem lòng thương mến. Nỗi cay đắng, xót xa, đau đớn bao trùm tâm trạng Lăng Duệ. Chẳng từ ngữ nào diễn tả được xúc cảm trong lòng cậu bây giờ, đau thấu tận tâm can.

Lăng Duệ trở về làm Lăng thiếu cao ngạo, lãnh đạm của trước kia, ngày ngày nhậu nhẹt say xỉn quên lối về. Cậu lắc đều ly rượu trong tay, ánh mắt vô hồn, uống cạn rồi rót tiếp. Đã là chai thứ hai rồi, mà cậu vẫn không ngừng uống hết ly này tới ly khác. Lăng Duệ lấy điện thoại từ trong túi, màn hình sáng lên, là một cuộc gọi tới. Cậu bắt máy, đưa điện thoại lên sát miệng nói hai chữ: " Chỗ cũ! " rồi ngắt. Tiếng nhạc xập xình với âm lượng lớn đến chói tai, môi trường xung quanh hỗn tạp với đủ những trò tiêu khiển đầy cám dỗ. Lăng Duệ ngồi một góc, chẳng để ý tới ai, chú tâm vào nốc rượu.

Một cô gái mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn ôm bó cơ thể, cổ khoét sâu để lộ ra khe ngực đầy gợi cảm. Đôi chân trắng thon đi về phía Lăng Duệ, ngồi xuống bên cạnh anh. Cô ta làm việc ở đây cũng lâu rồi mà hiếm khi thấy một người nổi bật cỡ này. Nếu may mắn lọt vào mắt xanh của chàng trai ấy xem như qua đêm nay sẽ đổi đời, được bước chân vào cuộc sống hào nhoáng của giới thượng lưu. Cô ta cụng ly với Lăng Duệ, uống một ngụm lấy can đảm.
- Anh đẹp trai, anh đang có chuyện buồn sao?
Lăng Duệ dường như không để ý tới sự xuất hiện của người bên cạnh. Ánh mắt cậu nhìn vô định, chẳng rõ là đang hồi tưởng hay đang nhớ nhung mà nghĩ tới điều gì khác. Ly rượu trong tay cũng ngừng chuyển động. Cô gái chờ mà không được đáp lại, tiếp tục hỏi han:
- Là chuyện tình cảm sao?

Lần này Lăng Duệ cử động rồi, cậu uống nốt rượu trong ly rồi thuần thục rót ly mới, nhưng một lời cũng không hé răng. Cậu vẫn ngồi đó, đôi mắt ngập tràn sự bi thương. Cô gái sau hai lần cố tiếp cận thì tự hiểu người này không giống những gã đàn ông khác, không thể lay chuyển được cậu ta nên biết thân biết phận mà rời đi. Cầm ly rượu của mình trên tay, đi ngang qua Lăng Duệ, cô ta ghé sát tai cậu thì thầm, cặp tuyết lê vô tình hay cố ý cà cà vào sau lưng cậu:
- Người đã không cần mình, hà cớ gì phải tự làm khổ bản thân? Ở đây chẳng phải có rất nhiều trò vui hay sao? Chơi vui một đêm cho quên hết muộn sầu đi nào!

Vừa nghe xong, Lăng Duệ lập tức xoay người lại vòng tay qua eo kéo cô ta ngồi vào lòng mình. Đôi tay thon dài quyến rũ lướt nhẹ nhàng từ bờ vai thanh mảnh xuống đến từng ngón tay rồi đưa lên nắm lấy cằm cô gái. Cậu khẽ nâng gương mặt ấy lên quan sát chăm chú. Cũng là cô gái xinh đẹp biết cách ăn nói, đằng sau lớp phấn dày cộp kia có thể thấy một nhan sắc đường nét sắc sảo, thân hình lại vô cùng gợi cảm hấp dẫn. Lăng Duệ ghé sát xuống, môi cậu và môi cô ta chỉ còn cách chừng 2cm nữa. Cảm nhận được hơi thở của vị thiếu gia giàu có ngày càng tiến lại gần, cô ta đã nhắm mắt chờ đợi như con mồi tự dâng hiến mình cho bác thợ săn. Nhưng Lăng Duệ nhếch môi, quay mặt đi, tay hất mặt cô ta sang một bên, đẩy cô ta ra khỏi mình, tiếp tục uống rượu. Cô gái không đạt được mục tiêu hậm hực bỏ đi.

Lăng Duệ bị những tạp âm hỗn loạn trong này dội vào tai khiến đầu cậu đau nhức như sắp vỡ đôi ra vậy. Lăng Duệ thanh toán, cầm chai rượu đã uống được một nữa, lê thê ra khỏi quán bar. Vừa tới cầu thang, Lăng Duệ thấy chóng mặt, loạng choạng chân nọ đá chân kia, phải bám vào tay vịn để không mất đà mà ngã. Đúng lúc Dư Tường và Ái Nhiên tới đón, cả hai nhìn thấy vội chạy tới đỡ lấy Lăng Duệ, dìu cậu ra xe. Hôm nay họ đi xe của nhà Ái Nhiên, xe nhỏ nên cả ba người cùng ngồi sát nhau chung một hàng ghế phía sau. Lăng Duệ tình thương mến thương vòng tay ôm cả hai bạn nghiêng qua nghiêng lại, giọng điệu lè nhè của mấy tên bợm nhậu:
- Ái Nhiên, Dư Tường, các cậu phải vào bên trong, ở đó vui lắm. Nhạc với rượu và cả người đẹp khắp nơi luôn. Đảm bảo là quên sầu!

Lăng Duệ không quên uống tiếp rượu trong tay, ực ực như nước lã. Dư Tường giằng lấy chai rượu:
- Thôi đi! Cậu xem cậu đã uống bao nhiêu rồi. Tên ma men này!
Ái Nhiên lấy khăn giấy và nước lọc đưa cho Lăng Duệ để cậu lau miệng. Toàn thân Lăng Duệ nồng nặc mùi rượu. Ái Nhiên lo lắng:
- Duệ Duệ, gần đây cậu với Tiểu Việt gặp vấn đề gì sao? Tại sao lại đến bar uống rượu? Cậu bỏ thói quen này lâu rồi mà?

Lăng Duệ áp khăn ướt lên mặt, day qua day lại mạnh tay để cho tỉnh táo. Cậu bật cười:
- Nhiên Nhiên, mình với cậu ấy có gì mà không ổn chứ? À không, phải là vì bọn mình vốn chẳng là gì của nhau, nên sao mà có thể xảy ra vấn đề gì được?
Ái Nhiên chơi với cậu từ rất lâu rồi, nên cô biết miệng lưỡi Lăng Duệ có thể cay nghiệt, lạnh lùng nhưng ánh mắt luôn tố cáo mọi cảm xúc chân thực trong lòng cậu. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, tất thảy tâm sự cậu cố giấu đều bị vạch trần. Ái Nhiên nhìn thẳng vào mắt Lăng Duệ. Đáy mắt là màu đen sâu thẳm, ánh nhìn đầy buồn bã, mệt mỏi, thêm chút long lanh như sắp rơi lệ. Cô cũng bất ngờ, bởi trước giờ cô chưa từng thấy khi nào Lăng Duệ buồn đến bi thương như vậy. Ái Nhiên biết chắc giữa Lăng Duệ và Vương Việt đã xảy ra chuyện gì đó tồi tệ, bởi bao nhiêu năm qua, chỉ có Tiểu Việt, mới làm cho Lăng Duệ sống với đúng những xúc cảm nên có của một con người.

Cô vỗ vai an ủi:
- Không có ai sinh ra đã hoà hợp, đã là mảnh ghép hoàn hảo 100% của đối phương cả. Mối quan hệ nào cũng sẽ có sự bất đồng, cãi vã, chung quy cũng chỉ là để hiểu nhau hơn thôi. Đừng vì cái tôi của bản thân quá lớn mà đánh mất đi người mình yêu!
Lại chẳng được dễ dàng như thế. Nếu chỉ đơn thuần là tranh cãi đúng sai, dù Lăng Duệ có mười cái miệng cũng bịt lại cả mười cái nhường cho Tiểu Việt. Chuyện của họ là một mớ bòng bong với vô số những nút thắt mà càng gỡ càng rối, càng tìm càng chẳng thấy lối ra. Huống chi bây giờ Vương Việt không còn muốn bên cạnh Lăng Duệ nữa, một mình cậu cố gắng thì được ích gì? Tình yêu cũng giống như trò bập bênh vậy, nhường nhịn, hoà hợp mới có thể vui vẻ chơi cùng nhau, còn một khi đã có người rời đi, thì người còn lại có làm cách nào cũng chẳng thể cứu vãn được.
- Mình và cậu ấy.... Có lẽ....hết cách rồi!

Ái Nhiên đau lòng thay Lăng Duệ. Mãi mới có một người có thể chữa lành vết thương lòng bao lâu nay cho cậu ấy, vậy mà mọi chuyện lại hoá thành đau thương, hai người cùng hành hạ, giày vò lẫn nhau, chẳng cho nhau lấy một cơ hội hoá giải hiểu lầm. Ái Nhiên và Dư Tường ôm Lăng Duệ để động viên bởi họ cũng không thể làm gì hơn cho cậu. Chuyện tình cảm khó nói trước, khó định đoạt, khó nắm bắt, vẫn là nên để Lăng Duệ tự mình đưa ra quyết định thì hơn. Hai bạn đưa Lăng Duệ đến nhà an toàn rồi mới tạm biệt nhau trở về.

Lăng Duệ lết thân xác tàn tạ về phòng tắm táp thay đồ rồi nằm vật trên giường. Cậu thiếp đi một giấc. Trong cơn mơ, Vương Việt cùng ai đó cầm tay nhau, ôm nhau, hôn nhau, yêu nhau mặn nồng thắm thiết. Anh nở một nụ cười thật tươi, thật khả ái. Trong căn nhà rộng lớn có khu vườn trồng đầy hoa, Một Nồi và Một Đĩa dựa vào nhau phơi nắng. Thỉnh thoảng Một Nồi sẽ liếm liếm tai và mặt cho Một Đĩa, Một Đĩa giơ chân xoa xoa đầu Một Nồi. Một mèo một chó và hai người sống hạnh phúc cùng nhau, an yên, tự tại. Người đàn ông đó, Lăng Duệ không thấy rõ mặt, nhưng nhìn thái độ và cách chăm sóc thì vô cùng yêu thương, chiều chuộng Vương Việt. Mỗi sáng sẽ hôn lên trán anh gọi anh thức giấc, vì anh mà trồng cả một vườn toàn là cẩm tú cầu xanh, vì anh mà ngày nào cũng mua táo về rửa sạch, gọt vỏ sẵn để trong tủ lạnh, vì anh mà vào bếp nấu ăn, làm việc nhà.

Đây đúng là khung cảnh tương lai hạnh phúc mà Lăng Duệ ấp ủ lâu nay, cậu nguyện ước bên cạnh Vương Việt đời đời kiếp kiếp sống cuộc sống an nhàn, bình yên chỉ có hai người.

Vương Việt nằm gọn trong lòng người ấy trên ghế sofa xem tv, người ấy cũng rất cưng chiều gác tay cho anh. Đến khi anh ngủ thiếp đi, còn âu yếm hôn lên môi anh, đắp chăn cho anh, ôm chặt lấy anh. Tầm mắt Lăng Duệ cố hướng lên để nhìn rõ dung mạo người kia.
Là TRƯƠNG GIA HÀO!
Lăng Duệ lập tức bừng tỉnh trợn tròn mắt, cố gắng mở miệng lớn hết cỡ, hít lấy hít để không khí. Tim cậu đập nhanh như muốn rơi ra ngoài. Lăng Duệ rất sợ hãi, kéo chăn quấn kín quanh người. Giấc mơ kinh hoàng ấy là nỗi sợ lớn nhất trong lòng cậu, sợ một mai Vương Việt yêu người khác, sợ một mai anh cùng người ta ân ái say đắm, quên mất đi quãng thời gian ngọt ngào từng có bên cạnh cậu. Chỉ còn mình Lăng Duệ ngày ngày gặm nhấm quá khứ, ôm lấy kỉ niệm mà sống trong đau khổ dằn vặt nhìn người mình yêu trong vòng tay ai.

Lăng Duệ yêu Vương Việt đến khờ dại, ngây ngốc, đến đánh mất cả bản thân. Nhìn Tiểu Việt bé nhỏ cậu thương hơn chính bản thân mình ở cùng với Gia Hào, lòng cậu như vụn vỡ. Hỏi Lăng Duệ có giận không? Giận, rất tức giận. Hỏi Lăng Duệ có ghen không? Ghen, ghen tới mức từng mạch máu trong người đều như sôi lên. Vậy tại sao cậu không tới giành lại Vương Việt? Bởi vì hai chữ " tư cách ". Lăng Duệ biết bản thân chưa một lần chính thức ngỏ lời với Tiểu Việt để khẳng định với mọi người mối quan hệ của hai người là bạn bè thân thiết hay đã là người yêu. Lăng Duệ sợ rằng mình vồ vập quá sẽ khiến Vương Việt cảm thấy gò bó, không thoải mái. Cậu để cho anh thời gian suy nghĩ, để cho anh thời gian để có thể xác định rõ ràng về tình cảm của mình, không lầm tưởng tình yêu với một thứ tình cảm đơn thuần nào khác. Cậu muốn chờ một thời cơ thích hợp, sẽ ngỏ lời với anh, sẽ chính thức có danh phận ở lại bên cạnh, chăm sóc, lo lắng cho anh.

Lăng Duệ là lần đầu yêu đương, muốn dành cho người cậu yêu những thứ tốt đẹp nhất, muốn thật cẩn trọng mà nâng niu người ấy, muốn để cho người ấy cảm nhận hết thảy những ngọt ngào của tình yêu. Lăng Duệ đã lên kế hoạch cả rồi, vậy mà mọi chuyện đi theo chiều hướng không ngờ, sụp đổ hoàn toàn so với dự tính ban đầu. Nghĩ về tình yêu chưa kịp thu lượm hoa thơm trái ngọt đã vội điêu tàn của mình, Lăng Duệ không kìm được mà rơi nước mắt, hai vai run run, đầu vùi vào chăn gối. Bên tai cậu lại văng vẳng câu nói của Vương Việt. Cậu lấy tư cách gì? Cậu rốt cuộc là gì của anh mà có quyền? Câu trả lời không là gì cả. Phải, cậu không có tư cách, cậu không phải là người anh cần, không phải tình yêu mà anh trông đợi. Lăng Duệ biết lấy gì mà ghen với Gia Hào? Lấy tư cách gì mà sợ anh đói, sợ anh mệt, sợ anh buồn, sợ anh đau? Lấy tư cách gì mà quan tâm, dặn dò anh giữ gìn sức khoẻ? Không có, hoàn toàn không có, vì ta chẳng là gì, nên ta không có quyền can thiệp vào cuộc sống của nhau. Hai người vốn dĩ là hai đường thẳng song song, ngay từ đầu, đã chẳng có lấy một điểm chung.

Lăng Duệ ngồi thu mình lại một góc phòng bắt đầu đứng dậy đập phá đồ đạc, gào thét dữ dội. Nửa đêm, một đám người giúp việc nghe thấy tiếng động lớn hấp tấp chạy lên tầng hai, xúm lại giữ lấy Lăng thiếu đang mất kiểm soát. Bác sĩ tâm lí phải tới tận nhà, tiêm cho Lăng Duệ liều thuốc an thần để cậu chìm vào giấc ngủ. Trong khi người làm dọn dẹp đống đổ nát cậu vừa gây ra thì vị bác sĩ nói chuyện riêng với Lăng phu nhân, về triệu chứng vừa rồi có lẽ bệnh tình của Lăng Duệ đột nhiên có dấu hiệu tái phát trở lại. Lăng phu nhân nghe tin mà bủn rủn chân tay phải dựa vào chồng mới có thể đứng vững. Ba Lăng tiễn bác sĩ ra cửa, rồi mau chóng quay lại an ủi mẹ, ba nói sẽ tìm bác sĩ tốt nhất về, mẹ đừng quá lo kẻo ảnh hưởng sức khoẻ. Mẹ Lăng nhớ lại quá khứ mà nước mắt không ngừng tuôn. Lăng Duệ, đứa trẻ đáng thương của bà đã làm gì sai mà phải chịu bất hạnh thế này... Ông trời bất công đã lấy đi của bà một đứa con, bà chỉ còn mình Lăng Duệ, nếu nó có mệnh hệ gì, bà nhất định không sống nổi nữa....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip