Review PHẤN HOA LẦU XANH
Tôi chấp bút viết bài review này trong lúc đêm yên tĩnh, khi mà tất cả cảm xúc đều dồn về, làm tôi rất bứt bối, rất khó chịu. Đã lâu rồi tôi không có được cảm giác muốn viết đến như vậy. Cho nên tôi viết, viết tất cả những gì tôi nghĩ ra, có thể là tôi khao khát bản thân nhẹ nhõm hơn chút.
Bài review này tôi viết rất ngắn, chủ yếu là tôi gõ lại một đoạn ở cuối truyện, không phải tôi cạn ý để viết về họ, mà là tôi có quá nhiều thứ, không biết phải nói từ đâu. Và một mặt, tôi cảm thấy mình đã làm được điều mà tác giả nói - cảm nhận nó giống như câu chuyện của mình. Cho nên, điều tác giả nói, cũng là điều tôi muốn nói.
...
Cuộc đời này vốn là vậy, có những thứ cứ ngỡ là đã mãi mãi mất đi. Hóa ra nó lại ở một nơi nào đó, nhẫn nại mà hồi sinh.
...
Duyên phận của ta và chàng, cứ ngỡ đã kết thúc từ lúc chàng dùng kiệu đuổi ta ra khỏi nhà họ Ngô. Ta từ một người vợ bị ruồng bỏ, thành một người con gái làm trái gia phong trốn nhà chạy theo tình yêu, rồi trở thành một kĩ nữ buôn bán sắc hương cho đời. Trải qua 10 năm, đến cuối cùng chàng vẫn là tướng công của ta, ta vẫn là nương tử của chàng. Là sự thật trêu ngươi hay do sợi dây duyên nợ này vốn không thể nào cắt được?...
...
Sở Sở...rốt cuộc là ta tàn nhẫn, hay là nàng nhẫn tâm?
Văn Bác...đến cuối cùng người chàng yêu là một Ngụy Sở Sở vốn bị lễ nghi đạo đức bao bọc, không dám buông một tiếng ghẹo đùa....hay là một Phấn Đại phong tình phóng đãng, kiều diễn đa tình?
TRÍCH
Hậu kí
Tôi quen chàng, vạt áo trắng phất phơ bay, cương nghị mà dịu dàng, chàng dạy cho tôi biết rung động, đến giờ vẫn khiến trái tim tôi thổn thức. Chàng vẫn luôn có chỗ đứng trong những kỉ niệm của tuổi thanh xuân, chưa bao giờ phai nhạt.
Tôi quen chàng, hàng lông mi cong vút, đôi mắt trong veo vô tội. Khi tất cả mọi người đều coi tôi là kĩ nữ, chỉ có chàng ca ngợi tôi thuần khiết như một nàng tiên, chàng yêu tôi, bao bọc tôi, tôn trọng tôi. Cho đến ánh nhìn đắm đuối của lời từ biệt cuối cùng tôi vẫn có thể nhìn ra tình yêu trong đôi mắt ấy.
Tôi quen chàng, chàng gọi tôi là nương tử, tôi gọi chàng là tướng công. Tôi luôn ngoan ngoãn phục tùng chàng, không dám làm trái ý chàng. Chàng dạy cho tôi biết thế nào là một người phụ nữ, hiểu thế nào là đạo nghĩa của một người vợ. Ngày đầu tiên được gả cho chàng, tôi đã thề với thần linh rằng chàng là trời của tôi, là chúa tể của tôi, là chỗ dựa duy nhất của tôi. Tôi không tính toán xem mình đã vì chàng mà phải dâng hiến bao nhiêu, tôi chỉ biết rằng toàn bộ con người tôi là của chàng, chàng chết đi rồi, tôi cũng không sống được nữa.
[..] đến cuối cùng, tôi vẫn bị thế tục ruồng bỏ.
Tôi đã yêu một người đàn ông, cuối cùng, người đó đem tôi đi bán. Tôi cũng không buồn tra tìm nguyên nhân của nó, bởi vì tôi hoàn toàn bất lực, tôi chỉ là một người phụ nữ.
Có một người đàn ông đã yêu tôi, cuối cùng chàng cũng từ bỏ tôi. Tôi mỉm cười nhìn chàng ra đi, bởi vì tôi đã rơi vào địa vị thấp hèn, tôi là một kĩ nữ.
Có một người đàn ông đã giật bỏ chiếc khăn trùm đầu thêu hình chim uyên ương trên đầu tôi, từ đó vận mệnh của chúng tôi đã được nhuốm màu đỏ của nó. Khi chàng dùng kiệu hoa đón tôi về nhà rồi, lại dùng kiệu đuổi tôi đi, tôi tưởng rằng có thể thoát khỏi xiềng xích của sự bất công, nhưng đến khi tôi dùng dao tự đâm vào bụng mình để kết thúc cuộc đời bên thi thể của chàng, tôi mới hiểu rằng duyên phận vợ chồng ấy không thể nào trốn được.
Sau khi thế giới này ruồng bỏ tôi, tôi bắt đầu học được cách tồn tại bằng một tâm thế khác. Tôi chỉ làm theo đúng trình tự của cuộc sống. Sau khi tôi đã nhuốm mình trong bụi của hồng trần, thế giới lại vô tình nhớ đến tôi, những con người đó lại quen biết tôi, lại tranh chấp, lại ân oán.
Có người chết rồi, có người cũng điên rồi, có những phong cảnh mãi mãi vì tôi mà phủ kín bụi rồi.
Tôi rốt cuộc làm sai điều gì....
Tất cả việc tôi làm đều sai.
...............
.
-Lãnh Hàn-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip