CHƯƠNG 5: NHA HOÀN
Buổi sáng ngày hôm sau Đỗ Hạ bị tiếng đập cửa của Tống Hải đánh thức.
Nhìn trước mắt vẫn là màn lụa mỏng màu xanh thực xa lạ , Đỗ Hạ nguyên bản nửa ngồi dậy lại nặng nề nằm xuống bục bước chân giường.
Đỗ Hạ trong lòng bực mình, quấn lấy chăn vào chân đạp hai cái cho hả giận.
Tống Gia Ngôn cũng nghe được tiếng đập cửa của Tống Hải, liền mở mắt.
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, nửa đêm ngày hôm qua ăn thuốc Đỗ Hạ cấp, sáng sớm hôm nay Tống Gia Ngôn cảm thấy thân mình khoan khoái rất nhiều.
Thân thể cùng tứ chi mấy hôm nay vẫn luôn mềm nhũn, hôm nay thân thể như được rót vào sức sống mới, cảm giác ngứa trong cổ họng muốn vứt đi không được cơ hồ đều biến mất .
Nguyên bản Tống Gia Ngôn muốn nhìn Đỗ Hạ đã tỉnh ngủ hay chưa, kết quả không nghĩ tới hắn vừa quay đầu liền nhìn đến động tác duỗi chân tràn ngập tính trẻ con của nàng.
Cái này làm cho Tống Gia Ngôn không khỏi ở trong lòng cảm thán: Cũng không biết tương lai rốt cuộc là bộ dạng gì, rõ ràng nàng đã 26 tuổi, dựa theo lẽ thường, tuổi này của nàng đã có thể làm nương của mấy đứa trẻ, như thế nào có thể bỏ được tính trẻ con đâu ?
Ở lúc Đỗ Hạ không biết, Tống Gia Ngôn đã dán cho nàng hình tượng ấu trĩ quỷ nhãn, mà nàng đang nằm ở bục chân giường thẳng phát sầu.
Nàng nguyên bản còn ôm ý tưởng một giấc ngủ dậy là có thể xuyên trở về, kết quả một giấc ngủ dậy nàng vẫn là ở trong phòng Tống Gia Ngôn.
Chẳng lẽ nàng không thể quay về? Vậy cha mẹ nàng nên làm cái gì bây giờ?
Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa chỉ có một đứa con gái là nàng, nếu nàng cứ như vậy đột nhiên biến mất, nhị lão sẽ chịu đả kích lớn này như thế nào?
Tống Gia Ngôn làm người thông minh, cho nên cơ hồ lập tức nhận thấy tâm trạng Đỗ Hạ hiện giờ thập phần không tốt.
Chuyện làm nàng phiền não bây giờ cũng chỉ có một.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu đổi chỗ mà làm, nếu chuyện như vậy phát sinh ở chính trên mình, Tống Gia Ngôn cảm thấy chính mình sẽ lập tức rối loạn tâm thần.
Kỳ thật đêm qua hắn trong lúc ngủ mơ đều cân nhắc chuyện này.
Đỗ Hạ là bởi vì giường gỗ mà xuyên qua, nếu là nàng có thể trở về nói, thấy thế nào cũng chỉ nghĩ cách xung quanh chiếc giường gỗ này.
Mặc kệ nói như thế nào, Đỗ Hạ là xuất hiện ở trong phòng hắn, vậy liền cùng hắn kết hạ một duyên phận không bình thường .
Hắn tuy rằng không có năng lực trợ giúp nàng trở lại thời gian của chính mình, nhưng là ở Quốc công phủ, hắn vẫn có thể bảo vệ nàng chu toàn.
Đến nỗi chuyện xuyên trở về, vẫn là muốn chậm rãi thử nghiệm.
Tống Gia Ngôn trước đem Tống Hải chờ ở ngoài phòng đuổi đi, sau đó chính mình rời giường từ tủ lớn lấy ra áo ngoài mặc thoả đáng.
Xác nhận dáng vẻ của mình không có bất luận cái gì thất lễ, hắn mới ôn nhu khuyên Đỗ Hạ, nói: “Hiện tại tình huống không rõ, ta suy nghĩ một chút, tình huống của ngươi như vậy không nên loạn đi ra ngoài, nếu không chê, ngươi liền ngốc tại Quốc công phủ đi.”
“Quốc công phủ ở trong phạm vị bảo hộ của ta, ở trong phủ, có ta che chở ngươi, không ai có thể làm khó dễ ngươi.”
“Trước mắt khó nhất chính là thân phận của ngươi, lúc này ta cũng không biết chiếc giường gỗ trong phòng của ta này có thể khiến ngươi xuyên về hay không, để an toàn ngươi cứ ở trong viện của ta đi, chúng ta nhiều lần thử xem, nếu thật sự không thể quay về lại nghĩ biện pháp khác.”
“ Trong viện hầu hạ ta đều là gã sai vặt, ta nghĩ sắp xếp ngươi làm nha hoàn bên cạnh ta, như vậy ngươi mới có thể quang minh chính đại ra vào phòng ta.”
Thế giới này lễ giáo nghiêm ngặt, thế nhân thập phần coi trọng nam nữ đại phòng, ngay cả mẫu tử ở chung đều phải tị hiềm, cho nên Tống Gia Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn làm Đỗ Hạ có thể ra và phòng hắn, liền chỉ có thể làm nha hoàn của hắn.
Nha hoàn bên người rốt cuộc là người hầu hạ bên cạnh hắn, bình thường thường xuyên xuất nhập phòng hắn cũng là chuyện thường.
Lo lắng Đỗ Hạ sẽ không thoải mái, rốt cuộc làm nha hoàn cho người ta cũng không phải sự tình sáng rọi gì, Tống Gia Ngôn nói xong, còn ngay sau đó giải thích:
“Chỉ là làm trên danh nghĩa, ngươi cũng không cần thật sự hầu hạ ta, bình thường ở trong sân, ngươi chính là nửa cái chủ tử, ta sẽ an bài người phụ trách ẩm thực cuộc sống hàng ngày của ngươi, ngươi ở trong phủ sẽ rất thoải mái tự tại.”
“Đợi lát nữa ta sẽ kêu người dọn một chiếc giường gỗ nữa vào, bắt đầu từ buổi tối hôm nay, ngươi ngủ trên giường ngươi, ta ngủ trên giường ta.”
Tống Gia Ngôn cũng không xác định đêm qua Đỗ Hạ không có xuyên trở về, có phải hay không bởi vì nàng không có ngủ trên chiếc giường gỗ này không, cho nên buổi tối hôm nay hắn muốn nàng nằm thử ở trên giường một lần.
Nhìn Tống Gia Ngôn đỏ mặt giải thích chính mình cũng không có ý định đường đột, buổi tối ngủ giường gỗ cùng giường gỗ ở giữa còn cách bức bình phong, Đỗ Hạ trong lòng tràn đầy may mắn: Còn tốt là người mình gặp đầu tiên khi xuyên qua là Tống Gia Ngôn, mà hắn cũng không phải người xấu.
Hai người lại cẩn thận thương lượng một chút sắp xếp về sau, cuối cùng Đỗ Hạ đồng ý về sau liền lấy thân phận nha hoàn của Tống Gia Ngôn ở bên cạnh hắn.
Đương nhiên, là cái loại nha hoàn trên danh nghĩa,chuyện hầu hạ người này nếu nàng thật sự có tâm làm, cũng sợ thắng không nổi tôi tớ được huấn luyện có tố chất của Quốc công phủ.
Tống Gia Ngôn cảm thấy nếu Đỗ Hạ về sau muốn ở tại trong viện, buổi tối còn muốn nghỉ ở trong phòng hắn, kia thân phận nàng khẳng định là giấu không được hai tùy tùng bên người hắn.
Vì về sau không nháo ra phiền toái, sau khi Đỗ Hạ đồng ý, Tống Gia Ngôn liền đem Tống Hải kêu vào phòng.
Trời mới biết khi Tống Hải nhìn thấy trong phòng chủ tử mình có một nữ tử sống sờ, có bao nhiêu khiếp sợ.
Tống Gia Ngôn cảm thấy Tống Hải há miệng, vẻ mặt khiếp sợ thất sự quá mất mặt, bèn nắm tay trái để lên miệng ho khan.
Lúc này Hải mới ý thức được chính mình thất thố, cảm giác ánh mắt công tử nhà mình nhìn mình đều không thích hợp, hắn vội vàng nhanh cúi đầu xuống, không dám lại nhìn chằm chằm Đỗ Hạ.
Tống Hải nhìn chằm chằm mũi giày của mình, trong đầu loé lên rất nhiều ý niệm.
Nữ tử xa lạ trong phòng từ đâu toát ra.
Nàng sao có thể ăn mặc như vậy.
Hắn vẫn luôn ở trắc phòng, chắc chắn người này không phải nhập ngủ sáng hôn nay.
Chẳng lẽ đêm qua nàng ở trong phòng công tử qua đêm?
Này…… Công tử nhà bọn họ vẫn còn đang bệnh đâu, bọn họ đêm qua sẽ không……
Nghĩ đến đây, Tống hải nhanh lắc lắc đầu: Đêm qua thời điểm công tử ngủ đều bệnh thành như vậy, dưới tình huống này, công tử cũng không có thể lực đi làm chuyện như vậy.
Khẳng định là hắn nghĩ sai rồi, không sai! Nhất định là hắn nghĩ sai rồi, công tử nhà bọn họ không phải người như vậy.
Tống Gia Ngôn mắt thấy tôi tớ chính mình ngày thường coi trọng, sắc mặt thay đổi liên tục từ đỏ sang trắng rồi lại thay đổi , giống như là đánh đổ lọ thuốc màu.
Này nếu là khi khác còn hảo, hiện tại Đỗ Hạ đang đứng ở trong phòng, cái này làm trong lòng Tống Gia Ngôn có cảm giác quẫn bách.
“Tống mỗ trị hạ không nghiêm, làm Đỗ cô nương ngươi chê cười rồi.”
Nguyên bản Đỗ Hạ còn đang đánh giá Tống Hải, đột nhiên bị Tống Gia Ngôn nhắc đến, nàng vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có, ta cùng Tống đại ca về sau cũng coi như là đồng nghiệp, ta hướng hắn học tập còn chưa đủ đâu, như thế nào sẽ chê cười.”
Nha hoàn trên danh nghĩa cũng là nha hoàn, vừa rồi Đỗ Hạ đã đem Tống Hạ trên dưới đánh giá một lần.
Tống Hải là một gã sai vặt bên người, trên người mặc đều là y phục vải dệt tơ lụa, đủ có thể thấy trong nhà Tống Gia Ngôn có bao nhiêu giàu có.
Trước khi Tống Hải tiến vào, Tống Gia Ngôn cùng Đỗ Hạ cũng đã nói chuyện xong.
Cho nên lúc này Tống Gia Ngôn trực tiếp liền chuyện cùng Tống Hải nói.
Trời biết mới biết Tống Hải nghe xong công tử nhà mình nói câu chuyện không khác gì thiên phương đàm, thì có bao nhiêu khiếp sợ.
Mỹ mạo nữ tử xuyên tới từ nơi chưa bao giờ biết? Trên người mang theo thần dược trị hết bệnh của công tử nhà hắn, công tử nhà hắn vì báo ân cứu mạng, muốn đem nàng lưu lại bên người?
Chính là thoại bản bán chạy nhất kinh thành bây giờ, cũng không dám viết như vậy sao?
Cố tình công tử nhà mình khi nói lời này thần sắc thật sự là quá mức đứng đắn, y theo hiểu biết của Tống Hải với hắn tới xem —— lời hắn nói khả năng…… Là sự thật .
Tống Hải lắc lắc đầu đầu, tiến lên đem Tống Gia Ngôn kéo đến một bên, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Công tử, việc này thật sự là quá mức vớ vẩn, vị Đỗ cô nương này nàng hay là cái loại này sơn dã tinh quái chuyên nhiếp tinh phách nam tử sao?”
Chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng được, Tống Hải cân nhắc mình hay là khuyên công tử đi Ngọc Thanh quan thỉnh đại sư về xem.
Dù sao muốn cứ như vậy đem Đỗ Hạ lưu lại trong phủ, thật sự là quá không ổn.
Thấy hắn càng nói càng không đàng hoàng, Tống Gia Ngôn không khỏi lạnh mặt, nhỏ giọng quát lớn nói: “Tống Hải, bình thường ta nói ngươi ít xem thoại bản một chút, ta xem ngươi chính là xem thoại bản quá nhiều, mới có thể nói ra những lời này.”
Ấn xuống tâm tư thỉnh đạo sĩ về xem của tôi tớ, Tống Gia Ngôn xoay người đối với Đỗ Hạ xin lỗi cười cười.
Vừa rồi nàng đứng ở bên cạnh, Tống Hải nói nàng khẳng định nghe được, chỉ hy vọng nàng không có cảm thấy chính mình bị mạo phạm mới tốt.
Lại nói tiếp Tống Hải từ nhỏ liền vẫn luôn đi theo hắn, tính tình này xác thật là bị hắn dung túng đến khiêu thoát.
Cảm nhận được ý tứ trong mắt Tống Gia Ngôn, Đỗ Hạ lắc lắc đầu không sao cả.
Việc này của nàng xác thật cũng đủ làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng, Tống Hải sẽ có phản ứng này mới là bình thường, rốt cuộc hắn là cổ nhân, có một trái tim kính sợ quỷ thần cũng không kỳ quái.
Nhưng thật ra phản ứng của Tống Gia Ngôn khiến cho Đỗ Hạ ngoài dự kiến, từ đêm qua cho tới buổi sáng hôm nay, đã xảy ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy, nàng đều có chút đỉnh không được, mà hắn lại vẫn là một bộ như là chưa có chuyện gì xảy ra.
Thấy Đỗ Hạ thật sự không để trong lòng, Tống Gia Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn không quên xoay người đối với Tống Hải dặn dò : “Trước khi Đỗ cô nương tìm được biện pháp trở về, nàng sẽ tạm thời lưu lại trong viện ta, nàng trên danh nghĩa là nha hoàn bên người của ta, trên thực tế lại là khách nhân của ta, ngươi quay đầu lại công đạo đi xuống, ngàn vạn không thể khiến cho người hầu trong viện khinh mạn nàng.”
Tống Gia Ngôn còn có một tùy tùng tên Tống Châu, bất quá mấy năm trước hắn thành thân với tỳ nữ trong phủ, bình thường đều ở trong nhà của mình, cho nên hắn một lát nữa mới có thể lại đây thay đổi cho Tống Hải đi nghỉ ngơi.
Chuyện của Đỗ Hạ một mình Tống Hải biết như vậy đủ rồi, Tống Gia Ngôn sở dĩ sẽ đem chuyện này tiết lộ cho Tống hải, chính là nghĩ nàng rốt cuộc không phải người thế giới này,lời nói cử chỉ khả năng sẽ có chỗ không hợp lễ giáo, có Tống hải cái người biết cảm kích này, về sau mới tiện cho nàng che lấp, giảng hòa.
Tuy rằng hắn đem Đỗ Hạ lưu tại trong viện, nhưng là hai người tóm lại vẫn là nam nữ có khác, ban ngày ở trước mặt những người khác, hắn tóm lại là không tiện biểu hiện cùng nàng quá mức thân cận, miễn cho đưa tới người khác phỏng đoán lai lịch của nàng.
Đỗ Hạ liền hộ tịch đều không có, thật sự là không chịu nổi người có tâm tìm hiểu.
Tống Hải là đại quản sự trong viện hắn, có hắn quan tâm, có thể thay bọn họ giải quyết rất nhiều phiền toái không cần thiết .
Tuy rằng Tống Gia Ngôn là chủ tử, nhưng giữa những hạ nhân có những lục đục với nhau, hắn nhiều ít vẫn là có chút nghe thấy.
Trong đáy lòng hắn không nghĩ nàng sẽ gặp phải những chuyện như vậy.
Nghe nhà mình ý tứ của công tử là tạm thời không đem thân phận của Đỗ cô nương nói cho Tống Châu, cái này làm trong lòng Tống Hải dâng lên một cảm giác —— quả nhiên chính mình mới là người công tử coi trọng, tín nhiệm nhất.
Tự nhận là được chủ tử tín nhiệm Tống Hải đem bộ ngực mình vỗ đến kêu ‘ thùng thùng ’, nhiều lần bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không cho ai khi dễ Đỗ cô nương.
Tống hải rốt cuộc là tôi tớ Tống Gia Ngôn tín nhiệm, tiêu hóa xong tin tức, liền đâu vào đấy bận việc lên.
Sau khi hắn hầu hạ Tống Gia Ngôn rửa mặt qua, bắt đầu ở trong lòng tính toán nên như thế nào an bài Đỗ Hạ.
Công tử muốn giường gỗ hắn phải an bài, còn có trên người Đỗ Hạ ăn mặc quần áo qua lố lăng không thể gặp người, hắn còn phải đi lấy cho nàng mấy bộ quần áo thích hợp.
Y theo trình độ coi trọng của công tử đối với Đỗ cô nương, vải bố xiêm y bình thường khẳng định là không thể cầm đi cho nàng mặc.
Hơn nữa tuy rằng công tử nói Đỗ cô nương buổi tối sẽ ở trong phòng hắn ngủ, nhưng là loại chuyện này cũng không thể cho người khác đã biết, cho nên hắn còn phải ở trong sân thu thập một phòng cho nàng đặt chân.
Đỗ Hạ thân phận lai lịch cũng muốn phải hoàn thiện, đợi lát nữa hắn còn phải đi tìm quản gia một chuyến, đem chuyện trong viện công tử gia tăng một người cho hắn biết, như vậy nàng mới có thể lãnh đến tiền tiêu vặt, xiêm y, đồ ăn cùng một ít vật dụng hàng ngày từ trong phủ.
Nghĩ lại, chuyện lớn lớn bé bé thật đúng là không ít.
Tống Hải không khỏi ở trong lòng ai thán một tiếng —— muốn được công tử tín nhiệm cũng không dễ dàng, hôm nay hắn khẳng định là bổ sung không được giấc ngủ.
Tống Hải trước đem Đỗ Hạ đưa tới trắc phòng mà buổi tối bọn họ nghỉ ngơi.
Đợi lát nữa ma ma an bài liền tới đây, bộ dạng này của nàng tuyết đối không thể để cho các nàng thấy.
Trước khi đi Đỗ Hạ còn nhớ rõ cầm một bao thuốc trị cảm từ ba lô đặt ở trên bàn, nhắc nhở Tống Gia Ngôn đợi lát nữa ăn cơm sáng xong thì uống.
Đỗ Hạ còn dặn dò Tống Gia Ngôn uống thuốc trị cảm tạm thời đừng uống trung dược khác, miễn cho dược tính tương khắc sẽ khiến cho phản ứn không tốt.
Thời điểm Đỗ Hạ từ trong ba lo lấy thuốc ra, khiến cho Tống Hải không khỏi nhìn nhiều thêm hai mắt.
Đây là thần dược trị hết bệnh của công tử.
Bất quá Tống Gia Ngôn căn bản không cho xem nhiều, lập tức liền cầm lấy gói thuốc thu vào tay áo .
Sau khi an trí cho Đỗ Hạ, Tống Hải lại đi ra ngoài một chuyến, bưng cho nàng cơm sáng, mới dặn nàng hiện tại ở trong phòng đợi, chờ hắn lấy cho nàng xiêm y đưa lại đây thay.
Tú phòng Quốc công phủ , trong phủ trên từ vài vị chủ tử, dưới đến tôi tớ các viện, một năm bốn mùa xiêm y đều là từ tú nương trong phủ từng đường kim mũi chỉ chế ra.
Trong viện Tống Gia Ngôn không có nha hoàn, đây là chuyện mọi người phủ đều biết, cho nên khi thấy Tống Hải đến đây lãnh xiêm y nha hoàn, ma ma quản sự tú phòng không nhịn được tò mò còn hỏi nhiều hai câu.
Tống Hải cả đêm đều không có ngủ qua một giấc ngủ ngon, hơn chút nữa còn có một đống lớn sự tình chờ hắn đi làm, hắn cũng không có tâm tình cùng ma ma quản sự nhiều lời, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt nói
“Trước kia trong viện công tử chúng ta xác thật không có nha hoàn, nhưng về sau liền có, ngày hôm qua công tử tự mình điểm một cái đại nha hoàn bên người, ta chính là lại đây lãnh xiêm y cho nàng.”
Thời điểm Tống Hải nói đến đại nha hoàn bên người còn cố ý tăng thêm ngữ khí.
Ở Quốc công phủ, chính là hạ nhân hầu hạ chủ tử, cũng là phân ba bảy loại, mỗi cái trong viện nha hoàn, ma ma cùng quản sự được chủ tử coi trọng, đãi ngộ là tốt nhất, ăn mặc, ở chỉ là kém hơn so với chủ tử, nhưng vẫn là nhất đẳng.
Liền nói như y phục Tống Hải mặc, chính là cầm đi ra bên ngoài so với bình dân phú hộ, cũng là chẳng thiếu gì.
Tống Hải sở dĩ nói như vậy, chính là không nghĩ làm quản sự tú phòng lấy một ít quần áo xiêm y của hạ đẳng tôi tớ tới lấy lệ hắn, muốn một lần nữa đổi còn trì hoãn thời gian của hắn.
Quản sự tú phòng tự mình mang áo váy tơ lụa của đại nha hoàn tới.
Y phục lụa màu lam nhạt, chỗ ống tay áo, vạt áo cùng làn váy đều thêu thúy trúc lịch sự tao nhã, nhà bình thường kiều dưỡng nữ nhi đều mặc váy áo tốt như vậy.
Có thể ở Quốc công phủ hỗn đến vị trí quản sự đều là những người thành tinh, đại công tử luôn luôn không gần người nha hoàn, hiện giờ lại tự mình điểm đại nha hoàn bên người, muốn nói nơi này không có một chút sự tình, ai sẽ tin a.
Mặc kệ nói như thế nào, người này rốt cuộc là nha hoàn duy nhất bên cạnh đại công tử, y trình độ sốt ruột của phu nhân đối với chuyện chung thân đại sự của công tử, nói không chừng không lâu trong tương lai, nàng liền từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, thành nửa cái chủ tử của các nàng.
Vô luận như thế nào, trước kết cái thiện duyên, khẳng định sẽ không sai, xiêm y này dù sao đều là đồ vật trong phủ .
Tống Hải nhưng thật ra cầm xiêm y liền trực tiếp hồi sân, hắn không biết là, hắn trên đường từ tú phòng trở về, tin tức đại công tử có nha hoàn vừa ý liền bắt đầu truyền lưu trong Quốc công phủ.
Có thể cố ý để quản sự Tống Hải đi tú phòng lấy xiêm y, liền cũng đủ thuyết minh cái nhìn của đại công tử đối với vị nha hoàn bên người này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip