Chap 1: Phu thê mẫu mực

"Bảo bối, đi đến đâu rồi ? Ta đi đón ngươi."

"Không cần, lão công ~ ta sắp tới rồi, ngươi mau tiếp khách đi ? Lại không thể đem khách nhân ném trong nhà chứ."

( Đầu dây phía bên kia điện thoại truyền tới thanh âm ồn ào: "Ai u, bảo bối ha ha ha ha, Kính Tử mau đi đón tiểu bảo bối nhà ngươi đi, ta có thể một mình ha ha ha ha ha......"

Nghe đầu kia giọng nam cười hì hì, khuôn mặt trắng nõn của Cao Ấu Phù nổi một mạt đỏ ửng: "Lão công, ngươi không cần tới đón ta......"

Chu Kính nhìn về phía người bạn thân đang ra vẻ không nghiêm túc mà trêu chọc , phóng ra ánh mắt sắc lẹm, lại tiếp tục nói lời dịu dàng với người đầu dây bên kia điện thoại: " Hôm nay ngươi không phải xuyên giày cao gót sao? Cẩn thận một chút, đi nhiều đến buổi tối chân sẽ đau."

"Không sao mà, lão công, hôm nay ta ở chỗ ba mẹ đã thay giày , đế bằng , đi đường không mệt......"

Một đôi tiểu phu thê liên miên không ngừng nói lời âu yếm.

Treo điện thoại, nhớ tới sự săn sóc vừa rồi của Chu Kính, trong lòng Cao Ấu Phù chảy xuôi một dòng ngọt ngào.

Nàng và Chu Kính quen biết nhau khi còn học đại học, hắn theo đuổi nàng, hắn tỏ tình , nàng đáp ứng, lại đến tốt nghiệp hắn cầu hôn nàng, một đường tình duyên như vậy mà vững vàng thuận lợi, cho tới bây giờ, bọn họ đã kết hôn được một năm.

Nhớ tới danh hiệu "Mẫu mực tình lữ" , Cao Ấu Phù hơi hơi có chút chột dạ, nàng thật ra không đủ mẫu mực, là Chu Kính thật tốt quá, luôn luôn nghĩ tới nàng đầu tiên ngay cả chính mình đều không có quan tâm , nơi chốn săn sóc bao dung nàng.

Ngay cả cha nàng, vốn dĩ lúc trước không quá vừa lòng tình hình rối loạn trong nhà Chu Kính, hiện tại đều bị tình cảm tốt đẹp của Chu Kính đối với nàng đả động.

Bọn họ vẫn sẽ mãi ngọt ngào như vậy.

Cao Ấu Phù thu hồi di động, bước đi nhẹ nhàng hướng về phía ngôi nhà.

Thấy Chu Kính treo điện thoại, Phương Trì cười thanh âm càng lớn .

"Bảo bối ? Ha ha ha ha ha...... bảo bối nhà ngươi có phải hay không còn gọi ngươi ' Kính ca ca '? Cười chết ta ha ha ha......"

Chu Kính từ tủ lạnh lấy ra hai vại bia, không lưu tình chút nào mà hướng Phương Trì trên người ném.

" Tên cẩu độc thân nhà ngươi chính là ghen ghét ta, nhanh lên uống rượu của ngươi!"

Bật tung nắp bia , Phương Trì hướng trong miệng rót một ngụm bia lạnh.

Nhìn chung quanh phòng khách rộng lớn của người nhà giàu, hắn cảm thán nói: "Thật không nghĩ tới a, ngươi lại kết hôn sớm như vậy......"

"Ta cũng không nghĩ tới."

Chu Kính cạn chai bia với Phương Trì , "Nhưng là, có đôi khi đi, ngươi gặp được người kia, ngươi liền biết là nàng......"

"Ác ——"

Thấy vẻ mặt Chu Kính chợt nhu hòa, tựa hồ nhớ tới cái gì, Phương Trì ghét bỏ mà nhích lại gần.

"Đủ rồi, đủ rồi, nị chết ta......"

"Được rồi, không nói ta." Chu Kính uống lên một ngụm rượu, nhìn về phía người đối diện dò hỏi, "Ngươi ở A quốc mấy năm nay có không ít bạn gái đi?"

"Đừng oan uổng ta." Phương Trì đem chai bia phanh một cái đặt trên bàn, "Ngươi cũng không biết ta có bao nhiêu thảm!"

"Thật vất vả không bị lão gia tử trông giữ, tưởng cảm thụ một chút A quốc ngợp trong vàng son, kết quả lần đầu tiên ta đi party, mới vừa hẹn cái muội tử, gì cũng chưa làm đâu, nhân gia móc ra dược tới muốn cùng ta cùng nhau hải!"

"Ta không phòng bị, một ly nạp liệu rượu thiếu chút nữa đều xuống bụng!"

Phương Trì hoảng đến bia bay loạn, " Tồn tại cái này bóng ma a, sau khi tốt nghiệp ta liền chạy nhanh về nước, vẫn là mấy em gái trong nước là tốt nhất."

Xem tên này thao thao bất tuyệt kể ra , Chu Kính liền cảm thấy buồn cười.

Đừng nhìn Phương Trì có vẻ cà lơ phất phơ, vốn là bởi vì trong nhà có ông nội từng là quân nhân, kỳ thật gia phong thực nghiêm.

Phương Trì bị quản giáo đến phản nghịch, mới luôn diễn xuất thành một bộ hoa hoa công tử.

Trên thực tế thật sự có việc muốn làm như vậy, chính hắn ngược lại lùi bước. Bởi những quy củ gia giáo khắc nghiệt đó, sớm đã khắc sâu trong xương cốt Phương Trì.

" Chỉ giỏi to mồm."

Chu Kính phun ra một câu kết luận .

"Hắc, Kính Tử, ngươi nói cái gì đâu?!"

"......"

Hai người bạn đã lâu không gặp nhau, một bên uống rượu, một bên nói chuyện trời nam biển bắc.

Trong lúc nhất thời, khiến cho bọn họ nhớ tới những kỉ niệm ngày xưa, nói đến càng thêm hứng khởi.

Leng keng. Leng keng.

" Bảo bối nhà ngươi đã về, mau ra mở cửa đi!"

Vừa cười ngoài miệng Phương Trì lại nói một câu, đi theo phía sau Chu Kính ra nghênh đón nữ chủ nhân ngôi nhà.

"Tẩu tử hảo, ta là Phương Trì!"

"Ngươi hảo......" Cao Ấu Phù biết, người nam nhân có khuôn mặt tuấn lãng, làn da hơi ngăm trước mắt chính là người vừa rồi trong điện thoại trêu chọc bọn họ.

"Ngươi hảo, ta là Cao Ấu Phù."

Nhớ tới sự việc vừa rồi , trên mặt Cao Ấu Phù không tự giác nổi lên ửng đỏ. Lão công gọi nàng bằng danh xưng thân mật thế nhưng bị hắn nghe thấy , hảo xấu hổ nha ~

Nhìn nữ nhân ngoài cửa mặt mày đào hoa, con mắt sáng ngập đầy nước, trong mắt Phương Trì hiện lên một tia kinh diễm.

"Bảo bối , có mệt hay không? Mau tiến vào......"

"Phốc!" Phương Trì phun cười.

"Nha!" Cao Ấu Phù theo bản năng đánh lên người Chu Kính, thấp giọng xấu hổ buồn bực nói, "Đừng kêu, có người ở đâu."

Chu Kính lấy dép lê ra đặt cạnh chân Cao Ấu Phù, ngồi dậy bình tĩnh nói: "Tiểu Phù, đừng trách Trì Tử, hắn ở nước ngoài đã lâu, lại là tên cẩu độc thân, căn bản không biết hiện tại trong nước tình lữ đều lưu hành cái gì."

"Hắc, lại tới!"

Cao Ấu Phù phụt cười ra tiếng, "Lão công, ngươi hôm nay hảo hoạt bát nha ~" quả nhiên là bằng hữu từ nhỏ đến lớn.

Nữ nhân mỉm cười đôi mắt cong cong , mông mênh sương mù doanh doanh nước , má lúm đồng tiền nhộn nhạo mê muội nhân tâm.

Chu Kính nhìn nhìn, ánh mắt lược thâm, bàn tay to theo bản năng xoa xoa thắt lưng nữ nhân.

Nữ nhân lúm đồng tiền như hoa, Phương Trì trộm liếc mắt một cái sau, tầm mắt nhanh chóng dịch chuyển.

Kính Tử vận khí thật tốt a. Hắn trong lòng cảm thán.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip