Chương 44

Tần Tĩnh lập tức muốn gặp Triệu Cầm, suốt đường đi Kiều Trăn Trăn đều cảm thấy sợ hãi, vừa xuống xe liền chạy tới một góc tìm Trì Thâm: "Hôm nay cậu phải đi mua điện thoại di động!" Lúc lo lắng sợ hãi không ai để cùng thương lượng, thật sự là quá khó chịu.

"Được." Trì Thâm ngoan ngoãn gật đầu, cũng không hỏi nguyên nhân.

Kiều Trăn Trăn thở dài một tiếng, thừa dịp Tần Tĩnh dừng xe nói mọi chuyện, trong lòng càng ngày càng loạn: "Làm sao bây giờ, bà ấy sắp gặp Triệu Cầm rồi, nhưng mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, không biết khi bọn họ gặp nhau sẽ như thế nào... Nếu không vẫn là để làm cho mẹ mình trở về trước đi, đúng, để cho bà ấy trở về trước..."

Kiếp trước ở lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là lúc Triệu Cầm cũng không chào hỏi một tiếng liền vào ở nhà họ Kiều, cô vĩnh viễn nhớ rõ cảnh sau khi mẹ nhìn thấy cái bụng đang nhô lên của Triệu Cầm, đã nhốt mình trong phòng ba ngày liền, trong ba ngày này hoàn toàn không ăn không uống, mặc cho cô cầu xin thế nào cũng vô dụng, cuối cùng lúc đi ra tiều tụy đến nỗi giống như quỷ.

Sau đó chính là Kiều Kiến muốn ngả bài, ly hôn, cô cũng nhìn Tần Tĩnh hoàn toàn phong bế bản thân, sinh mệnh nhanh chóng khô héo, mấy tháng liền ngắn ngủi già đi mười mấy tuổi. Mà nguồn gốc của tất cả những điều này, chính là lần đầu tiên cùng Triệu Cầm gặp mặt.

Cô càng nghĩ càng hoảng sợ, luống cuống muốn đi tìm Tần Tĩnh, lại bị Trì Thâm giữ chặt tay.

Khi nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo từ ngón tay truyền tới, Kiều Trăn Trăn có chút ngạc nghiên, lập tức tỉnh táo lại.

"Cậu nên đi mua thuốc Đông y về điều trị , tay cậu thật lạnh." Thậm chí còn có chút tâm trạng phàn nàn.

Trì Thâm nghiêm túc nhìn cô: "Không sao đâu. "

"Cậu không hiểu..." Kiều Trăn Trăn buồn bực. Cô cũng muốn giống như chơi trò chơi báo thù, từ lúc sống lại đã bắt đầu đại sát tứ phương, nhưng lúc trước tận mắt nhìn thấy cảnh Tần Tĩnh bị trầm cảm nặng, sống như kẻ lang thang hành xác trong suốt mười năm, cô không dám làm quá mức.

Trì Thâm bình tĩnh nhìn cô, Kiều Trăn Trăn nhìn thẳng vào cậu, thở dài một tiếng: "Được rồi, chắc là do mình phản ứng quá lớn, chỉ là... Mình đã từng có một giấc mơ. "

Cô muốn Trì Thâm thật sự hiểu rõ tâm trạng của mình, vì thế đem tất cả mọi thứ ở đời trước khi Tần Tĩnh nhìn thấy Triệu Cầm, giống như một mơ nói cho cậu nghe.

Chờ cô nói xong, Tần Tĩnh cũng đã dừng xe xong, ở bên kia đường chờ đèn xanh.

"Bây giờ cậu có thể hiểu tại sao mình lại sợ không?" Kiều Trăn Trăn hỏi.

Trì Thâm bỗng im lặng, thành thật lắc đầu.

Kiều Trăn Trăn: "..." Nói nhiều cũng vô dụng.

"Đó chỉ là một giấc mơ, cậu phải tin vào dì." Trì Thâm mở miệng.

Kiều Trăn Trăn sờ sờ mũi, vừa định nói cái gì đó, Tần Tĩnh liền chạy tới: "Sao Trì Thâm vẫn còn ở đây vậy , mau vào lớp, con trễ giờ rồi, dì cùng Trăn Trăn đi văn phòng trước. "

"Được, chúc dì thuận lợi." Trì Thâm nói xong, cúi đầu trở về phòng học trước.

Tần Tĩnh vui vẻ, chờ bóng lưng cậu biến mất mới quay đầu nhìn về phía Kiều Trăn Trăn: "Con đã phát hiện ra chưa, Trì Thâm giống như càng ngày càng trở nên sáng sủa, vừa rồi còn chúc mẹ thuận lợi nữa."

Kiều Trăn Trăn nhếch khóe môi một chút, phối hợp cười cười.

Tần Tĩnh nhìn thấy tâm tình cô có chút buồn bả, còn tưởng rằng cô đang căng thẳng, vì thế mỉm cười nắm lấy tay cô: "Sợ cái gì, có mẹ đây. "

Kiều Trăn Trăn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tự tin của bà , bỗng nhiên cảm thấy không còn căng thẳng như vậy.

"Mẹ cũng có con, cho dù mọi chuyện như thế nào, con đều vĩnh viễn ủng hộ mẹ." Kiều Trăn Trăn nghiêm túc nói.

Tần Tĩnh buồn cười: "Đọc lời thoại ở đâu vậy? Hơi sến rồi đó"

Kiều Trăn Trăn cười hắc hắc, đi theo bà đến văn phòng.

Lúc bọn cô đến văn phòng, vừa vặn là thời gian tự học sớm, trong phòng làm việc trống rỗng, chỉ có mẹ con Triệu Cầm và chủ nhiệm lớp.

Vừa nhìn thấy bọn cô đến, giáo viên chủ nhiệm lập tức tiến lên: "Xin lỗi mẹ Kiều Trăn Trăn, đã làm phiền cô phải đến một chuyến. "

"Không có việc gì, vất vả cho Thầy Chu rồi." Tần Tĩnh khách sáo nói, tiếp theo liền nhìn về phía mẹ con Triệu Cầm.

Triệu Cầm đẩy Triệu Luyến Kiều một cái, cô ta lập tức đỏ hốc mắt tiến lên: "Dì, thực xin lỗi..."

"Đối tượng mà cháu nên xin lỗi không phải là tôi." Tần Tĩnh vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp cự tuyệt lời xin lỗi của cô ta.

Triệu Luyến Kiều cắn cắn môi, nhìn Kiều Trăn Trăn một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu: "Trăn Trăn, thực xin lỗi. "

Kiều Trăn Trăn nhấc mi lên một chút, không đáp lại lời cô ta nói.

Triệu Luyến Kiều khó xử đến đỏ mặt, thấy không có ai giúp cô ta nói chuyện, liền quay đầu hung hăng liếc Triệu Cầm một cái. Triệu Cầm cũng không muốn phản ứng, nhưng vẫn không tình nguyện đi tới: "Bạn học Kiều Trăn Trăn, mẹ Kiều Trăn Trăn, hai người xin bớt giận, tôi đã hung hăng dạy dỗ con bé chết tiệt này rồi, sau này con bé tuyệt đối sẽ không dám làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa, cầu xin hai người giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho con bé lần này, con bé thật sự biết sai rồi. "

Bà ta tự nhận là người muốn thay thế vị trí Tần Tĩnh ở tương lai, hiện tại lại muốn cùng Tần Tĩnh xin lỗi, mỗi một câu nói ra đều vô cùng khó khăn.

Lúc bà ấy nói chuyện có chút không tình nguyện, Tần Tĩnh cũng nghe ra, nhíu nhíu mày rồi nhìn về phía chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp cũng lộ ra một vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

Chuyện lần này đối với chủ nhiệm lớp mà nói, thật sự là quá khó làm, Tần Tĩnh là phu nhân của chủ tịch hội trường, Triệu Luyến Kiều bên này cũng có người của hội đồng trường bảo vệ, tuy rằng không biết người sau lưng là ai.

Nhưng dù sao áp lực đã đến chỗ mình, ông ấy chỉ có thể nghĩ biện pháp nhanh chóng giải quyết.

Tần Tĩnh biết khó xử của ông ấy, liền cũng không so đo với Triệu Cầm nữa, chỉ đơn giản nói giải pháp: "Chỉ là xin lỗi, nhất định là không được, nếu muốn chúng tôi không tiếp tục truy tố nữa, phải đưa ra đủ thành ý chứ. "

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cô muốn bao nhiêu tiền tôi đều đưa." Dù sao cũng là Kiều Kiến cho, Triệu Cầm cũng muốn khoe khoang trước mắt Tần Tĩnh, lúc này lập tức hứa hẹn.

Tần Tĩnh đánh giá bà ta từ đầu đến chân một lần, tốt bụng mở miệng: "Tôi thấy nhà cô chắc hẳn là cũng không giàu có gì, tốt hơn hết là đừng khoe khoang nữa. "

"Phốc..." Kiều Trăn Trăn không nhịn được mà bật cười, phát hiện những người khác đều đang nhìn cô nên vội vàng nghiêm mặt trở lại.

Mẹ cô tuyệt đối không phải loại người chê người nghèo yêu người giàu, hiện tại thốt ra một câu như vậy, cố ý là làm cho mẹ con Triệu Luyến Kiều trở nên khó xử. Quả nhiên, lời này của bà vừa nói ra, mặt hai mẹ con đều sắp biến thành màu gan heo.

"Mẹ Kiều Trăn Trăn, sao cô có thể khinh thường người khác như vậy, tôi mặc dù trang điểm không bằng cô, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn cảnh tôi không tốt." Triệu Cầm cắn răng nói xong, bổng nhiên nghĩ tới cái gì, vì thế lại đỡ lấy thắt lưng, vẻ mặt đắc ý mà khoe khoang, "Tôi còn ít tháng, bà có thể nhìn không ra, hiện tại tôi đang mang thai hai tháng..."

"Mẹ! Trước mặt giáo viên, mẹ nói mấy cái này làm gì!" Sắc mặt Triệu Luyến Kiều nhanh chóng biến đổi cố gắng ngăn lại. Không nói Kiều Kiến đã dặn dò qua, trước khi ông không chuyển dời toàn bộ tài sản xong thì không thể kinh động Tần Tĩnh, cô ta cũng không hy vọng khi Triệu Cầm và Kiều Kiến kết hôn, tin tức mang thai lại lan truyền khắp nơi, dù sao cô ta cũng muốn đường đường chính chính thay thế Kiều Trăn Trăn, không muốn bị người ta biết mình có một người mẹ làm tiểu tam.

Triệu Cầm tự biết mình lỡ lời, ho một tiếng không dám nói nữa. Kiều Trăn Trăn lãnh đạm nhìn hai mẹ con một cái, đáy mắt lộ ra vẻ chán ghét, Tần Tĩnh vừa quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô.

Kiều Trăn Trăn dừng một chút, như không có việc gì xảy ra mở miệng: "Mẹ, nhanh lên giải quyết đi, con còn phải trở về lớp học. "

"Đúng vậy, không thể làm chậm trễ việc học tập của đứa nhỏ a!" Triệu Cầm vội vàng phụ họa.

Tần Tĩnh cười cười: "Được, vậy tôi cũng không nói nhảm nữa, lúc trước tôi đã hỏi luật sư, nếu như khởi kiện, có thể nhận được ba đến năm vạn tiền bồi thường, thư xin lỗi viết bằng tay đặt trên diễn đàn bảy ngày, mặt khác phải kiểm điểm trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh, tôi yêu cầu cũng không nhiều lắm, chỉ cần hai người dựa theo cái này mà tiến hành là được rồi. "

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi sẽ đưa cô mười vạn!" Triệu Cầm vừa nghe chỉ là xin lỗi cùng bồi thường tiền, lúc này sảng khoái đồng ý:

Thậm chí vì vừa rồi bị xem thường, còn chủ động tăng thêm năm vạn.

Tần Tĩnh nghe vậy không có chút dao động nào, chỉ nhìn về phía Kiều Trăn Trăn: "Con cảm thấy thế nào? "

"Được." Kiều Trăn Trăn đương nhiên không có ý kiến, nhiều hơn năm vạn, đủ để cô tiêu một năm rồi.

Triệu Luyến Kiều nghĩ đến chuyện phải viết thư xin lỗi bằng tay, còn phải xin lỗi trước mặt toàn trường, lập tức cảm thấy nhục nhã đến mức hai mắt đẫm lệ, đang muốn nghĩ tìm cách cầu xin tha thứ, Tần Tĩnh đột nhiên lại nói: "Mặt khác, bọn cô chuyển trường đi. "

Triệu Luyến Kiều ngẩng đầu: "Cái gì?!"

"Chuyển trường, hoặc là bị đuổi học theo quy định của trường, xem hai người chọn như thế nào." Tần Tĩnh mỉm cười, "Xin lỗi, tôi thật sự lo lắng con gái mình ở cùng trường với một người tâm cơ nặng như vậy."

Triệu Cầm ngẩn người, nghe vậy cảm thấy chuyển trường khác cũng không có gì đáng lo, có thể nhanh chóng chấm dứt chuyện này là được, vì thế vừa muốn gật đầu đáp ứng, Triệu Luyến Kiều bên cạnh liền lập tức cự tuyệt: "Con không muốn!"

Cô ta đã mất hết mặt mũi ở trường này, nếu như bây giờ chuyển trường, cô ta chính là kẻ thất bại hoàn toàn, cho dù tương lai vào cửa nhà họ Kiều, cũng vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh của trường này, cô ta phải ở lại, mới có thể trả thù chuyện nhục nhã này.

"Con chính là đứa con gái chết tiệt, mẹ không quan tâm con có muốn hay không, con gây họa còn chưa đủ nhiều sao?!" Triệu Cầm nói xong muốn đánh cô ta, Triệu Luyến Kiều vội vàng lui về phía sau ngăn cản tay bà ta, hai mẹ con thế nhưng ở trong phòng làm việc cãi nhau.

Triệu Cầm đỏ mắt, đang muốn động thủ nữa, Triệu Luyến Kiều bỗng nhiên trở nên nóng nảy: "Nếu như con không ở trường này, mẹ nghĩ mẹ có thể khỏe mạnh không?! "

Triệu Cầm sửng người, bỗng dưng nghĩ đến nếu cô ta ở lại chỗ này, còn có thể nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Kiều Trăn Trăn cùng Tần Tĩnh, nếu như đi rồi, vậy mẹ con bọn họ giống như bị mù. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, bà ta lập tức không cảm thấy tức giận nữa, thậm chí còn đưa tay giúp Triệu Luyến Kiều sửa sang lại tóc một chút.

Tần Tĩnh nghe không hiểu lời của bọn, chỉ cảm thấy tính tình của Triệu Cầm tới cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như một người bị bệnh thần kinh, đang cân nhắc có nên đổi chỗ để nói chuyện một cách an toàn hay không, cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, người trong phòng đồng thời dừng lại, chủ nhiệm lớp mở miệng: "Mời vào."

Cánh cửa mở ra, lại là Kiều Kiến, ông ấy vừa vào liền lúng túng cười cười: "Tôi đến xem tình huống, nói chuyện như thế nào rồi?"

Tần Tĩnh và Kiều Trăn Trăn vừa ra khỏi cửa, ông ấy liền trực tiếp đến trường học, lỡ như lúc xảy ra xung đột mà mình không có ở đây, con trai bảo bối của hắn sẽ bị thương, kết quả chờ trái chờ phải, chậm chạp không đợi bọn họ giải quyết xong, hắn sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền nhịn không được đến xem.

Tần Tĩnh nhìn thấy ông ấy bổng nhiên xuất hiện, nếp gấp giữa lông mày không khỏi sâu hơn một chút, đang muốn hỏi anh vì sao lại xuất hiện ở trường học, quay đầu liền nhìn thấy biểu tình thở phào nhẹ nhõm của Triệu Cầm, lại nhìn Triệu Luyến Kiều, trong nháy mắt nhìn thấy Kiều Kiến, cũng biểu hiện ra sự kích động khác thường.

Nó giống như... Nhìn thấy chỗ dựa vững chắc, lại nhìn Kiều Trăn Trăn, vừa rồi đang lại trở nên cảnh giác trong nháy mắt, Tần Tĩnh giống như đã hiểu được gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #trongsinh