Chap 30: Hình như tôi có chút 'ấy' với chú rồi!
7:00 AM
Ông bà Lạc mới sáng sớm đã rất nhanh chóng gói gém quần áo đưa ra xe, bà Triệu nắm tay con dâu dặn dò:-Ba mẹ đến Tô Châu thăm họ hàng xa vài ngày, con nhớ chăm sóc cho Dĩ Phong thật chu đáo nha, có gì cứ hỏi lão Đồng!
Tôn Bạch Lam vui vẻ gật đầu lia lịa:-Vâng, những gì mẹ nói con đều nhớ rất kĩ mà, ba mẹ cứ yên tâm ở chơi đi!
Ông Lạc gật đầu hài lòng rồi ôm vai vợ mình lên xe. Lạc Dĩ Phong cũng chuẩn bị đến công ty nên cũng không có ở đó, đợi xe ba mẹ chồng khuất dần mới thở dài ngồi xuống:-Hu ra!!! Được tự do rồi!!!
Lão Đồng ngây thơ cúi xuống nhìn thiếu phu nhân nhà mình:-Tự do sao ạ?
Nó cười giã lã lắc đầu, Dĩ Phong lái xe dừng trước mặt nó bá khí hỏi như ra lệnh:-Không đến trường sao?
-Thái độ của chú cũng thay đổi nhanh thật đó, còn nhanh hơn cả tôi! Mới hồi tối còn vui vẻ thế mà?_những lời đó nó chỉ dám nói nhỏ trong miệng, nếu mà để ông già khó tính đó nghe thấy thế nào cũng phải đi taxi.
Vẫn là cái không khí nhạt nhẽo thường ngày, hai người ngồi trên xe chẳng ai nói với ai câu nào cả. Bạch Lam lén đưa mắt nhìn anh rồi tự bật cười một mình "Chú giống hệt như hạt đậu phộng vậy, sao chẳng cười chẳng nói hay vậy chứ, đúng là mắc cười mà..."
-Vui lắm sao? Trên mặt tôi có chữ 'hỉ' hả?_Anh vừa tập trung lái xe vừa nắm thóp được con vợ.
Nó giật mình nín cười quay mặt ra ngoài:-Đâu có, tôi đang nghĩ đến Chung gia gia thôi!
Ánh mắt anh đanh lại, hai từ 'đáng sợ' hiện rõ trên trán nhìn nó:-Ở bên cạnh lão công mà dám nghĩ đến người con trai khác?
Nó quay lại nhìn cái mặt ghen ăn tức ở của anh mà bật cười lớn rồi xua tay lắc đầu:-Không phải như chú nghĩ đâu, thật ra tôi nghĩ đến Chung gia gia là vì ở trên xe anh ấy rất thích bắt chuyện!
-Ý em là tôi thì nhạt nhẽo!?
-Đúng vậy rồi chứ gì nữa!_à câu này nó chỉ dám nói trong lòng, Bạch Lam gượng cười nói dối dỗ ngọt:-Không phải đâu, mỗi người có một điểm mạnh mà, cao lãnh như chú đây cũng rất tốt!_nó cắn răng dối lòng là vì đang ở giữa đường, nó không muốn mình một lần nữa lại bị đá xuống đường đâu.
Lạc Dĩ Phong không nói gì nhưng trong lòng cũng khá khen cho vợ "Xem như em có mắt nhìn, không uổng cơm của Lạc Gia!" anh đâu biết người ta vừa lừa anh chứ.
THPT SunLove. 12C3
Từ Thanh Thanh chán nản ngồi ôn bài cùng với nó, còn nó thì đang nằm dài chủ yếu là ngủ, Tiểu Thanh không hề hay biết mà cứ nói chuyện một mình:-Toán thì nắm cách giải là được, còn văn thì tùy vào tư duy mỗi người có nghĩ ra được ý chính không thôi, còn....
Luyên thuyên nãy giờ mà không có người đáp lại nhỏ mới bỏ sách xuống xem thử thì ai ngờ Bạch Lam người ta đã gặp chị 'MỘNG' từ bao giờ rồi, Tiểu Thanh phồng môi dựng đầu con bạn dậy:-Lam Lam, nãy giờ mày không nghe tao nói gì hết à?
Nó vẫn cắm mặt ngủ ngon lành như 'không có ta đây thì chị Mộng sẽ rất cô đơn' vậy, Tiểu Thanh bức quá mới nắm tai nó mà hét thật to vào:-TÔN BẠCH LAM!! TRỜI SÁNG RỒI!!!
Nó giật mình ngồi bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh rồi nhìn thẳng mặt con bạn thân đang hằng hộc định ăn tươi nuốt sống mình mà ôm tai như muốn khóc:-Con trời đánh, muốn thủng màng nhĩ của lão nương luôn rồi!
-Đáng đời mày, ai bảo đang trong giờ giảng của tao mày dám ngủ!
-Giờ giảng cái rắm! Mày xàm một mình buồn quá nên lôi tao vào cho có đôi có cặp thì đúng hơn!_nó nhìn thấu tâm tư của nhỏ bạn hết rồi.
Tiểu Thanh ờ ừm một đỗi vừa vô tình nhìn ra cửa lớp đã bắt gặp ngay một thân ảnh quen thuộc không muốn nhìn thấy nhất, Bạch Lam nhìn theo ánh mắt nhỏ rồi thầm cười:-Đi ăn cái gì đó không? Tao đói quá!_vừa nói nó vừa kéo tay nhỏ bạn đi, Tiểu Thanh thì hồn phách đi lạc mất rồi còn phản ứng gì được.
Theo kịch bản dựng trong đầu nó thì đúng là ba người gặp nhau, chỉ đó điều Đàm Y Nhân cũng vờ như không nhìn thấy hai người. Tiểu Thanh đi phía sau không vui cũng không buồn chỉ muốn nhào đến mà cắn xé Bạch Lam.
Tôn Bạch Lam thấy không khí khó thở quá đành lên tiếng làm người mai mối:-Đàm đồng học, bạn đang đi đâu thế?
-Tôi đến căn tin_hắn cũng là vì phép lịch sự mà trả lời nó.
Tôn Bạch Lam giỏi nhất là trêu đùa người khác, hạng hai lại là diễn kịch, diễn viên loại S cũng khó mà địch lại nó, có thể nói máu diễn viên chính là được di truyền từ mẹ.
Nó giả vờ ngạc nhiên cười:-Trùng hợp quá, hai đứa tui cũng định đến đó, hay là chúng ta ngồi chung được không?
-Thật ngại quá, nhưng tôi có hẹn rồi!_Đàm Y Nhân cười xã giao rồi đi thẳng.
Nó nghiến răng giơ nắm đấm lên phía sau lưng hắn, thật chỉ muốn cho cái bản mặt kiêu ngạo đó ăn một đấm cho biết thế nào là lễ độ.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hiện tại còn có một người muốn xử Tôn Bạch Lam hơn nữa, Tiểu Thanh kẹp cổ nó lôi vào phía trong cầu thang và tha hồ cù lét con bé, nó la oai oái như bị ai hiếp không bằng nhưng đáng tiếc là chẳng anh hùng nào xuất hiện để cứu con bé.
Nó chợt chụp tay nhỏ bạn lại viện cớ sao cho thật tự nhiên:-Mà mày không muốn biết 'người trong mộng' có hẹn với ai à?
-Mày thôi đi, tao đã nói sẽ không để ý tới hắn ta nữa rồi mà, đừng nhắc cái tên đó trước mặt tao nữa! Nếu không tao sẽ mách với ông chồng mày về chuyện..._vừa nói nhỏ vừa kéo dài bỏ lửng để tăng thêm mức độ mờ ám.
Nó rất thản nhiên khoanh tay trước ngực chân bước đi về phía trước:-Tao thách mày có thể tìm ra được lý do để mách lẻo với ổng đó! Ha ha, ổng méo có tin ai đâu!_nó nhếch môi vô cùng tự tin.
Ở đời chúng ta nên rút ra một kinh nghiệm đáng nhớ đó là 'Ai cũng có thể thách nhưng đừng dại gì mà thách đố đứa bạn thân' bởi vì bạn thân là người hiểu mình nhất, cũng có thể bất chấp tất cả vì mình.
Tiểu Thanh chạy thẳng vào lớp, chọn ngay cái ba lô của nó mà lục lọi, nó ngớ người đứng hình ngay cửa lớp nhưng trong lòng vẫn tin rằng "Tiểu Thanh Thanh đáng yêu nhà mình đang giả vờ để làm mình sợ thôi!".
Tiểu Thanh nhếch môi nhấn vào cái tên lạ nhất trong danh bạ mà gọi, người ở đầu dây bên kia đang trong giờ họp nhưng nhận được cuộc gọi của 'vợ yêu' không ngại ngùng mà bắt máy:-Gì?
-'Anh chồng' của Bạch Lam ơi, tôi có chuyện cực kì quan trọng muốn nhắc nhở anh!
Lạc Dĩ Phong im lặng không đáp, Tiểu Thanh đưa mắt nhìn nó "mày cầu xin tao đi":-Tôn Bạch Lam.... nó ở trường... gian díu với nam nhân!
-Ừ!_anh chỉ trả lời một tiếng rồi không chào hỏi gì mà tắt máy trước.
Từ Thanh Thanh ngơ ngác nhìn cuộc gọi đã kết thúc thì mặt đần ra thấy ngu:-Ủa??
Tôn Bạch Lam thì trời ơi, chết đứng từ nãy giờ rồi, nước mắt cũng đông thành đá không rơi được:-Mày biết mày vừa mới giết người rồi không?
-Đâu? Tao có thấy ai chết đâu?_nhỏ vô tội vạ nhìn xung quanh giả vờ ngơ ngác.
-Mày vừa mới giết tao bằng lưỡi đó!_nó đáng thương ngồi bệch xuống sàn.
Các đồng học nhìn cái vẻ đáng thương mà đáng yêu của nó ai cũng bật cười. Tiểu Thanh cũng không ngoại lệ, giả vờ đồng cảm chạy đến đỡ con bạn thân ngồi dậy:-Thôi thì lỡ rồi, về nhà mà chịu hành đi chứ tao cũng chỉ là 'bị' người ta thách thức thôi mà!
Tôn Bạch Lam đưa cặp mắt đùng đùng sát khí ngước lên nhìn con bạn rồi tự mình đứng dậy, phủi phủi chân váy đồng phục rồi sửa lại cavast đi thẳng về chỗ ngồi nghiêm trang hơn bao giờ hết. Tiểu Thanh chớp chớp đôi mắt đáng yêu nhìn nó cười "Tao cũng bó tay với mày luôn rồi".
BaeLaeShop
Tiểu Lý cúi người chào nó rồi đưa ra trước mặt một quyển sổ đen lớn:-Cô chủ, đây là doanh thu của tuần này, lượng khách đặt hàng cũng đã vượt gấp ba tuần trước!
-Ừm, có gì đặc biệt không?_Bạch Lam lật từng trang ra kiểm tra.
-Có một vị khách đặt hàng với số lượng lớn nhưng có điều...._Tiểu Lý e dè bỏ lửng câu nói.
Mắt nó vẫn dán chặt vào quyển sổ nói:-Người đó có yêu cầu đặc biệt gì à?
-Người đó muốn chính tay cô chủ may từng bộ!_cô quản lý nhỏ nói xong liền nín thở chờ đợi phản ứng của nó.
Tôn Bạch Lam nuốt nước bọt rõ to rồi gập quyển sổ lại đặt trên bàn, hai mắt mở to như 'không thể tin được':-Tên người đó là gì?
-Dạ là Hà Tinh Khuyên, tiểu thư tập đoàn Hà Thị! Số lượng hàng là 300 bộ!
"Cô ta chơi lớn thế cơ à? 300 bộ đâu thể nào làm Hà Thị các người phá sản được phải không? Nhưng có một người sẽ khiến Hà Thị không thể ngóc đầu lên nổi! Đợi mà xem!" ánh mắt nó sắc bén nhìn về một nơi vô định, trong suy nghĩ hình như đang nhắc đến 'ai đó'.
'Ai đó' liền xuất hiện từ phía sau lưng phát ra giọng nói cực kì bá khí mà làm người đứng trước không rét cũng run:-Nam nhân đó ở đâu?
-Mình không nghe lầm chứ?_nó ngu ngơ nói chuyện với mình rồi ngước lên nhìn chị quản lý chỉ mong điều đang tưởng tượng không phải thật.
Tiểu Lý rất không ngoan ngoãn mà cúi người trước vị lão gia cao lãnh kia:-Lạc Tổng!
Đúng là vừa nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến mà còn đến bất thình lình giống như âm hồn bất tán vậy.
Lạc Dĩ Phong đặt tay lên vai nó liền dùng lực xoay cả người vợ mình lại, hai người đối diện, ánh mắt của anh cũng 'ít' hung dữ lắm:-Em không nói rõ cho tôi biết thì đừng mong hôm nay em sẽ toàn thây!
Tôn Bạch Lam nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Lý "Đi gọi cảnh sát và cứu thương đến nhanh nhanh nha", Tiểu Lý vui vẻ hiểu chuyện rời đi "Cô chủ đúng là rất có phúc, hai người tình cảm như thế mình nên tránh mặt mới phải". Chủ tớ hai người này đúng là 'hiểu ý' nhau.!
Nó mím môi bày ra cái mặt đáng thương hết sức, nhõng nhẽo níu tay áo anh:-Chú làm gì mà nổi đóa lên thế? Chú đừng nói là đang ghen nha?
-Ghen thì sao? Mà không ghen thì sao?_lời Lạc Dĩ Phong nói ra không phải dọa người cũng là muốn giết người.
Nó giật mình lùi lại một bước, trên môi vẫn nở nụ cười hoa ngọc:-Ha ha, chú đừng nóng, chúng ta từ từ nói chuyện được chứ?
-Nói!
-Bạn tôi chỉ là đang đùa giỡn thôi, chú cũng tin á? Tôi là người như vậy sao?_Nó hùng biện một cách mạnh mẽ để mong có thể hóa giải được 'hiểu lầm' không đáng có này.
-Con người em thế nào sao tôi biết được!_một gáo nước lạnh anh tạt thẳng vào mặt nó.
Bạch Lam hết cách rồi, chỉ còn biết dối lòng mà đánh trống lãng sang chuyện khác, mong là có thể dỗ ngọt 'anh chồng':-Chú, hình như tôi có một chút 'ấy' với chú rồi!
Một câu nói mà đã khiến cả căn phòng to lớn dường như chìm vào trong im lặng, im lặng một cách thật đáng sợ.
______________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip