Chương 7
Cho đến tận khi song sinh huynh đệ được gần một tuổi cơ thể Tiêu Chiến vẫn ốm yếu như vậy , bệnh vặt so với người bình thường dễ mắc phải hơn. Vương Nhất Bác đối với việc này chính là vô cùng đau lòng , mỗi đêm trước khi ngủ đều xoa bóp lưng cho anh , còn cất công tìm vô số loại thuốc bổ để cải thiện lại sức khỏe cho đại bảo bối nhà mình. Từ lúc hai cái bánh nhỏ xuất thế , hắn mỗi ngày đều phải kìm nén lại dục vọng của bản thân, nếu không phải là dội nước lạnh cũng chỉ dám cầu đối phương dùng tay giải tỏa dục hỏa cương nóng đang kêu gào thảm thiết. Cứ nghĩ đến đây , Vương tổng vừa ôm trán vừa ngán ngẩm thở dài lại nhìn đến người kia còn đang ôm hai tiểu thịt tươi mũm mĩm ngủ , hắn chậc lưỡi ai oán , biết thế ngày ấy không có con.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lại gần bên con người vẫn đang say giấc , bàn tay ấm áp dán sát lên lưng anh bắt đầu xoa bóp , eo Tiêu Chiến gầy , sau khi mấy đứa nhỏ bình an xuất thế thì địa phương này càng trở lên đau nhức. Chiếu cố Tiêu Chiến xong xuôi hắn mới yên tâm nằm xuống rồi thuần thục ôm anh cùng hai đứa nhóc vào lòng , sau này hắn nhất định hảo hảo bảo hộ anh thật tốt.
.
.
.
Bảy giờ sáng , Vương tổng lái xe đưa Bánh Bao đến lớp rồi thẳng một đường đến bệnh viện , hôm nay là ngày tiêm phòng định kì cho hai cái bánh. Vì là thứ sáu nên đường xá vừa đông đúc lại dễ tắc nghẽn , phía đằng xa náo loạn tiếng còi xe ing ỏi cùng tiếng nhà máy đang thi công , báo hiệu một ngày bận rộn lại bắt đầu rồi. Cũng may hôm nay hắn kịp giao hết công việc cho Uông Trác Thành cùng bà chị lắm mồm kia , cũng may hôm nay lại có cơ hội ở bên đại bảo nhà hắn cả một ngày.
- Em... nhìn đường đi... đừng nhìn anh nữa...!
Tiêu Chiến ngồi ở ghế sau bế bế dỗ dành hai đứa nhóc ngủ lại bị hắn nhìn đến đỏ mặt , tức giận quát nhẹ hắn phải cẩn thận một chút. Vương Nhất Bác cười đến là ngọt , hắn còn quan sát hôm nay anh thật giống ngày thường , vẫn thật là đẹp. Tiêu Chiến so với người mỗi ngày đều phải đến công ti làm việc như hắn thì ăn vận đơn giản hơn nhiều lắm , giống như bây giờ , anh chỉ mặc một chiếc hoodie đen còn đội mũ len trông vô cùng khả ái.
- Được được... ai bảo người nhà em xinh đẹp quá.
Vương tổng quay lại véo má đối phương một cái sau đó mới can tâm tình nguyện chú ý nhìn đường rồi lái xe đến khoa nhi bệnh viện. Mới bước chân vào cửa khoa , Tiêu Chiến mới giật mình nhớ , thì ra hôm nay là ngày cuối cùng có thể tiêm phòng cho các bé nên vô cùng đông đúc , nhìn qua đã có hai hàng người xếp trật cứng cả một dãy hành lang. Anh vô thức thở dài một cái , vốn định cùng hắn về sớm một chút rồi cùng nhau xem phim , thế này là hỏng hết thật rồi. Tiêu Chiến giao hai đứa nhóc đang ngoan ngoãn ngủ cho người kia rồi nhanh chân bước đi lấy số , là số hai mươi tám , quả thật hôm nay họ không thể về nhà sớm được rồi. Chờ hết một hàng người vào trong hai phu phu bọn họ mới có chỗ ngồi , Tiêu chiến cơ thể từ trước đã vô cùng mệt mỏi , bây giờ mới có thể lười biếng dựa vào hắn nhắm mắt dưỡng thần. Vương Nhất Bác một tay ôm hai nhóc con vào lòng , một tay đỡ lấy thỏ con đang lim dim nhà hắn.
- Bảo bối , tại sao lại dễ ngủ như vậy?
Vương Nhất Bác thấy anh như vậy càng đau lòng , hắn còn thầm nghĩ tối nay nhất định sẽ gửi Bánh Bao ở nhà bà chị kia , nói chị ta chăm sóc cái bánh nhỏ giúp hắn một ngày nhưng sau đó như nhớ ra chuyện gì đó không hay ,hắn lập tức lắc đầu đổi ý. Vương Như Hân cái bà chị quái quỷ nhà hắn , mỗi lần gặp thằng nhóc con trưởng nhà hắn là nói linh tinh vô số điều , giả dụ như cha Tiêu ngày xưa là người yêu của chị ta , giả dụ như cha Tiêu lúc trước thương chị ta nhất. Vương tổng vừa nghĩ đến đây đã muốn cùng bà chị mình đánh nhau một trận , xem Tiêu Chiến sẽ đứng về phía ai.
Bọn họ chờ cả nửa ngày trời cuối cùng cũng được đọc đến số của mình , vừa vặn hai nhóc con cũng mở mắt , tròn vo cái miệng ngáp một hơi rồi tỉnh giấc , Vương Nhất Bác đưa tay bóp nhẹ sống mũi Tiêu Chiến một cái.
- Thỏ con lười biếng mau dậy thôi.
Cả một dòng người ai nấy đều nghe thật rõ câu này từ miệng hắn phát ra , Tiêu Chiến thấy họ cứ nhìn chằm chằm mình thì vô cùng ngại ngùng , kéo tay áo hắn băng qua đám đông rồi vào phòng bệnh. Bác sĩ trung niên so với cha Tiêu có vẻ gần chạc tuổi làm cho hắn trong phút chốc đã toát một thân mồ hôi lạnh.
Cha Tiêu vô cùng đáng sợ nga~
- Gần đây hai bé có triệu chứng ho hay nóng sốt không ?
Bác sĩ ôn hòa vừa kiểm tra cho cái bánh vừa nhẹ nhàng hỏi.
- Cả hai đều không có.
Tiêu Chiến đặt Bánh Kem vào lòng hắn rồi mới bồng Bánh Ú lên để bác sĩ chuẩn bị tiêm phòng. Bác sĩ sát trùng cánh tay béo béo của hài tử rồi thuần thục tiêm lên đó một mũi. Ánh mắt non nớt vừa nãy còn cong cong nộ ý cười của nhóc con , bây giờ đã nhắm chặt lại thành một đường thẳng nhỏ xiu xíu , đúng như dự đoán của hai người họ , Bánh Ú khóc ré lên một tiếng làm hắn cũng phải giật cả mình , hài tử một tuổi mà tiếng khóc lại vang đến như thế. Tiêu Chiến ôm lấy Bánh Ú còn hôn hôn lên trán nhóc mấy cái.
- Bánh Ú... Bánh Ú ngoan , cha thương Bánh Ú nhất.
Thằng nhóc được cha ôm đến ấm áp , thân hình béo béo cuộn tròn lại trong lòng anh , vẻ mặt vẫn không để đi đâu được nét ủy khuất , miệng nhỏ mếu máo muốn tái khóc thêm một lần nữa. Tiêu Chiến hướng đến cái bánh nhỏ cười thật tươi , còn dùng ngón tay chơi đùa với nhóc , Bánh Ú lúc này mới ngưng khóc lớn , thút thít ôm lấy ngón tay anh.
Vương Nhất Bác không muốn mất nhiều thời gian , lập tức bế Bánh Kem đến chỗ bác sĩ , đứa nhỏ giống như anh mình , rất nhanh đã cảm nhận thấy bắp tay nhỏ truyền đến xúc cảm tê tê nhưng khi bác sĩ rút kim ra hài tử vẫn ngồi vô cùng vững vàng còn không khóc.
- Bánh Kem giỏi lắm , đúng là con trai của Vương Nhất Bác ha ha...
Vương tổng vừa cười vừa vênh mặt liếc Bánh Ú đã khóc đến nỗi ướt đẫm cả mặt , đứa nhỏ oa một tiếng, tiếp tục khóc lớn hơn. Tiêu Chiến thấy hắn lúc nào cũng muốn kiếm chuyện ,trêu hài tử vô cùng bất mãn , kéo kéo tai hắn , mắng mỏ.
- Bánh Ú cũng thật giỏi nha~ Cha thương Bánh Ú nhất ~
Tiêu Chiến xoa xoa hai má nộn thịt của đứa nhóc sau đó từ trong túi xách lấy ra một thứ đồ chơi nhỏ , Bánh Ú vừa động tay vào con gấu đồ chơi thì nhạc cũng cất lên , hài tử hiếu kì nhìn mãi nhìn mãi con gấu đồ chơi một hồi mới nín khóc. Bánh Kem được ba ba bế lại thấy Bánh Ú được cha cưng chiều như vậy , cái miệng nhỏ tự dưng cũng mếu , khóc oa lên một tiếng. Tiêu Chiến thấy đứa út khóc tay chân cũng luống cuống cả lên , muốn qua dỗ dành nó thì Vương nào đó đã lên tiếng trước.
- Bánh Kem nếu khóc nữa ba ba sẽ đánh đòn.
Sau đấy còn không quên tặng kèm thằng nhóc đang khóc ỉ ôi thêm một cái véo má , thế mà chẳng hiểu kiểu gì cái bánh nhỏ cũng nín khóc cho được. Bác sĩ chiêm nghiệm xong cảnh này cũng phải giật giật khóe môi , một nhà nhân khẩu có mấy người mà mỗi người một tính cách , đúng là hiếm có khó tìm nha~
- Em còn trêu đứa nhỏ nữa thì hôm nay liền qua phòng Bánh Bao ngủ đi.
Tiêu Chiến cau mày nhìn hắn , Vương Nhất Bác không dám lộn xộn nữa , cẩn thận ôm Bánh Kem nhỏ vào trong lòng , cái bánh nhỏ thật biết điều , vòng hai tay be bé ôm lấy cổ hắn. Bánh Kem cười vô cùng tươi , tuy là con út nhưng ít quấy khóc hơn nhị ca Bánh Ú nhiều , đến cả Vương Như Hân còn phải công nhận , đứa nhóc này giống y như bản mini của hắn vậy.
- Anh ơi~ đợi em với , đi chậm thôi , eo sẽ bị mỏi đấy~
Vương tổng không quan tâm một dãy người đang nhìn hắn , theo quán tính gọi một câu như vậy , Tiêu Chiến mỗi ngày đều bị hắn làm cho ngại đến không nói được lên lời , chỉ còn biết cắm đầu cắm cổ tiến nhanh về phía trước , còn không quên xin lỗi mọi người một tiếng.
Hắn cho xe táp vào bãi đậu trước nhà , quay lại đã thấy ba người đằng sau yên ổn ngủ từ bao giờ. Hai đứa nhỏ ngủ không biết giờ giấc là gì , may mà nửa đêm không quấy khóc , còn đại bảo nhà hắn vì hạn nộp bản thảo quá gấp nên mấy hôm nay chưa được ngon giấc bữa nào. Vương Nhất Bác nhất thời không nhịn được trước viễn cảnh xinh đẹp kia , cúi xuống ngậm lấy môi đỏ mọng của anh.
- Ư...
Tiêu Chiến bị hắn làm cho tỉnh giấc , tay nhỏ dụi dụi mắt hình như vẫn chưa tỉnh hẳn lại phát hiện môi bị cắn đến tê.
- Ngô~
Từ khi xuất hiện thêm hai cái bánh nhỏ , hai người bọn họ chẳng có thời gian làm việc gì nữa , Vương Nhất Bác cũng biết anh mệt mỏi nên dù đối phương có muốn đáp lại hắn thì hắn vẫn muốn kiềm chế bản thân mình một chút , tránh cho anh khỏi bị đau.
Nhưng mà hôm nay thì......
- Em... làm gì? Chúng ta lên phòng...
Tiêu Chiến thấy hắn không thể ngừng lại nữa , thoáng nhìn qua hai đứa nhỏ còn say giấc rồi mới ôm lấy cổ hắn , ở đấy đặt lên một dấu hôn ngân.
- Nhất Bác... Bánh Bao 5 giờ mới về... bây giờ lên phòng còn kịp...
Vương tổng biết anh dễ bị ngại , nhanh chóng nhấc bỏng cả ba người lên , thuận lợi đóng cửa xe lại rồi một mạch không nghỉ chạy lên đến phòng. Hôm nay dù là ông trời cũng không ngăn nổi hắn đâu.
Nhưng nếu là Bánh Bao thì Vương tổng còn chưa chắc.....!
P.s : =))) các chị ơi tôi mới nhận thầu edit 1 truyện đam mỹ bánh cuốn lắm =))) . Không phải Bác Chiến vì tôi ít đọc fic lắm =))). Tên truyện là " Không Bạch Hiệt" nha =)). Truyện mới có raw và QT leak thôi =))) edit chui mà nó hay quá không kiềm được. =))) Thụ trong truyện đúng kiểu top 1 thụ đáng thương nhất thế giới này =)))) bạn ấy nhược thể nhưng ý chí mạnh mẽ vl =))) . Thụ nhiều bệnh tật lại cộng thêm nghèo kiết cả xác , đến mỳ không có ăn mà còn phải nuôi con với trả nợ cho công. Nhưng tiểu công thì hiểu lầm ẻm, về chỉ nhận con không nhận vợ =)). Xong có khúc thụ được công mua cho bát cháo còn không dám ăn =))) , lúc sinh con cũng một mình =))). Ngày xưa lúc công không có ở nhà còn bị người ta đánh đập các kiểu xong khó sinh =))). Sau này bệnh tật tùm lum mà không có tiền chữa. Eo ôi thề đọc xong 3h sáng khóc như trâu. Hồi trước đọc THANH NGỌC ÁN với TỰ THỬ TINH THẦN cũng thấy thụ khổ rồi mà bây giờ tôi không biết nói gì thêm thầu luôn bộ này =))). Ghét tiểu công quá mà =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip