Chương 8.

Bánh Kem và Bánh Ú thuộc tốp những đứa trẻ bi bô tập nói sớm nhất , thế nhưng mấy từ đầu tiên bọn nhỏ nói được không phải cha hay ba ba mà lại là mấy từ Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến thường ngày hay nói với nhau.

Mỗi khi Bánh Ú được Tiêu Chiến ôm ôm dỗ ăn cơm thì y như rằng mắt thằng nhóc sẽ trở lên lấp la lấp lánh , cái miệng nhỏ mãn nguyện chu lên.

- Bảo .... bối.

Bánh Ú vì suốt ngày nghe ba ba gọi cha như vậy nên đến lúc học nói , đây chính là từ đầu tiên thằng nhóc nói được , con nhà người ta lúc mới ngọng níu bắt đầu tập nói chỉ nói được một chữ , thế mà cái bánh nhà họ lại nói được đến tận hai chữ , đây không phải thiên tài thì là gì? Vậy mà Tiêu Chiến trước sự việc này lại có chút không vui , vòng tay gầy gầy ôm lấy đứa nhỏ rồi lườm Vương Nhất Bác một cái , ba ba hư thì con sẽ không thể nào là đứa trẻ ngoan được. Vương Nhất Bác thấy anh tức giận , vội vàng tiến đến xoa xoa lưng , giúp anh thuận khí , hắn cũng đâu muốn Tiêu Chiến bị nhóc con kia gọi như vậy , hai từ " bảo bối " này , cả thế giới chỉ mình hắn mới có thể gọi mà thôi.

- Bánh Ú , gọi " cha" đây không phải bảo bối của nhóc , đây là bảo bối của ba ba.

Vương tổng vênh mặt lên  , đối diện cái mặt búng ra sữa của đứa nhỏ rồi ôn tồn giảng giải. 

- " Cha" , mau gọi " cha " đi nhóc.

Hắn kéo Tiêu Chiến lại , chỉ vào anh sau đó chăm chỉ giảng dạy một khóa học nói sơ cấp cho nhóc con đang bi bô. Bánh Ú không nói gì , cái chân nhỏ lảo đảo đổ nhẹ cả thân hình múp múp vào lòng Tiêu Chiến , bàn tay bé tí xíu cũng vô cùng bận rộn xoa xoa hai má anh  , cuối cùng miệng đầy mùi sữa hé ra , thơm lên má anh một cái thật ngọt.

- Bảo.. bảo bối...!

Bánh Ú vừa gọi xong đã cảm thấy hàn khí đằng sau lưng mình đang tràn đến , đứa nhỏ ngây ngô lập tức quay đầu lại , không ngờ lại thấy mặt ba ba đầy hắc tuyến, dùng ánh mắt chết chóc nhìn về hướng nó. Nhóc con run run rồi khóc toáng lên , Tiêu Chiến bị dọa một phen , chỉ còn biết ôm lấy thằng nhóc vào ngực dỗ dành , dùng hơi ấm của bản thân mình làm dịu lại tâm tình của hài tử một chút.

- Bánh Ú , sao lại khóc nữa rồi?

Tiêu Chiến đối với cái bánh nhỏ cười sáng lạng , đứa con thứ hai của anh chẳng hiểu sao lại là một tiểu nhát gan , chỉ cần bị dọa một chút sẽ khóc hu hu ngay được. Có lúc cả nhà đi chơi sở thú , cả ba anh em khi nhìn thấy hổ liền bày ra ba biểu tình khác hẳn nhau. Bánh Bao lớn hơn song sinh huynh đệ tận ba tuổi , tất nhiên là không bị dọa sợ , đã vậy nhóc con còn mè nheo hai người họ chụp ảnh cho nó cùng hổ đang nhe lanh. Bánh Kem tuy là đứa út ít nhưng lại ít khóc nhè , đã vậy từ lúc sinh ra chính là một tiểu hài tử không sợ trời không sợ đất. Bánh Kem úp sát mặt vào tấm kính , ánh mắt hiếu kì nhìn con vật bên trong , sau đó tặc lưỡi , lắc đầu như xem mấy thứ không thú vị. Vương Nhất Bác thấy biểu cảm khác lạ của nhóc liền toát một thân mồ hôi lạnh , trán cũng giật giật mấy cái , đứa nhỏ này học làm người lớn từ bao giờ thế?

Chỉ còn lại Bánh Ú là đứng nguyên tại chỗ , một bước cũng không xê dịch , thậm chí lúc Vương Nhất Bác  lại gần còn không nghe thấy tiếng thằng bé thở nữa.

- Bánh Ú của cha thật dũng cảm nha!

Tiêu Chiến xoa lưng cho nhóc con , lúc này mới để ý , thằng nhóc đã hãi đến độ tè ra quần , anh cười khổ một cái nhìn sang phía Vương Nhất Bác. Hắn tặc lưỡi  , bóp bóp trán một cách chán nản rồi đưa tay véo má nộn thịt của tiểu hài tử trêu đùa.

- Thì ra là một tiểu tru nhát gan.

Bánh Ú bị ba ba làm ủy khuất , đôi mắt tròn vo lõng bõng nước , cái mũi nhỏ ngắt quãng hít khí , tiếng nấc từ trong cổ họng cũng bật lên. Nhóc con ôm lấy chân hắn khóc lớn , Vương tổng cũng biết lần này hắn thật quá đang lắm rồi , tay lớn nhanh chóng lấy quần áo dự bị trong túi ra thay cho nhóc con rồi cõng nhóc lên lưng. Bánh Ú lúc này mới ngừng thút thít , ôm lấy cổ hắn.

- Bánh Ú , hổ ở trong lồng kính rồi sẽ không cắn được con đâu.

Vương Nhất Bác vừa nói vừa suy nghĩ , hài tử này giống ai mà lại mang trong mình lá gan thỏ đế như thế này? Tiêu Chiến nhìn hai ba con họ khẽ đánh giá , đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh , ba thì sợ ma còn con thì cái quỷ gì cũng sợ được.

Lại nói về việc tập nói của nhóc Bánh Ú , sau một hồi bị Vương Nhất Bác răn đe , dọa dẫm , cuối cùng thằng nhóc cũng hương về anh gọi một tiếng " cha". Tiêu Chiến vui đến nỗi bế nhóc xoay vòng vòng. Còn Vương Nhất Bác lại nghĩ , rốt cuộc trong nhà này cũng không còn tồn tại người thứ hai gọi vợ mình là " bảo bối" nữa rồi , thật quá may mắn. Tên nhóc Bánh Ú biết điều sớm có phải tốt hay không , mất công hắn nói một hồi dài , khô cả cổ , rát cả họng mới dạy được bé nói một chữ " cha".  Thôi , nói chung tuy có hơi tốn thời gian thật , nhưng học trò này của hắn đã hoàn tất khóa học một cách hoàn mỹ đấy chứ , sau này hắn nhất định sẽ không trêu Bánh Ú là tiểu trư nữa.

Về phần Bánh Kem , nhóc này vô cùng thông minh không những vậy còn rất ngoan và hiểu chuyện , ngay từ đầu đã biết gọi Tiêu Chiến là " cha" , gọi hắn là " ba ba " còn biết gọi cả Bánh Bao là " ca ca". Vương Nhất Bác mỗi khi thấy nhóc con đều tự nhủ , không hổ là con hắn , đứa nhỏ tinh anh như vậy , nhất định sau này sẽ trở thành một người giỏi , vô cùng hảo , thật hoàn mỹ. Nhưng ngay sau đó suy nghĩ ấy của hắn đều bị dập tắt đến cả tàn tro cũng chẳng còn. Bánh Kem chỉ gọi một mình Tiêu Chiến là cha nhưng thấy cái gì cũng gọi ba ba là sao?

Kiên Quả là chú mèo nhỏ bảo bối nhà hắn mới nhận nuôi , Bánh Kem chính là phi thường phi thường thích bạn nhỏ bông bông này. Mỗi ngày đều dùng tay mũm thịt ôm Kiên Quả chạy khắp nhà. Tiêu Chiến vừa đi làm về đã thấy bạn nhỏ Nhất Bác nhà mình không can tâm vừa khóc lớn vừa ngồi dạy con tập nói.

- Con gọi thử xem , mau gọi ba ba.

Bánh Kem ôm lấy ngón tay hắn , miệng nhỏ mấp máy động đậy , phát ra tiếng " ba ba " , hắn có vẻ hài lòng gật đầu , thế mà Kiên Quả không biết từ đâu lại cong đuôi chạy đến , Bánh Kem vui vẻ ôm lấy cục bông nhỏ vào lòng.

- Ba ba.





Bánh Kem tròn mắt nhìn mèo con rồi gọi một câu. Vương tổng bị nhóc con này làm cho tức chết , nước mắt lưng tròng nhìn anh cầu cứu. Tiêu Chiến đến bên cạnh đứa nhỏ rồi ôn nhu xoa đầu bé.

- Bánh Kem bạn nhỏ này không phải ba ba.

Mặt hài tử lập tức tiu nghỉu lại , Kiên Quả trong mắt bé lúc nào cũng rất ngầu , thật giống ba ba , có lần mèo nhỏ còn giúp thằng nhóc lấy kẹo từ trên cao xuống , tốt như vậy tại sao lại không cho bé gọi là " ba ba".

-  Nhóc con này mới là ba ba , Kiên Quả không phải ba ba của con.

Tiêu Chiến vừa xoa lưng cho Vương Nhất Bác giúp hắn giảm bớt khí nóng trong người , vừa nhẹ nhàng giảng giải cho thằng nhóc hiểu , không phải cái gì tốt cũng đều là ba ba của nó.

- Gọi là meo meo được rồi.

Anh thấy thằng nhóc bé nhất nhà đang chống tay lên má , bày ra vẻ mặt suy ngẫm sự đời , biểu cảm mệt mỏi trên mặt đều dãn ra hết , tâm trạng cũng tốt lên gấp mười lần. Mấy đứa nhỏ nhà họ đều vô cùng khả ái , đúng là sinh được ba đứa con mát lòng mát dạ thật.

Bánh Kem trầm ngâm một lúc sau đó ôm lấy Vương Nhất Bác.

- Ba ba~

Nhóc gọi.

Sau đó lại quay sang xoa xoa lông Kiên Quả đang ngao ngao đợi nhóc đến chơi cùng.

- Meo meo!

Vương Nhất Bác cảm thấy tâm mình mềm nhũn ra , trời ơi mấy cái bánh nhà hắn đứa nào đứa nấy đều quá đáng yêu , nói hắn dạy dỗ chúng nghiêm khắc làm sao hắn làm nổi? Nhìn Tiêu Chiến đang chơi với lũ trẻ , hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó ,ánh mắt cực kì khác thường nhìn bảo bối nhà mình.

- Anh ơi , em không phải nhóc con.

Tiêu Chiến thất thần nhìn hắn , đối phương lại muốn gây thêm chuyện nữa à?

- Anh tập nói lại đi , gọi em là " lão công" mới đúng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip