Chương 9
Vương Nhất Bác đã nói qua, một năm hắn cùng ba Tiêu sẽ phải gặp nhau ít nhất là sáu lần và năm nay cũng không phải ngoại lệ của hắn. Vương tổng biết, cha vợ hắn chẳng thích hắn chút nào cả, đã vậy ông còn hận hắn đến chết đi sống lại nữa kìa. Cũng do cái lí do này mà hắn một lần về quê với thỏ thỏ chính là một lần bước qua quỷ môn quan. Vương tổng biết, hắn trong mắt người khác cũng chẳng tốt đẹp gì cho kham, nhưng hận hắn như vậy, chỉ có thể là ba ba của Tiêu Chiến mà thôi.
Trung Thu năm nay hắn cũng vô cùng lo lắng, bồn chồn, hết chạy đến chỗ này lại nhảy qua nơi nọ để mua bằng được bình rượu cha vợ thích, hắn còn cố nuốt nước mắt vào trong bụng rồi thầm nghĩ, vợ là trời thì cha vợ chính là đất, tuân theo mệnh trời, không trái ý đất, sau này mới có thể an nhiên yên ổn sống tiếp được. Mà nói đi cũng phải nói lại, cha Tiêu ghét hắn như vậy, căn nguyên cũng chính là do bản thân hắn mà ra thôi.
Ai bảo hắn trước đây ấu trĩ, đối xử không phải với anh làm gì?
Cái này người cổ thường nói là" trời chu đất diệt" đó. Hằng năm thì không sao đi, năm nay tự dưng nhà hắn lại có thêm một cái tin động trời nữa. Đại bảo bối thế mà lại có đứa nhỏ nữa rồi! Vương Quân Bình cùng Vương Quân An mới chưa đầy bốn tuổi mà lại có thể lên chức làm ca ca. Thằng nhóc Bánh Bao mới vào tiểu học tự dưng cũng biến thành anh của ba đứa nhỏ khác. Bánh Ú cùng Bánh Kem vừa nghe xong đã toe toét cái miệng cười, chẳng biết bọn nhỏ có hiểu gì không nhưng cái mắt tròn xoe đã lấp lánh ánh dương, sau đó vô cùng khấn khởi chạy lại ôm lấy bụng thỏ thỏ.
- Muội muội~~ Cha sinh muội muội~
Vương Nhất Bác dùng chân đẩy hai đứa nhóc ra xa, lông mày hắn cũng bắt đầu giật giật, hai cái đứa quái quỷ này miệng vẫn còn hôi sữa mà đã bày đặt vỗ ngực ra vẻ ta đây sắp làm ca ca đến nơi rồi. Mà đứa nhỏ trong bụng kia nếu là một nữ nhi khả ái thì cũng được đó, thế mà trời ạ, thế nào lại vẫn là một nam hài mới sợ chứ!
Vương tổng xoa xoa cái bụng đã hơi nhô lên của Tiêu Chiến rồi quay lại liếc ba thằng nhóc kia một cái. Bốn đứa con trai ư? Ông trời không nhầm chứ?
- Nhất Bác, ngày mai là Trung Thu, cha anh nói nhớ em rồi....
Tiêu Chiến nhìn thấy hắn cả ngày ngơ ngẩn suy nghĩ, trong lòng tự dưng sinh ra một ý cười, bạn nhỏ này mỗi khi về quê anh đều bị dọa cho kinh hồn bạt vía, lần này nhìn hắn đứng ngồi không yên như vậy, chắc chắn cũng đang lo sợ lắm rồi.
-Nhớ em sao?
Vương Nhất Bác thầm than một câu, sau đó lại thở dài thêm một cái, cha Tiêu có lẽ dò hỏi được việc hắn lại làm anh chịu khổ rồi, ngày mai về quê hắn nhất định bị ông dạy dỗ cho một bài học cho mà xem. Nghĩ đến đây là hắn đã có thể mường tượng ra hình ảnh người cha vợ quyền lực, cầm chổi đứng trước cổng quay qua quay lại, tìm bóng hình hắn, để rồi một khi hắn xuất hiện là vung chiêu gây sát thương mạnh nhất, nhẹ nhàng tiễn hắn xuống suối vàng.
-Em sợ cái gì chứ? Đã có anh ở đây, không phải sao?
Tiêu Chiến còn nhéo nhéo vào má hắn sau đó cười cười. Bạn nhỏ lớn đầu nhất, lúc gặp cha anh lại vô cùng nhát gan, cứ ngốc nghếch trốn ở sau lưng anh mãi.
- Cha anh không thích em!
Thỏ thỏ nhìn hắn ủy khuất, bàn tay gầy gầy khẽ luồn qua tóc hắn rồi xoa xoa, môi đỏ hồng còn đặt lên trán hắn một nụ hôn nhè nhẹ. Vương Nhất Bác có chút mơ hồ, môi của đôi phương mềm mại quá, mỗi lần hai người quấn quýt hắn đều không dứt được anh ra là bởi vậy. Cũng may là Bánh Bao thì đang học bài trong phòng, còn Bánh Kem và Bánh Ú đang chăm chú nhìn ngắm mấy bạn động vật nhỏ trong ti vi, không thì hắn chắc đến mười phần hai đứa ngốc kia sẽ lon ton đi tìm nước cho hắn uống. Bởi vì tiếng nuốt nước miếng của hắn quá to, lũ nhỏ sẽ tưởng hắn đang khát nước mất.
Mà phía bên kia Tiêu Chiến cũng cảm thấy Vương Nhất Bác đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn anh, vai nhỏ run run định chạy trốn lại bị hắn bắt lấy, sau đó còn bị hắn bế lên, cả thân hình thỏ nhỏ nhanh chóng lọt thỏm trong lòng hắn.
- Vương Nhất Bác, bọn nhỏ đang ở đây.
Tiêu Chiến qua mấy năm chung sống vẫn không thích ứng được mấy hành động kiểu này của hắn, hai má cũng bị hun đến phiếm hồng, mắt thỏ ướt một mảng sương mỏng, đảo lại chỗ hai cái bánh đang ngồi xem ti vi, thấy chúng không có để ý đến bọn họ mới có thể thở phào một cái. Còn chưa hoàn hồn hẳn, đã cảm thấy bàn tay to lớn của người kia đang nhéo nhéo mông mình.
- Ngày mai, chúng ta còn phải khởi hành sớm!
Vương Nhất Bác cười tà một cái, đặt Tiêu Chiến xuống rồi thuận tay xách hai thằng nhóc kia vào giường ngủ.
-Hôm nay không tập thể dục, hôm nay chỉ cùng anh khởi động thôi.
Nói xong nhanh chóng ru hai đứa con kia vào giấc ngủ, chỉ tội hai cái bánh, mới có tám giờ đã không được xem ti vi nữa.
Tiêu Chiến ở đằng sau bị hắn làm cho tức đến nỗi cả hai tai cũng đỏ ửng, móng thỏ không tự chủ xoa xoa cái bụng đã hơi nhô lên, tâm đều loạn cả, nhỡ may có thêm một đứa nữa thì phải làm sao đây?
Càng nghĩ lòng lại càng thấp thỏm, lúc Vương Nhất Bác về phòng anh còn hỏi hắn một câu như này.
- Nhất Bác, có phải chúng ta sẽ phải nộp rất nhiều tiền phạt hay không? Đây là đứa thứ tư rồi!
Vương tổng ôm lấy anh vào trong lòng, hắn vòng tay ôm lấy đại phúc tròn tròn của đối phương.
- Chắc không sao đâu, em còn chưa thấy bên xã hội gọi qua lần nào cả, mà có gọi thì anh trốn đằng sau lưng em là được rồi. Bọn họ nhất định sẽ không biết là anh sinh.
Tiêu Chiến dở khóc dở cười, nhưng trên giấy khai sinh của ba cái bánh không phải đều có tên của anh hay sao?
-Cũng tại em hôm đó quá khích...
Vương Nhất Bác cũng chưa từng tưởng tượng ra, chỉ một hôm lơ là mất cảnh giác, không dùng biện pháp phòng ngừa mà người này lại vì hắn mà phải chịu khổ thêm chín tháng nữa.
- Không đâu, thực ra anh rất thích bọn nhỏ...
Thỏ thỏ thấy hắn không vui, khuôn mặt lập tức chui vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cọ cọ mấy cái, vòng tay nhỏ nhỏ ôm lấy tấm lưng hắn. Vương Nhất Bác cũng biết Tiêu Chiến sợ hắn nghĩ nhiều, hắn cũng sợ tâm trạng của hắn sẽ gây ảnh hưởng đến anh. Vương tổng cố gắng kiềm chế lại cảm xúc của bản thân, cố thả lỏng tâm trạng của mình một chút, tránh để Tiêu Chiến vì hắn mà xuất hiện những cảm xúc bi quan không nên có.
- Em cũng thích bọn nhỏ, còn thích cả anh.
Vương Nhất Bác vừa xoa lưng anh vừa thủ thỉ nói bằng chất giọng trầm ấm vô cùng.
- Bảo bảo ngủ ngon!
.
.
.
.
Đúng như dự tính, sáng sớm hôm sau cả gia đình nhỏ nhà họ cùng nhau khởi hành về lại Trùng Khánh, chặng đường tuy nói là thuận lợi nhưng với sức khỏe của Tiêu Chiến chính là gây sức ép khá lớn. Vương Nhất Bác nhìn mặt mũi người kia hết tái xanh lại chuyển sang trắng bệch, tâm cũng bị cào đến đau. Cũng may là ba đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn, đi xa như vậy vẫn rất nghe lời không quấy khóc, mè nheo cha cùng ba ba, lúc nghĩ giữa đường ăn cơm cũng tự mình ăn hết phần của bản thân. Nhóc con Bánh Ú còn vô cùng hiểu chuyện, thỉnh thoảng sẽ dùng bàn tay nhỏ nhỏ của nó xoa xoa lưng cho anh.
Tiêu Chiến cười cười rồi ôm thằng bé vào lòng, sinh mấy đứa nhỏ đều rất gian khổ, nhưng chúng chúng ngoan như vậy, chắc là món quà ông trời dành cho anh rồi.
Gần xế chiều, mặt trời đúng hẹn, sắp ngả bóng về Tây, cuối cùng thìcả nhà mới về được đến cái cổng ngõ dẫn vào thôn, thỏ thỏ đi cả một ngày trời có vẻ đã thấm mệt, anh nằm trên vai Vương Nhất Bác ngủ thật ngon. Hai cái bánh bốn tuổi thì ngồi trên va li để hắn kéo về nhà, suốt dọc đường về đến nhà ông ngoại chúng đều dùng nắm tay nhỏ đấm đấm vào chân rồi ủy khuất, ba ba tại sao chỉ cõng mỗi cha thôi?
Vương Nhất Bác cười khổ hai tiếng, may mắn bên cạnh hắn vẫn còn trợ thủ đắc lực là đại nam nhân Bánh Bao, chí ít thằng nhóc này còn ra dáng làm đại ca, giúp hắn bê một cái cặp to đến thế mà không ai oán kêu than chút nào cả.
Đi được một đoạn, con ngươi màu nâu của hắn bỗng chốc xám xịt lại, ở đằng xa xa, Vương Nhất Bác đã thấy loáng thoáng bóng cha vợ mình đang cầm cái chổi dài gần hai mét, đi đi lại lại, vẻ mặt ông còn vô cùng đăm chiêu.
Chắc cha Tiêu lại đang nghĩ xem, hôm nay sẽ hành hạ hắn thế nào đây mà.
Sau đó hắn lại quay lưng về phía sau, thỏ nhỏ vẫn đang ngủ ngon lành, Vương thiếu nuốt nước miếng cái ực một cái rồi hùng dũng tiến lên phía trước.
Vì bảo bối nhà hắn, có bị ăn mấy cái chổi cũng rất đáng, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip