Cáo
- Hửm? Dương đâu rồi?
Cảm nhận vòng tay của mình trống rỗng thiếu hơi ấm, Minh Hiếu bất chợt tỉnh khỏi giấc ngủ ngon. Ánh sáng bên ngoài khẽ xen vào cửa sổ đánh thức những người đang nằm dài trên giường thức giấc.
Minh Hiếu mơ màng ngồi dậy. Chỗ nằm bên cạnh vẫn còn hơi ấm nhưng lại không thấy em nhỏ nhà mình đâu cả. Hắn nhìn lên đồng hồ vẫn còn thấy sớm và chắc rằng sau cả đêm concert hôm qua thì Đăng Dương chưa thể dậy sớm thế này được. Con mèo nhỏ có bao giờ dậy sớm đâu mà.
Nhưng giờ lại chẳng nhìn thấy Đăng Dương ở đâu cả. Trong lúc còn ngó nghiêng tìm kiếm, Minh Hiếu nghe thấy tiếng xả nước trong nhà tắm, hắn bước đến và xác định em nhỏ ở trong. Giơ tay lên gõ cửa.
- Dương à, em làm gì thế?
- Hong... hong có gì hết
Giọng Đăng Dương vang ra từ trong nhà tắm lắp bắp đến lạ. Như đang che giấu một chuyện xấu nào đó. Minh Hiếu nghe giọng Đăng Dương có chút kì lạ liền nhíu mày lại.
- Sao giọng em lạ thế? Có chuyện gì à?
- HONG!!! Hong có sao hết
Đăng Dương bất chợt gào lên càng khiến lòng Minh Hiếu có chút cồn cào. Lo sợ rằng người bên trong có vấn đề, Minh Hiếu một lần nữa đưa tay lên gõ cửa.
- Mở cửa ra anh xem nào
Dù có nói như thế nào, cửa cũng chẳng mở ra. Minh Hiếu chờ mãi nhưng chẳng có phản hồi nào từ em nhỏ. Tiếng nước vẫn chảy càng làm Minh Hiếu sốt ruột hơn bao giờ hết. Đưa tay lên gõ cửa một lần nữa, giọng Minh Hiếu cũng thúc giục người ở trong hơn.
- Dương à, em không mở cửa là anh phá cửa đó nha
- Đừng... đừng! Em ra ngoài mà
Cuối cùng thì tiếng em nhỏ cũng vang lên. Minh Hiếu không manh động nhưng vẫn đứng chờ Đăng Dương mở cửa.
Cạch...
Cánh cửa phòng tắm cuối cùng cũng bật mở he hé. Minh Hiếu nhướng mày nhìn vào trong, Đăng Dương ló đầu ra từ phía cửa. Đôi mắt em long lanh nhìn hắn, Minh Hiếu nhíu mày. Em nhỏ của hắn có cái gì đó lạ lắm. Trông đôi mắt nhỏ kia như sắp khóc đến nơi vậy.
Đăng Dương nhìn Minh Hiếu, giọng nhỏ xíu như đang bị ai bắt nạt.
- Anh... anh Hiếu
Minh Hiếu chưa xác định được vấn đề gì ở Đăng Dương, nghe giọng lại càng lo lắng hơn bao giờ hết. Dù có ló đầu vào trong như thế nào cũng không thể biết được gì xảy ra bên trong.
Nhưng sau lớp cửa kia, hắn cũng đã nhìn thấy có một cái gì đó lấp ló ve vẫy?
- Sao thế? Ra đây anh xem nào
- Hic... anh Hiếu
Cánh cửa bật mở, Đăng Dương ngay lập tức nhảy lên người Minh Hiếu như một con sóc nhỏ.
Minh Hiếu chới với lùi về phía sau một hai bước. Cánh tay ôm chặt người mới phóng lên hắn. Cánh cửa bật mở và chưa kịp để Minh Hiếu hoàn hồn nhận biết điều gì thì Đăng Dương đã phóng thẳng lên người hắn. Hên cho em nhỏ là Minh Hiếu siêng tập tạ nâng cơ đấy nhé, không là toang rồi.
Minh Hiếu ôm chặt người nhỏ hơn, một tay để bên dưới để bợ mông Đăng Dương lên. Ôm Đăng Dương vẫn vừa vặn như bình thường.
Nhưng có cái gì đó lạ lắm? Cái gì đó đang thu hút ánh nhìn của Minh Hiếu.
Đăng Dương dụi đâu vào cổ Minh Hiếu. Mặt úp thẳng vào hõm vai không dám nhìn hắn, cả người em mặc đúng cái áo của hắn. Nhưng nó vẫn có cái gì đó lạ hơn bình thường khiến Đăng Dương đỏ mặt và cảm thấy người mình có chút kì lạ. Trên khuôn mặt của Minh Hiếu cũng có cái gì đó đang cọ cọ lên khiến Minh Hiếu có cảm giác nhột nhột lạ lạ.
Và cái lạ này cũng đang thu hút ánh nhìn của Minh Hiếu. Dù cho hắn có dụi mắt bao nhiêu lần nữa thì sự thật vẫn hiện ra trước mắt. Minh Hiếu thật sự đứng hình khi nhìn thấy cái đuôi màu cam trông như đuôi cáo đang đung đưa trước mặt.
Đuôi á?
Minh Hiếu nuốt nước bọt, hắn cố gắng ổn định tâm trí rồi định hình lại sự việc. Nhưng nhìn qua nhìn lại thì cái đuôi cáo vẫn đang đung đưa trước mặt hắn. Và thậm chí nó đang nằm ở trên người Đăng Dương?
Vuốt dọc sóng lưng của em nhỏ qua lớp áo mỏng. Minh Hiếu cố gắng dỗ dành em ngẩng đầu lên nhìn mình.
- Dương à, nhìn anh nào
- Hông mà
Giọng Đăng Dương như sắp khóc đến nơi, nhưng vẫn nhất quyết không ngẩng đầu lên nhìn Minh Hiếu. Minh Hiếu hít một hơi thật sâu để tiếp tục dỗ dành người nhỏ hơn.
- Dương ngoan, nhìn anh đã nào
Đăng Dương cảm nhận rõ bàn tay của Minh Hiếu đã chui vào áo em. Cả bàn tay to lớn vuốt dọc cơ thể làm em rùng mình. Chất giọng khàn khàn rủ rỉ vào tai em như chất gây nghiện. Đăng Dương như bị hắn thôi miên mà từ từ ngẩng đầu nhìn Minh Hiếu.
Và thật sự rằng là Minh Hiếu suýt chút chửi thề khi nhìn thấy cái tai cáo nhỏ trên tóc em. Tuy rằng tóc đen bồng bềnh kia đã che bớt phần nào nhưng Minh Hiếu vẫn thấy rõ cái tai cáo mềm mại đang lấp ló kia.
Đăng Dương với đôi mắt ngấn nước, tai cáo và cả đuôi cáo.
Mẹ nó, thiên thần hạ cánh à?
- Anh... Hiếu
Cảm nhận được cái nhìn cháy bỏng kia của Minh Hiếu, Đăng Dương nhìn vào mắt Minh Hiếu một cái rồi lại gục đầu lên hõm vai hắn. Giọng mềm mại vang lên như một chất gây nghiện đối với Minh Hiếu.
- Ừ, anh đây
Chất giọng của Minh Hiếu trầm hẳn. Mỗi lần Đăng Dương gọi là cứ như một lần đưa Minh Hiếu vào địa ngục vậy. Thậm chí Đăng Dương còn nhìn thấy cả tơ máu trong đôi mắt kia. Bàn tay em nhỏ đặt lên ngực hắn, đầu cúi xuống dụi vào cổ làm nũng.
Minh Hiếu không mặc áo, nên mỗi cái chạm của Đăng Dương như là mỗi lần châm lửa đối với Minh Hiếu. Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua khuôn ngực rắn chắc, tai cáo nhẹ nhàng cọ lên xương quai hàm. Giọng Đăng Dương cũng nhẹ nhàng như đang dẫn lối Minh Hiếu xuống địa ngục.
Và thề rằng Minh Hiếu có thể chết ngay lập tức với bộ dạng yêu kiều này của em nhỏ. Hai cái tai mềm mềm cạ vào người hắn càng làm mọi thứ nóng lên. Châm lửa rồi thì không thể dập tắt, bàn tay thô ráp của Minh Hiếu cũng bắt đầu di chuyển. Lớp áo mỏng kia không ngăn được một con sói, bàn tay kia cũng đang cuốn cáo nhỏ vào vòng xoáy địa ngục cùng với hắn.
Bàn tay Minh Hiếu như có ma thuật, di chuyển khắp nơi thăm dò cơ thể em nhỏ và thậm chí còn đưa ra sau xác định xem cái đuôi đang lắc lư kia ở vị trí nào. Đăng Dương liếc hắn một cái nhưng cũng chẳng làm gì.
Cơ thể em nhỏ khẽ run lên qua từng sự vuốt ve của Minh Hiếu. Giọng hắn trầm, thả vào tai em nhỏ vài câu nói như đang dụ dỗ.
- Sao em lại thành ra thế này hửm?
- Em không biết, sáng dậy em đã thấy đuôi và cả tai rồi
- Giống em đêm qua thật
Khuôn mặt Đăng Dương ửng hồng khi nghe được lời của Minh Hiếu, đầu cũng cọ nhẹ vào vai của Minh Hiếu.
Ngoại trừ sự lấp lánh trên mặt thì đêm qua Đăng Dương cũng khiến không ít người gào thét vì đuôi cáo được gắn lên người em lúc diễn bài "Đều là của em". Và ngay lúc này, Minh Hiếu chẳng thể tin được hắn đang được thấy một Đăng Dương trong hình dạng "cáo" thật chứ chẳng cần một phụ kiện nào cả.
Trời ban cho Minh Hiếu một thiên thần thật sự. Và thiên thần hôm nay sẽ sa đọa cùng ác quỷ.
Minh Hiếu đưa tay lên chạm vào tai em, như trúng điểm nhột. Đăng Dương khẽ ngọ quậy người, cái đuôi đằng sau cũng vẫy nhiệt tình hơn. Cả cơ thể khẽ rụt người lại với những sự vuốt ve của Minh Hiếu.
Minh Hiếu bợ mông em, cả người hắn đã nằm trên giường từ lúc nào. Đăng Dương vẫn nằm trên người hắn, tay ôm cổ. Đuôi cáo vẫy qua vẫy lại như đang gợi mời chủ nhân.
Đăng Dương rụt người lại khi Minh Hiếu cứ liên tục chạm vào cái tai cáo kia. Dù rất muốn dừng lại nhưng cái tai mềm mềm kia như thuốc phiện, Minh Hiếu hoàn toàn không dứt ra được. Đăng Dương không hài lòng với sự không có điểm dừng của Minh Hiếu, em nhỏ đưa tay cào lên lồng ngực hắn một vệt dài để cảnh cáo.
Nhưng Minh Hiếu chẳng phản ứng, hắn nhìn em nhỏ vẫn đang trong trạng thái hóa cáo mà lòng ngực nhộn nhạo hết cả lên. Đưa tay lên khuôn mặt nhỏ xinh kia, vuốt ve gò má của Đăng Dương.
- Xinh thật
- Đừng có mà dụ dỗ em
Đăng Dương nhận được lời khen của Minh Hiếu cũng biết rằng hắn lắm biến thành một con sói đội lốt người. Nhưng chẳng ngờ cái giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào kia chỉ thúc đẩy quá trình tiến hóa của một con sói diễn ra nhanh chóng hơn.
- Không biết ai đang dụ dỗ ai nữa
Đăng Dương mím môi không nói. Em ngồi lên người Minh Hiếu, tay cào cào lồng ngực. Đuôi cáo nhỏ vẫy quay vẫy lại rồi lại hạ xuống. Như vô tình mà đuôi nhỏ bắt đầu lướt qua từng chút trên cơ thể hắn. Em nhỏ ngồi thẳng lên người Minh Hiếu, tai cáo nhỏ khẽ giật vài cái, đuôi vẫn đang làm việc của nó.
Minh Hiếu rít một hơi sâu, cảm thấy thân nhiệt mình nóng lên từng chút. Đăng Dương đang quyến rũ hắn và hắn không thể cản điều này lại được. Ánh mắt em nhỏ vô tội, như bản thân mình chẳng làm sai điều gì.
Đuôi cáo mềm mại, đưa lên rồi hạ xuống nhưng đều như cố ý chạm vào cơ thể của Minh Hiếu. Chầm chậm thắp lên ngọn lửa đang cháy trong lòng. Ánh mắt Đăng Dương nhìn Minh Hiếu cũng dịu dàng hơn và chẳng có gì quá đáng nếu như hắn đang cảm thấy Đăng Dương dùng ánh mắt kia quyến rũ Minh Hiếu.
Tay Đăng Dương cũng bắt đầu táy máy, gảy nhẹ lên đầu ngực hắn. Minh Hiếu nắm lấy tay em siết chặt, ánh mắt hắn nguy hiểm cảnh cáo em nhỏ.
- Đăng Dương...
- Anh Hiếu...
Đăng Dương cúi người, dụi hẳn lên người Minh Hiếu như đang làm nũng. Hai cái tai nhỏ lướt lên môi mềm của của Minh Hiếu rồi lại hữu ý lướt qua gò má. Minh Hiếu cảm thấy đây là sự quyến rũ nhất trên cuộc đời này.
Môi Đăng Dương nhẹ chạm lên môi hắn như đang trao đi một cái hôn nhẹ. Một cái hôn khơi màu trận chiến.
Mẹ kiếp!
Chẳng kìm chế được mà chửi thề trong lòng, Minh Hiếu nắm lấy eo Đăng Dương, cảm nhận được sự nghịch ngợm của em và cả sự nóng trong cơ thể bản thân. Đăng Dương đúng là đưa hắn vào cạm bẫy của em và Minh Hiếu tình nguyện sa chân vào địa ngục này.
Dương ôm lấy mặt Minh Hiếu rồi hôn nhẹ lên đôi môi kia,rồi lại còn đưa lưỡi lướt nhẹ qua như một sự khiêu khích. Minh Hiếu chính thức bùng nổ.
Lật Đăng Dương nằm úp xuống giường, cái đuôi cáo dựng thẳng lên. Đăng Dương chưa kịp nói lời nào đã cảm thấy trên mông mình có hai bàn tay đặt lên rồi xoa nắn chúng. Cả cơ thể run lên một trận nhưng cái tai cáo kia cũng bắt đầu dựng lên.
Minh Hiếu áp sát xuống cơ thể em, mút nhẹ cái tai cáo kia rồi thì thầm.
- Em biết điều gì xảy ra khi em quyến rũ anh như này chứ?
Giọng Đăng Dương run rẩy, đôi mắt cũng ươn ướt nhìn Minh Hiếu nhưng hai cánh tay kia lại bắt đầu câu lấy cổ Minh Hiếu.
- Hiếu... Hiếu
- Ừm, cáo nhỏ của anh. Hôm nay mình dậy muộn chút nhé
Đăng Dương chưa kịp đáp lời đã bị Minh Hiếu chặn lại bằng nụ hôn sâu. Lưỡi Minh Hiếu cậy môi Dương ra, sẵn sàng càn quét bên trong. Đăng Dương bị Minh Hiếu áp đảo, lưỡi em hòa nhịp cùng hắn đến mức khóe môi cũng dần chảy nước ra. Tai cáo vểnh lên như đang đón nhận được niềm khoái cảm nào đó.
Mắt Minh Hiếu nổi cả tơ máu khi nhìn thấy chiếc đuôi cáo vẫy qua vẫy lại. Và hắn chắc chắn rằng chỉ một lát nữa, chiếc đuôi cáo này sẽ vẫy không ngừng vì sự thúc đẩy tình yêu của cả hai.
- Đăng Dương à, hôm nay mình làm một chú cáo nhỏ ngoan ngoãn chơi cùng sói nhé
Chiếc áo duy nhất của Đăng Dương được thả rơi dưới sàn, cả người chẳng có nổi một mảnh vải để che đậy. Minh Hiếu thả rơi từng nụ hôn trên cơ thể trắng nõn kia, bàn tay hắn không vội vàng đâm sâu như mọi lần. Hôm nay bàn tay ấy chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm của đuôi cáo nhỏ.
Đăng Dương uốn người khi môi Minh Hiếu chạm lên đầu ngực, lưỡi hắn vờn xung quanh rồi nhẹ nhàng mút khiến đầu ngực ửng hồng. Bị kích thích nhẹ thôi mà cái đuôi cáo kia đã quấn chặt lấy cánh tay của Minh Hiếu.
Trần Minh Hiếu luôn biết cách trêu đùa hoàng tử của mình, hắn không vội vã, tiếp tục thả rơi những nụ hôn của mình lên cơ thể em nhỏ. Sau cùng hai đầu ti dính đầy nước bọt, Minh Hiếu lại tiến đến chơi đùa với miệng lưỡi của Đăng Dương.
Tai cáo cũng được Minh Hiếu chạm đến, hai ngón tay mân mê tai cáo, Đăng Dương bị sự tấn công này khiến bản thân hơi rùng mình. Minh Hiếu sau một hồi quan sát em nhỏ, liền nhận ra sự kích thích của Đăng Dương được thể hiện rất rõ ràng qua đuôi cáo và tai cáo.
Đuôi cáo sẽ nhẹ nhàng cong lại rồi quấn lấy tay Minh Hiếu khi hắn mút đầu ti ửng hồng. Tai cũng cũng nhẹ nhàng gập lại khi Minh Hiếu hôn lấy môi em nhỏ. Có vẻ như sự "hóa cáo" này khiến cho Đăng Dương trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Môi lưỡi vờn lấy nhau không dứt, đầu ti ửng hồng cương cứng. Cáo nhỏ hữu ý vô tình quyến rũ sói lớn.
Tay Minh Hiếu cầm lấy chai gel trên kệ, đổ lên bàn tay của mình. Hắn chuẩn bị cho một sự xâm nhập vào hang ổ của cáo nhỏ.
Nếu hỏi Đăng Dương rằng con sói nào là con sói nguy hiểm nhất thì chắc chắn cậu không ngại ngùng đọc tên của Minh Hiếu.
Trong lúc cậu còn đang bị nụ hôn kia cuốn hút thì ngón tay của hắn đã xâm nhập vào hang động của cáo ở bên dưới. Cả người Đăng Dương cong lên khi cảm nhận được ngón tay ai kia đang hoạt động mạnh mẽ.
Như biết cách trêu đùa cáo nhỏ, Minh Hiếu chỉ đâm 2 ngón vào bên trong để làm công tác mở rộng nhưng lại cố tình ma sát viền hang động, sự cọ xát này khiến cho tai cáo của Đăng Dương dựng đứng lên. Đuôi cáo cũng cong lên khi cảm nhận được sự kích thích này.
- Có vẻ như lần này em còn dễ mở rộng hơn mọi lần nhỉ?
- Đồ sói già
Minh Hiếu mỉm cười khi bị Đăng Dương mắng, hắn cúi người hôn nhẹ lên đầu ngực em nhỏ. Sau lại hôn dọc xuống bụng người kia, ngón tay vẫn không ngừng ra vào ở hang cáo. Cậu bé phía trước cũng dựng đứng lên, bàn tay Đăng Dương muốn đưa xuống chạm lấy nhưng lại không thể khi bị Minh Hiếu chặn lại.
Đồ ác độc.
Đăng Dương lầm bầm chửi khi bị Minh Hiếu ngăn lại không cho an ủi. Minh Hiếu rút hai ngón tay ra, thứ nước trắng đục vương vấn trên đó khiến em nhỏ ngượng đỏ cả mặt.
Thứ ẩn sau lớp quần kia từ lúc nào cũng đã dựng đứng. Minh Hiếu nhìn Đăng Dương nằm trên giường cũng khát khô cả cổ họng. Cáo nhỏ nằm dài trên giường, khuôn mặt ửng hồng, tai cáo dựng đứng và cả đuôi nhỏ ve vẫy mời gọi.
Hôm nay Đăng Dương đúng là một thiên thần. Một thiên thần dẫn Minh Hiếu xuống địa ngục.
Đăng Dương nằm trên giường, tưởng đâu Minh Hiếu không có hành động nữa thì đột ngột ưỡn người lên, cổ cậu ngửa ra phía sau thả từng tiến thở dốc khi cảm nhận được sự ẩm ướt nào đó đang khuấy động ở hang cáo.
Bàn tay thô ráp của Minh Hiếu lại chạm vào cây gậy đang dựng đứng kia mà vuốt ve, lỗ nhỏ lại được lưỡi làm náo động. Sự phục kích này thành công khiến Đăng Dương trở nên mất lí trí. Cảm giác bị vờn, cảm giác sung sướng đang chạy dọc khắp cơ thể.
Ánh mắt Đăng Dương ngày càng mê man hơn bao giờ hết. Như một con cáo rơi vào bẫy, đuôi nó không ngừng vẫy khi sướng. Mười đầu ngón chân cũng cong lên khi đón nhận sự kích thích này. Lực tay của Minh Hiếu ngày càng mạnh hơn, sự vuốt ve lên xuống, ngón tay chạm vào đỉnh đầu rồi xoa nhẹ.
Sau cùng lại được cảm nhận sự ấm nóng từ khoang miệng nhanh chóng khiến Đăng Dương đầu hàng. Dòng tinh nóng bắn thẳng ra khi cảm nhận được sự kích thích đầy mãnh liệt này.
- Ha... ha ... Hiếu...
Tiếng thở dốc phát ra, cáo nhỏ cảm thấy cơ thể mình nóng bừng theo từng tiếng thở. Sự sung sướng chạy lên tận đầu còn chưa kịp nguôi ngoai thì cả người đã bị lật lại. Hang động cũng nhận được sự tấn công đột ngột của sói lớn.
Mông Đăng Dương cong lên, đuôi cáo dựng thẳng đứng rồi đột ngột cong lại quấn lấy người phía sau đang đưa đẩy. Minh Hiếu không chờ Đăng Dương hồi lại nhịp thở, hắn đâm thẳng vào lỗ nhỏ kia rồi không ngừng dây dưa.
Tai cáo lẫn đuôi cáo bắt đầu dựng thẳng lên, sói lớn lại cảm nhận được lỗ nhỏ đang co bóp cũng khẽ rùng mình. Sự ẩm ướt bên trong, tiếng nhóp nhép phát ra cũng chẳng đủ để miêu tả được khung cảnh hiện tại.
Mọi thứ trong Đăng Dương chỉ còn là cảm giác tê sướng, đầu cũng bắt đầu không nhận diện được mọi thứ khi cảm nhận được sự lâng lâng như chơi thuốc. Lỗ nhỏ mỗi lần bị rút ra đều phát lên tiếng "póc" nhưng rồi lại hút vào một cách trơn tru.
Bốp
Minh Hiếu vỗ mạnh lên hai cánh mông căng tròn, đuôi cáo lập tức dựng đứng lên. Bàn tay Minh Hiếu vuốt dọc sóng lưng của Đăng Dương, phía trước hắn vẫn đang nhìn đuôi cáo vẫy qua vẫy lại trước mặt mình. Như một sự kích thích, Minh Hiếu đẩy hông nhanh hơn.
Ha.. ha... ưm
Đăng Dương như thật sự lên thiên đàng, ngoại trừ thở dốc cũng chẳng thể làm gì hết. Tai cáo vểnh cao khi Minh Hiếu đẩy hông sâu, đuôi cáo lại chỉ khiến Minh Hiếu như phát điên, hắn nắc một cú mạnh để đâm vào sâu bên trong. Miệng cáo lập tức phát ra những tiếng rên ngọt ngào rồi bắn những dòng sữa trắng đục ra một lần nữa.
Cái đuôi trước mắt kia khiến Minh Hiếu đột nhiên nảy ra ý định xấu.
Hắn dựng người Đăng Dương lên, quay cả người cậu lại phía gương trong phòng. Vỗ mạnh lên hai bên mông kêu "bốp bốp". Khuôn mặt Đăng Dương trong gương mê man vì sự sung sướng, hai mắt trợn ngược lên như chỉ thấy tròng trắng.
- Dương ơi
- Ưm...
Đăng Dương nghe Minh Hiếu gọi mình cũng chỉ biết kêu lên một cái. Bỗng cậu giật người một cái, cả hai mắt trợn lên nhìn vào trong gương. Tất cả chỉ còn lại gương mặt nham hiểu của Minh Hiếu, hắn đang cầm cái đuôi cáo của Đăng Dương.
- Dương có biết, cái đuôi này quyến rũ lắm không hửm?
- Không... không biết gì hết! Đừng có nắm đuôi em
Đăng Dương run người lên khi Minh Hiếu giật nhẹ đuôi cáo. Miệng sắp buông ra lời vàng ngọc thì hắn lại chớp lấy thời cơ giật thêm một cái nữa. Đăng Dương ngay lập tức phản ứng, đôi tai vểnh cao rồi cả người run run.
Minh Hiếu nhếch môi, tay vuốt ve đuôi cáo. Giọng trầm vang lên khiến Đăng Dương biết ngày hôm nay mình toang rồi.
- Dương nghe lời anh một chút, không là anh không kiểm soát được đâu
Sau câu nói ấy là một cái vỗ mông. Đăng Dương biết Minh Hiếu không nói đùa, đuôi cáo như là một điểm yếu mới của em nhỏ. Chỉ cần Minh Hiếu chạm vào cũng khiến bản thân rùng mình, yếu đuối hơn bao giờ hết. Đăng Dương ngay lập tức chu mông lên, hút thứ to lớn kia vào sâu hơn một chút để lấy lòng Minh Hiếu.
Nhưng một con sói tham lam dù thấy hành động lấy lòng này cũng chẳng biết đủ. Tay vẫn vuốt ve đuôi cáo, mông Đăng Dương chu cao cũng thuận lợi để Minh Hiếu đâm vào sâu hơn. Vừa bắn ra nên cả người Đăng Dương như có chục con kiến bò quanh người, trở nên nhạy cảm hơn hẳn. Nhưng chẳng ngăn được Minh Hiếu làm chuyện xấu.
Hắn giật đuôi cáo một cái, rồi thúc đẩy sâu hơn vào trong. Minh Hiếu để ý rằng mỗi lần hắn chạm lấy đuôi cáo thì lỗ nhỏ cũng tiết nước nhiều hơn, mút mát côn thịt lớn như đang lấy lòng. Cả người Đăng Dương cong lên, sự ướt át nhớp nháp khiến em nhỏ không ngăn được sự sung sướng của chính mình. Miệng rên rỉ không thể ngừng, sự sung sướng tràn dọc cơ thể như đang muốn cầu sự yêu thương nhiều hơn.
- Hiếu... Hiếu
- Anh đây, sao nào cáo nhỏ?
- Nữa... nữa, yêu em nữa
Minh Hiếu nhoẻn miệng cười, tay vỗ lên cánh mông kia rồi nhẹ nhàng tách hai múi mông ra thúc sâu hơn. Đuôi cáo dựng thẳng đứng rồi cong lại quấn lấy tay Minh Hiếu.
Hắn thuận lợi đẩy sâu tận hưởng lổ nhỏ mút lấy mình, không ngừng đưa đẩy. Từng cú thúc của Minh Hiếu có thể khiến con cáo kia bay lên tận trời xanh. Mỗi lần nắc vào cũng kèm theo những tiếng rên quyến rũ của Đăng Dương.
Mỗi lần hắn rút ra là mông nhỏ tự động tìm đến, lỗ nhỏ quyến luyến không muốn rời đều hút mạnh vào. Minh Hiếu như cắn phải thuốc, hông đẩy mạnh vào bên trong để cảm nhận sự ẩm ướt kia. Lỗ nhỏ co thắt nhiệt tình, mút mát côn thịt không rời.
Sau cùng, mông Đăng Dương được banh rộng, đuôi cáo dựng thẳng khi được đâm lút cán. Tiếng nhóp nhép đưa đẩy vang lên, chất trắng đục ấm nóng được bắn vào trong nhưng vẫn thấy sự đưa đẩy không ngừng.
Đăng Dương nhìn thẳng vào gương, em nhỏ chỉ thấy dáng vẻ dâm loạn của chính mình. Mông chu cao, đầu ngực căng cứng ửng hồng, tai cáo vểnh cao và đuôi cáo dựng đứng lên. Minh Hiếu phía trên nắm chặt đuôi cáo của em, hông vẫn thúc vào trong dù dòng tinh đang trào ra khỏi hang động sau từng cú đi vào của hắn.
Đăng Dương không rõ vì sao mình biến thành cáo nhưng Minh Hiếu cả đời cũng chẳng thể quên được con cáo nhỏ quyến rũ này.
-------
Bonus.... bù đắp vì cái sự dở tệ của chap trước
_____
Chap được đăng tải vào ngày 13/05/2025.
Chỉnh sửa và thêm phần sau vào ngày 28/08/2025.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip