Chap 13

- Wow...y phục của nam nhân đúng là thoải mái thật đó.

Trí Tú hôm qua còn nằng nặc không muốn cải trang thành nam nhân.

Bây giờ lại thích thú với y phục của nam nhân như thế đúng thật là...Trân Ni đứng đó ngơ ngác khi thấy Trí Tú trong bộ dạng của một nam nhân nhưng thực chất vẫn là một tên vô sỉ.

Đây có phải là Vương Trí Tú cô từng biết hay không vậy, bây giờ nhìn tỷ ấy có vẻ khác quá. Nhìn cũng rất khôi ngô đấy chứ nhưng vẫn thua  Ngụy ca ca của cô một chút.

Trí Tú cứ đứng đó nhìn ngắm y phục nam nhân trên người mình mà không khỏi thích thú Trân Ni từ đâu đi đến nói vài câu làm cho cảm xúc của Trí Tú tuột hẳn xuống.

- Nếu tỷ đã cải trang thành nam nhân rồi thì làm ơn dùng son nhạt lại một chút. Nam nhân gì mà còn dùng son đậm hơn cả nữ nhân thế kia.

- Muội không cãi nhau với ta muội sẽ ăn không được ngon sao?

Trí Tú đứng đó nhìn Trân Ni chăm chăm tỏ vẻ khó chịu. Ừm thì cũng chỉ là muốn dùng chút gì đó cho tươi tỉnh thôi mà. Trí Tú và Trân Ni đang đứng đó tranh cãi không thôi thì từ đâu Lệ Sa phi ngựa đến làm cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

- Chúng ta đi thôi.

- Đệ...không muốn đến nói với phụ thân đệ một tiếng sai sao?

- Phụ thân của đệ đã chết từ lâu rồi!!

Lệ Sa ở đó mà thúc giục. Trí Tú cũng chỉ biết lắp bắp hỏi chuyện, dù sao cũng nên nói với Lạp Quận Công một tiếng chứ.

Lệ Sa khẽ cau mày khựng lại sau câu hỏi của Trí Tú. Sao đương nhiên lại nhắc đến ông ta chứ. Lệ Sa chỉ để lại một câu nói lạnh rồi thúc ngựa mà phóng đi.

Trí Tú và Trân Ni ở đó cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Lệ Sa còn quá trẻ để hiểu  được những gì đang diễn ra. Trí Tú nói rồi cũng dìu Trân Ni lên xe ngựa rồi cũng leo lên lưng ngựa mà phóng đi.

Từ thành Trường An ra đến đó cũng ít nhiều gì ba bốn ngày đường, cộng thêm đường ở núi có chút khó khăn nên xe ngựa cũng rất khó đi lại.

Đã đi hơn một ngày đường rồi ngựa và binh điều thấm mệt đành phải dựng liều ở rừng nghỉ tạm, chờ đến sáng mai lại xuất phát.

Liều trại điều được dựng xong hết rồi. Trí Tú liền bước đến xe ngựa gần đó thì Trân Ni đã ngủ từ lâu rồi đành đi đến bế cô vào liều vậy. Trí Tú nhìn dáng vẻ say ngủ của Trân Ni thì liền phì cười.

Bình thường thì hay cau có cãi nhau nhưng phải thú thật là Trân Ni khi ngủ rất đáng yêu. Trí Tú vừa đặt Trân Ni xuống giường rồi lại quay sang khó hiểu.

Tại sao chỉ dựng có hai liều thế kia một của Lệ Sa một của Trân Ni vậy liều của cô đâu, họ quên sao?

- Nè...tại sao lại dựng chỉ hai liều ?

- Không phải Quân Sư và nương tử mình sẽ ở cùng nhau sao?

- À...không có gì đâu ta...ta chỉ hỏi thế thôi.

Trí Tú vừa ra khỏi liều đã đi đến hỏi tên lính đang đốt lửa ở gần đó.

Tên lính đó cũng khó hiểu gãi đầu mà lên tiếng đáp. Phu thê không ở cùng nhau chả lẽ ở riêng sao. Trí Tú nghe xong cũng đáp giã lã  rồi rời đi.

Trí Tú quên mất bản thân bây giờ là nam nhân lại còn cùng Trân Ni đóng giả phu thê nữa chứ nên cũng đành cười trừ rồi bỏ đi.

Nếu như chuyện này để lộ ra ngoài, cha cô sẽ trách phạt cô mất. Trí Tú nói rồi không quay về liều cùng Trân Ni mà đi thẳng đến liều tìm Lệ Sa. Nhưng Lệ Sa lại chẳng có trong liều hỏi vài tên lính  đang canh gác thì mới rõ. Lệ Sa đang ở con suối gần đó. Trí Tú bước đến vỗ vai Lệ Sa làm cô cũng giật mình xoay lại.

- Nè, làm gì mà đệ ngồi thẳng thờ thế?

- Không có gì, đệ chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi.

Trí Tú vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Lệ Sa. Lệ Sa cũng chỉ nhìn xa xăm mà thở dài đáp. cô cũng chả biết bản thân bây giờ muốn gì, cần gì nữa. Mẫu thân và tỷ tỷ, người yêu thương cô nhất cũng rời bỏ cô mà đi thì cô sống còn có nghĩa gì nữa chứ.

Không...không đúng cô phải sống, sống để trả thù cho mẫu thân và tỷ tỷ.

Trí Tú ngồi đó nhìn Lệ Sa như thế cũng không kiềm được lòng. Nhưng bây giờ có nói Lệ Sa cũng không tin cô, ngay cả Hứa tiên sinh và Cha cô điều không muốn cho Lệ Sa biết thì làm sao cô dám đây chứ.

- Đệ mau về nghỉ ngơi đi ngày mai chúng ta phải lên đường sớm.

Trí Tú nói rồi cũng bỏ về liều. Lệ Sa cũng chỉ ở đó gật gù rồi lại tiếp tục nhìn xa xăm ở đó ngửa mặt lên trời mà ngẫm nghĩ:

- Mẫu thân, tỷ tỷ..hai người phải phù hộ con, con sẽ trả thù có hai người không để hai người chết oan ức như thế được. Con sẽ bắt ông ta trả đủ.

.....

- Lạnh...lạnh...

Trí Tú khi quay về liều chẳng thể ngủ được mà ngồi đó đọc sớ ở bàn. Dù sao bây giờ thân cũng ra Quân Sư của Đại Tướng Quân cũng nên học thêm chút binh pháp.

Trí Tú đang ngồi đó chăm chú thì Trân Ni lại ré lên vài tiếng. Trân Ni cứ than lạnh mà nằm co ro ở đó làm cô phải đứng dậy đi đến mà phủ chăn lên người Trân Ni.

Đây có phải là Trân Ni của thường ngày không vậy ? bình thường thì cãi nhau không thôi tính tình thì đanh đá khó ưa nhưng sao bây giờ nhìn có chút đáng yêu thế.

Trí Tú tự lấy tay tát vào mặt mình rồi xoay lại bàn mà đọc sớ. Khi không cô lại bất giác nhìn Trân Ni rồi mỉm cười không biết nữa. Cô và Trân Ni là kẻ thù không đội trời chung mà sao bây giờ lại nhìn người ta ngủ rồi cười mỉm chứ.

..........

- Quận Công...ngài không định cho tiểu công tử biết chuyện sao?

- Cứ để cho nó hận ta. Như thế có lẽ sẽ tốt hơn, nếu bây giờ để cho Lệ Sa biết nó sẽ làm loạn mất. Nhưng làm sao mà trách nó được, chính tay ta đã giết mẫu thân và tỷ tỷ của nó mà....

Thạch Tân đứng đó khó hiểu hỏi khi nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Lạp Quận Công. Thạch Tân đi theo Quận Công từ nhỏ đến lớn còn lạ gì tính tình của ông nữa, tuy bề ngoài lạnh lùng ít nói. Nhưng bên trong lại là con người tình cảm ấm áp, lại là một người phụ thân một tướng công tốt..nhưng tiếc là...

- Thạch Tân, cho người đến đó trông chừng Lệ Sa đừng để ai làm hại đến nó.

Thạch Tân sau khi nhận lệnh, cũng gật đầu rồi xin phép rời đi. Ông Lạp cũng chỉ biết ngồi đó thở dài không thôi.

Từ ngày Lạp Phủ xảy ra chuyện, nơi đây như chốn lao tù đối với ông..không con..không thê tử, bây giờ Lệ Sa cũng hận ông mà bỏ đi. Đúng là nghiệt ngã thật đó.

- Tử Yên...Á Nhi ...hai người nhất định phải bảo vệ  phù hộ cho Lệ Sa, đứa trẻ này cần phải rèn dũa nhiều hơn.

..........

- Wow...ở đây rộng thật đó lại còn thoải mái hơn Trường An của chúng ra rất nhiều.

Sau mấy ngày đường đi cuối cùng cũng đến thành  Lạc Dương. Đây là nơi đóng quân của Lạp Tướng Quân...Cũng là nơi giao nhau giữa Thảo Nguyên và Lạc Dương vừa rộng rãi, phồn vinh không thua gì ở Trường An.

Vừa đến nơi Trí Tú đã vội vã rời khỏi lưng ngựa mà xuýt xoa. Ở đây nhìn có vẻ thoải mái hơn Trường An của họ rất nhiều đó.

Trân Ni vừa bước xuống từ xe ngựa cũng không khỏi bất ngờ. Từ trước giờ cô cũng chỉ ở xung quanh Hứa gia rồi lại lên rừng.

Chưa bao giờ đến một nơi xa xôi như thế. Nơi đây xung quanh điều là cây cỏ núi rừng, thành Lạc Dương cũng rộng lớn vô cùng từ nay họ sẽ sống ở đây sao đúng là không tồi đó.

- Chúng ta về nghỉ ngơi thôi..nương tử.

- Ai là nương tử của tỷ?

- Muội hợp tác chút đi...cha tỷ phái người đến giám xác tỷ và muội đó.

Trí Tú tự nhiên lại đi đến quàng tay qua eo của Trân Ni mà thỏ thẻ.Trân Ni cũng khó chịu mà đẩy Trí Tú sang một bên rồi lên giọng đanh đá.

Trí Tú cũng không chịu thua liền ôm chặt Trân Ni  hơn mà thì thầm vào tai cô. Trân Ni nghe xong cũng chỉ biết nén cơn giận  để cho Trí Tú tự tung tự tác. May cho Trí Tú là có người đang quan sát họ nếu không cô đã đá Trí Tú văng ra chục mét rồi.

- Được thôi tướng công!

- Aaaaa...ui ..da..muội!!

Trân Ni nhìn Trí Tú cười nhẹ một cái rồi bỏ lên xe ngựa. Trí Tú đứng đó ôm lấy chân mình mà la hét. Là Trân Ni trước khi đi còn không quên dẫm lên chân cô một cái rõ đau.

Trí Tú cũng chỉ biết ấm ức ở đó mà ôm lấy chân mình. Trân Ni đúng là thích gây sự mà nếu bây giờ cô mà cãi nhau với Trân Ni thì hư chuyện mất. Một nam nhân ai đời lại đi cãi nhau với một nữ nhân, lại còn là nương tử của mình. Lúc đó mặt mũi Quân sư của cô biết để đâu chứ.

Trí Tú cũng đành lê cái chân đau của mình leo lên ngựa mà trở về phủ nghỉ ngơi. Dù sao chuyện này cũng là cô gây hứng trước mà, nhưng cô không bỏ qua cho Trân Ni dễ dàng vậy đâu.

______

Có gì cmt góp ý nhiệt tình lên nhe m.n❤❤

Để t có kinh nghiệm hơn cho mấy chap sau á ,cũng cảm ơn m.n đã ủng hộ fic của t😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip