Chap 40
- Đây là nơi quái quỷ gì đây, đã đi cả buổi như thế rồi vẫn chưa tìm thấy con hồ ly nào hết.
Trí Tú ngồi trên lưng ngựa cũng đã hơn một canh giờ rồi, đi lanh quanh đây cũng có thể nói là vài vòng rồi ngựa và cả cô đã sắp đói chết tới nơi. Trí Tú dừng lại với tay lấy túi nước treo ở đó uống một hơi hết sạch, đến cả nước cô đem theo cũng đã hết sạch luôn rồi nhưng vẫn chưa tìm được con hồ ly nào. Trí Tú đứng đó nheo mắt mà nghĩ ngợi. Chắc có lẽ cô ngồi trên lưng ngựa lúc ngựa đi cũng tạo ra tiếng động vô cùng lớn, tiếng động đó làm bọn hồ ly sợ không dám lộ diện. Nghĩ đến nó Trí Tú liền một phát nhảy xuống ngựa nhưng vừa bước khỏi ngựa...
- Áaaa...xương...xương người sao?
Trí Tú hét toát lên khi cô bắt gặp một khúc xương trắng cùng với cái đầu lâu dưới chân mình. Trí Tú lúc này mới biết cảm giác sợ hãi là như thế nào, cô cứ cố trèo lên ngựa nhưng mắt thì nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu dưới kia, có vẫn còn dính chút máu ở đó cái miệng thì há toạc ra nhìn vô cùng kinh dị. Trí Tú còn chưa kịp hoàn hồn thì lại thêm một tiếng gầm rất lớn có cả tiếng người nữa. Trí Tú run sợ vừa đưa mắt nhìn xung quanh..
- Ngươi là tên nào sao dám đặt chân đến đây? Không muốn sông nữa hay sao?
- Ta...ta...
Một dám người mặt mũi bặm trợn đầu tóc thì rối bù mặt mài đen đúa còn cả bộ y phục rách tươm nữa, hắn ta vừa nói vừa gằn giọng nhìn Trí Tú nhỏ bé đang run rẩy không thôi. Trí Tú sau khi nghe bọn chúng nói thì cứng hết cả hàm chỉ có thể ú a ú ớ vài chữ. Bọn chúng cứ cầm ngọn lửa trên tay đi vòng quanh Trí Tú còn đưa mũi gần người cô mà ngửi ngửi nữa chứ.
- Nhìn tên tiểu tử này trắng trẻo như thế thịt của hắn chắc sẽ ngon lắm.
- Kh..ông có đâu thịt của tôi dỡ lắm tôi đã ba ngày chưa tắm còn mắc rất nhiều bệnh dịch da thịt lỡ loét hết ăn không ngon đâu không ngon...
- Vậy sao? Vậy để ta lấy một miếng ăn thử xem sao.
Một tên trong đó nhìn Trí Tú liếm môi nói. Trí Tú trắng trẻo thế kia lại còn rất thơm nữa, tuy có hơi gầy một chút nhưng nếu ăn thì vẫn rất ngon đấy chứ. Trí Tú xua tay còn bịa chuyện ra khi nghe bọn chúng có ý định ăn thịt cô bọn. Chúng đứng đó ngây ngốc nhìn Trí Tú bịa. Đột nhiên một tên trong đó chẳng nói gì liền lao đến cầm con dao trên tay muốn lấy một ít thịt của Trí Tú dùng thử xem sao. Trí Tú trong người không chút võ nghệ chỉ biết cấm đầu bỏ trốn nhưng xui một cái là khu rừng này quá phức tạp cô đã chạy rất lâu rồi vẫn chưa thấy một chỗ nào có thể ẩn náu được hết.
Trí Tú không thể chạy nổi nữa rồi, chỉ có thể đứng chống gối thở hồng hộc chờ bọn chúng đến ăn thịt cô. Bọn chúng rất nhanh đã tìm đến liền bắt lấy Trí Tú mà mở giọng nham nhở nói:
- Khá lắm...khá lắm ngươi có chạy cũng không thoát được đâu, ngoan một chút bọn ta sẽ ra tay nhẹ nhàng hơn.
Trí Tú lúc này đã không còn sức kháng cự nữa đành đứng im đó mặc cho bọn chúng muốn làm gì làm. Cô không thể mang tiểu hồ ly về cho Trân Ni được rồi. Bọn chúng nói rồi cầm con dao trên tay rạch một đường trên cánh tay của Trí Tú, vết dao cắt không quá dài nhưng đủ sâu để máu của Trí Tú từ từ chảy ra. Trí Tú đã không còn sức để la nữa rồi chỉ biết nhắm chặt mắt nghiến răng chịu đựng nhưng nếu có la đi nữa cũng vô ích ở đây làm gì có ai đến cứu cô chứ.
Tên đó nhìn thấy máu từ cánh tay Trí Tú rỉ ra liền hớn hở dùng lưỡi mà liếm tới tấp trên vết thương đầy máu đó, gương mặt thỏa mãn của hắn ta làm cho Trí Tú có chút buồn nôn, hắn cứ liếm láp vết thương của cô không thôi cho đến khi nó không còn chút máu nào chảy ra nữa. Hắn lúc này mới nhìn tới gương mặt tái nhợt mồ hôi đầm đìa của Trí Tú nhưng cũng chẳng quan tâm gì mấy định kề con dao vào cổ của Trí Tú rạch một đường thì...
- BẮT HẾT BỌN CHÚNG LẠI CHO TA!!
Hắn còn chưa kịp ra tay thì một mũi tên lao đến găm thẳng vào cổ họng hắn làm hắn ngã nhào ra đất. Bọn người còn lại cũng bị bắt trói. Trí Tú cũng theo đó mà ngã xuống đất mồ hôi thì đầm đìa môi thì khô cứng tái nhợt. Lệ Sa không dám chậm trễ lao đến bế xốc Trí Tú lên ngựa rời đi những huyện còn lại để bọn họ lo vậy, nếu còn chậm trễ Trí Tú sẽ chết mất.
.........
- Không biết đi đâu mà lâu dữ vậy hông biết nữa?
- Phu nhân đừng quá lo lắng tránh ảnh hưởng đến sức khỏe Quân Sư và Tướng Quân chắc hẳn là đang tên đường trở về phủ.
Trân Ni cứ đứng ngồi không yên mà đi qua lại. Lệ Sa đã đi hơn hai canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy trở về nữa, còn cả Trí Tú bây giờ cũng chưa thấy tung tích đâu. Tiểu nô tì bên cạnh cũng không ngừng lên tiếng trấn an nhưng Trân Ni vẫn không thể ngừng lo lắng được cứ đi đi lại lại ở đó đến chống hết cả mặt.
- Trân Ni...Trân Ni mau cứu Trí Tú mau lên.
- Mau mang tỷ vào phòng nhanh lên đi.
Trân Ni vẫn chưa kịp định hình lại thì Lệ Sa từ ngoài xông vào trên lưng còn là Trí Tú đã bất tỉnh tay còn dính cả máu nữa. Lệ Sa cũng vội đưa Trí Tú vào trong để Trân Ni xem xét còn bản thân thi ở bên ngoài chờ đợi. Cầu mong Trí Tú không sao cũng may là khi nảy cô đến kịp thời nếu trễ một chút Trí Tú đã...
Trân Ni bên trong bắt mạch cho Trí Tú rồi thở phào, cũng không có gì bất thường nhưng ánh mắt cô vô tình dán chặt vào vết thương trên tay Trí Tú. Một đường cắt không quá dài nhưng nhìn khá sâu. Trí Tú có lẽ do mất nhiều máu nên đã ngất xỉu nhưng rốt cuộc là Trí Tú đã đi đâu chứ, tại sao lại để bản thân bị thương đến nông nổi này chứ.
- Tỷ ấy sao rồi?
- Tạm thời thì không sao, do mất máu nên mới dẫn đến ngất xỉu trên cánh tay còn có một đường do dao cắt để lại. Đệ tìm thấy tỷ ấy ở đâu tại sao lại bị thương ra nông nổi này?
Trân Ni vừa bước ra Lệ Sa đã ngay lập tức bước đến hỏi chuyện. Nhưng còn chưa kịp nói thêm câu nào đã bị Trân Ni hỏi như hỏi tội phạm nhân vậy.
Trân Ni vừa cau mày vừa lớn giọng hỏi, chất giọng cũng có pha chút tức giận trong đó. Lệ Sa cũng chẳng để tâm gì mấy nhưng cô lại ấp úng trả lời:
- Tỷ...tỷ ấy đến khu rừng Kinh Man..
- Rừng Kinh Man? Tỷ ấy đến đó để làm gì ? Tỷ ấy đi cùng ai?
- Khi sáng tỷ ấy có nói muốn cùng đệ đi bắt hồ ly gì đó ở rừng Kinh Man. Nhưng đệ....đã không đi cùng tỷ ấy có dọa tỷ ấy vài chuyện về khu rừng Kinh Man đó. Đệ cứ tưởng với bản tính nhát gan của tỷ ấy, tỷ ấy sẽ không dám đến đó nhưng bây giờ lại...
Trân Ni lại một lần nữa lớn giọng hỏi Lệ Sa khi nghe Lệ Sa nhắc đến việc Trí Tú đến khu rừng Kinh Man. Lệ Sa thở dài một cái cúi đầu lí nhí nói. Chuyện Trí Tú đến khu rừng Kinh Man cô đã biết trước nhưng không dám nghĩ đến việc Trí Tú sẽ dám đặt chân đến đó một mình với bản tính nhát như thỏ đế của Trí Tú Lệ Sa đã đoán rằng Trí Tú chỉ đi đến cổng thành là cùng nhưng nào ngờ lại...
Trân Ni ở cạnh như không đứng vững ngã mạnh vào cánh cửa. Trí Tú đến khu rừng Kinh Man để...để tìm tiểu hồ ly cho cô sao? Trí Tú vì cô mà không màng nguy hiểm đến khu rừng chết người đó. Cô chính là nguyên nhân của sự việc này sao? Nếu Trí Tú mà có mệnh hệ gì cô ăn nói làm sao với Vương Thái Sư cha cô và còn cả Lệ Sa nữa.
Trân Ni cố giữ bình tĩnh chỉnh lại y phục rồi nhìn Lệ Sa lên tiếng nói. Lệ Sa cũng gật gù rồi trở về phòng nghỉ ngơi trong đầu cô cũng có chút tự trách. Nếu lúc đó cô đồng ý đi cùng Trí Tú, nếu khi lúc đó cô phi ngựa nhanh hơn một chút thì Trí Tú đã không đến nổi bất tỉnh rồi...
- Vương Trí Tú...tỷ rốt cuộc là ngốc đến đâu? Đó chỉ là lời nói đùa của muội vậy mà cũng dám một thân một mình đến đó, còn không biết sợ mà quay về còn cố ở lại đó tìm tiểu hồ ly làm gì chứ. Rốt cuộc là Hứa Trân Ni có gì tốt đẹp chứ. Tại sao tỷ luôn vì cô ta mà không màng nguy hiểm. Trân Ni đó có tốt với tỷ hay không? có lo lắng chăm sóc quan tâm tỷ hay không? Tại sao lại để tâm đến cô ta chứ tại sao...tại sao hả đồ đại ngốc.
Trân Ni vừa bước vào phòng đã không kèm chế được cảm xúc của bản thân mà là khóc tức tưởi khi thấy Trí Tú vẫn nằm bất động ở giường đôi môi trắng bệt cùng với hơi thơ yếu ớt làm cho Trân Ni không thể không đau lòng. Trân Ni nắm lấy đôi bàn tay lạnh tanh đã không còn cử động của Trí Tú áp lên mặt mình mà nỉ non nói. Cô ghét Hứa Trân Ni gì đó. Là cô ta đã khiến Trí Tú của cô phải bất tỉnh như bây giờ. Rốt cuộc Trân Ni trong tim Trí Tú là gì? tại sao lại năm lần bảy lượt vì cô ấy mà không màng đến bản thân chứ. Trân Ni đó có gì tốt đâu chứ?
Trân Ni cứ ở cạnh giường Trí Tú khóc nấc lên, tiếng khóc cứ nghẹn lại ở cổ họng cô khó chịu vô cùng, cô cứ nấc lên từng cơn những giọt nước mắt nóng hổi cũng theo đó mà thấm qua bàn tay lạnh lẽo của Trí Tú. Nhưng tiếc thay Trí Tú lại chẳng cảm nhận được gì từ hơi ấm của Trân Ni, có phải Trí Tú ghét cô rồi không, hận cô vì cô nói dối Trí Tú hại Trí Tú phải đến khu rừng đó, hại Trí Tú phải bất tỉnh trên giường như thế...
Trân Ni cứ ở đó khóc không thôi còn liên tục lên tiếng trách móc chính mình hy vọng Trí Tú sẽ nghe thấy nhưng tiếc quá. Trí Tú vẫn không đáp trả cô dù chỉ là một cái nhìn. Trân Ni như bất lực nhìn Trí Tú cô buông lỏng cánh tay Trí Tú ra nhưng cánh tay cũng theo đó mà rơi mạnh xuống giường chẳng chút lây động.
_____
🥰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip