Chap 62
- Lệ Sa, Thái Anh đâu sao sáng giờ tỷ không thấy muội ấy?
- Đệ không biết!
Trân Ni cứ dò xét cũng quanh một vòng không thấy bóng dáng của Thái Anh nên mới đến đây tìm Lệ Sa để hỏi. Nhưng khi vừa nói xong Lệ Sa đã vẻ mặt chẳng chút cảm xúc đáp, giọng nói còn pha chút gắt gỏng.
Trân Ni bị giọng nói lạnh như băng của Lệ Sa làm cho sởn cả gai ốc. Bình thường nhắc đến Thái Anh hai mắt cứ lòng lanh gương mặt cũng vui lên thấy rõ nhưng bây giờ sao lại...bộ hai người đã...
Trân Ni không muốn hỏi gì thêm liền một mạch rời rời đi. Để lại Lệ Sa cứ đứng đó trầm tư.
Từ đêm qua Thái Anh và cô đã không còn là gì nữa Thái Anh muốn đi đâu làm gì, đâu cần báo cho cô chứ.
Lệ Sa vẫn còn nhớ như in nhưng lời nói vô tình của Thái Anh, có chết cô cũng không quên. Lệ Sa cứ đứng đó nghiến răng rồi siết chặt tay thành đấm.
Nếu như không nhờ cái vỗ vai của Vương Thái Sư có lẽ cô đã không kiềm được cơn giận của bản thân rồi...
- Lệ Sa! Ta nói chuyện với con một chút được chứ?
- Vương Thái Sư không cần khách khí, người cứ việc nói Lệ Sa con chắc chắn sẽ nghe theo.
- Con vẫn còn hận ông ấy sao?
Vương Chí Tí nét mặt có chút lãnh đạm bước đến cạnh Lệ Sa lên tiếng nói chất giọng cũng có chút già cỗi khàn khàn.
Lệ Sa nghe xong liền gật đầu một cái, nhưng nét mặt cùng với ánh mắt vẫn không chút thay đổi. Nó vẫn ẩn chứa bên trong đều gì đó khó nói.
Ông sau khi nhận được cái gật đầu của Lệ Sa thì cũng lên tiếng hỏi. Nhưng câu hỏi của ông dường như chạm đến nổi đau năm xưa của Lệ Sa. Cô vẫn không đáp cứ ngồi yên ở đó cau mày, tay thì đã nắm thành đấm còn nghe cả tiếng rắc rắc...
- Hận, con hận đến mức muốn giết ông ấy ngay lập tức, ông ấy cướp đi mẫu thân cướp đi tỷ tỷ của con...
- Haizzz...chuyện lúc xưa không phải hoàn toàn là lỗi của cha con...
- Người đừng cố bênh vực ông ấy, sẽ không thay đổi được ý định của con đâu!
Lệ Sa chất giọng lạnh đến thấu xương cùng với ánh mắt căm phẫn khi nhắc tên người đã cướp mất mẫu thân và tỷ tỷ của cô.
Tất nhiên là cô hận ông ta, hận đến tận xương tủy, hận đến nổi muốn giết ông ta.
Chí Tinh nghe xong thở dài một cái rồi ngẩn mặt đáp. Chuyện năm xưa cũng chỉ là bất đắc dĩ mới làm thế, nhưng lúc đó Lệ Sa còn quá nhỏ để hiểu được. Cũng chính Lạp Bách Điền không muốn cho cô biết, càng biết nhiều chuyện thì tánh mạng của Lệ Sa càng khó giữ.
Ông còn chưa nói dứt câu, Lệ Sa vẻ mặt giận dữ cũng có chút lớn tiếng cắt ngang câu nói của ông. Tất cả đều giả dối, tất cả mọi người đều nói tốt cho ông ta. Đều muốn cô bỏ mối hận này.
Nhưng cô làm sao có thể cam tâm nhìn mẫu thân và tỷ tỷ mình chết một cách oan ức như vậy chứ...không đời nào, thù này cô phải báo.
.....
- Chuyện năm xưa mẫu thân con và A Nhi chết đều có lí đó... Năm đó Đỗ Công âm mưu tạo phản đi mua chuộc tất cả quan lại trong triều. Muốn dùng chút mưu mẹo đoạt ngôi. Nhưng chỉ có cha con là không quy thuận ngược lại còn muốn lật đổ ông ta. Tiếc một cái tay mắt của ông ta quá nhiều, một mình cha con và ta căn bản không thể chống chọi nổi. Mẫu thân của con vì không muốn bản thân là gánh nặng, nên đã tự mình tự sát. Cũng vì biết được trước sau này tên Đỗ Công đó sẽ đến phủ bắt bọn họ quy hiếp cha con. Hắn ta còn muốn con tránh mặt trong thời gian đó, nên liên tục tiến cử con với bệ hạ. Muốn dùng con để hạ cha con, sau đó lại dùng con làm lá chắn cho kế hoạch tạo phản. Một mũi tên trúng hai con nhạng, không quá tốt hay sao....
- Người đừng gạt con, chính mắt con nhìn thấy ông ta một đao giết chết mẫu thân con, còn không rơi lấy một giọt lệ nào. Người nói xem con có nên tin hay không đây...
Ông không quan tâm đến sắc mặt khó coi của Lệ Sa và vẫn chậm rãi kể về cái chết của mẫu thân cô và cả vụ thảm xác ở Lạp phủ năm đó cho Lệ Sa.
Tất cả đều là cái bẫy của tên họ Đỗ đó. Nhưng thứ Lệ Sa cũng chỉ là một trong những kế hoạch của ông ta.
Ngay cả việc Lệ Sa đi sứ cũng là do hắn nhúng tay vào. Chức danh Lạp tướng quân của cô cũng chính là hắn mang đến. Lệ Sa nghe xong thì cười khinh một cái nhìn về hướng của ông mà giọng run run nói.
Chính mắt cô nhìn thấy ông ra một đao cướp đi mẫu thân của cô. Bây giờ lại nói chỉ là bất đắc dĩ cô sẽ tin hay sao? Thậm chí ngày tang của mẫu thân cô ông ta còn không rơi lấy một giọt lệ. Nói ông ta vì cô, vì Lạp gia thì ai mà tin chứ.
Lệ Sa vẫn không chút khuất phục cứ lớn giọng đáp. Chí Tinh lại một lần nữa lên tiếng nói hy vọng sẽ cho Lệ Sa biết được những gì mà cha của nó đã làm cho nó...
- Cha con ông ấy thật sự rất để tâm đến con. Từ khi con đến Lạc Dương ông ấy luôn cho người đến hỗ trợ cho con, chuyện con bị dẫn dụ đến cung cũng là cha con báo cho Ngụy Quốc để kịp thời ứng cứu. Người ở Sóc Châu cũng là do cha con phái đến trông coi an nguy của con. Tuy con có thể không cảm nhận được nhưng nói đến tình cảm của ông ấy dành cho con ngay cả ông trời cũng cảm động phát khóc. Những thứ con nghe hay những thứ con thấy chưa chắc là sự thật. Ông ấy không khóc trước mặt con nhưng ông ấy cũng có nước mắt. Ta nói như thế người thông minh như con chắc chắn sẽ hiểu, cứ từ từ mà suy nghĩ khi nào thấu rồi hãy đến gặp ông ấy....
Ông cứ nói một cách chậm rãi không quá vội vàng, mỗi lời nói như có sức nặng cứ kéo tâm trạng của Lệ Sa một lúc một nặng nề hơn.
Cô cứ đứng đờ người ra đó nghe những câu nói của ông. Những thứ cô nhìn thấy chưa chắc là sự thật sao? Những thứ cô nghe bao lâu nay đều là giả dối sao?
Cũng đúng thôi, cô đã trải qua rồi kia mà tình cảm của Thái Anh dành cho cô từng khắc cô đều tưởng nó là thật...Nhưng hóa ra chỉ là một màn kịch quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nổi cô không muốn thoát ra khỏi nó để quay về thực tại đau thương. Về nơi mà ai cũng dối gạt cô...
Nói xong ông cũng thở dài một một cái, để tay sau lưng rồi bước đi một cách bình thản. Bỏ lại một Lệ Sa như một đứa trẻ cứ đứng ngây ngốc ở đó.
Rốt cuộc ai mới là người thật lòng vớ cô đây. Tất cả mọi người đều lừa dối cô sao? ngay cả cha cô cũng gật cô...Lệ Sa cứ ở đó đôi mắt cứ lờ đờ khi bị một lớp màn mỏng bao lấy mắt...tất cả đều là giả sao? Vậy trên đời này cái gì mới là thật đây....
.....
- Cô thật sự nỡ ra tay sao? Không có chút động lòng nào? dù sao cũng trải qua cùng nhau không ít mà.
- Ngài đừng nhắc đến người đó, đừng nói là động lòng ngay cả nhìn tôi còn cảm thấy rất kinh tởm. Yêu một nữ nhân sao? đúng là nực cười mà.
Đỗ Phong vẻ mặt có chút khó hiểu lên tiếng hỏi. Thái Anh thật sự không động lòng chút nào sao. Đã ở cùng nhau một thời gian không ngắn, trải qua cũng không ít chuyện. Ngay cả chuyện phu thê cũng đã từng làm cùng nhau.
Như vậy vẫn không có chút động lòng hay sao. Thái Anh nghe xong liền nhíu mày khó chịu. Chỉ là cô muốn trả thù cho mẫu thân mới bất đắc dĩ đi yêu một nữ nhân.
Thái Anh vừa nói vừa tỏ vẻ khinh bỉ khi nhắc đến chuyện đó. Tại sao cô lại không nỡ tay chứ cô và tên đó đó liên quan gì nhau, đừng nói là một Lạp Lệ Sa, ngay cả Mười Lạp Lệ Sa cô cũng ra tay...
Đỗ Phong khi nghe Thái Anh nói thế thì mở một nụ cười nhợt nhạt. Đứng bật dậy đi đến cạnh Thái Anh nói gì đó, Thái Anh nghe xong lập tức gật đầu một cái rồi rời đi.
- Đã đến lúc bắt bọn chúng về đây rồi. Nhớ không được hành động lỗ mãng, khi nào đến lúc tôi sẽ tự động giao Lệ Sa lại cho cô tùy ý định đoạt.
- Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không làm ngài thất vọng.
Thái Anh vừa khuất bóng Đỗ phong nở một nụ cưới đắc ý. Thái Anh là đo hắn sắp đặt bên cạnh Lệ Sa, cũng chính hắn là người tiêm vào đầu Thái Anh người giết mẫu thân của cô chính là Lệ Sa.
Từ cách hành động cả kế hoạch đều một tay hắn dựng lên. Chỉ với một con cờ nhưng lại có thể tung hoành ngang dọc. Nhưng không ngờ còn cờ này lại bị phát hiện quá nhanh, còn cờ này có vẻ không dùng được nữa rồi...
- Cha mẹ con không để hai người chịu oan ức đâu, còn cả người dân ở trấn gia thôn con sẽ không để họ hy sinh vô ích.
Đỗ phong vẻ mặt tức giận siết chặt tay rồi gằn giọng nói. Đây là thời cơ tốt để báo thù, không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một được. Hắn ta đã chờ đến ngày này lâu lắm rồi, ngày mà tự tay hắn báo thù cho cha mẹ cho người dân ở trấn gia thôn.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip