HopeMin
-"Hoseok hyung, em thích hyung!"
-"Hyung cũng thích em!"
Lần nào cũng vậy, mỗi lần Jimin tỏ tình là lại nhận được câu trả lời như thế. Cậu biết gia thế của anh rất lớn, vừa học giỏi xuất sắc, đứng đầu dàn hảo soái của trường, còn là một playboy. Lời nói của anh chắc gì đã thật lòng, có thể nói trước mặt hàng chục người khác cũng chẳng vấn đề gì. Cậu đơn phương Hoseok cũng được 3 năm rồi, mỗi lần đứng gần anh là tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Cậu cứ nhìn anh hôm nay đi với cô gái này, ngày mai lại đi với đứa con gái khác. Jimin thật sự rất khó chịu nhưng cậu làm được gì bây giờ, ra trước mặt anh nói thẳng ra là cậu đang ghen sao. Với tư cách gì chứ? Bạn bè? Không. Anh em? Không. Người yêu? Lại càng không. Tim cậu lại đau rồi, nước mắt không tự chủ mà trào ra lăn dài trên má. Hằng ngày nhìn bao nhiêu cô hết ve vãn rồi viễn cảnh đêm đến hai người lại ân ái triền miên trong đầu cậu. Jimin đã chịu đựng điều đó suốt thời gian cậu theo đuổi chàng trai ấy. Cậu không xứng đáng bằng mấy cô ả chân dài đó à? Ha... chắc chắn là thế rồi, họ quyến rũ mềm mại, có thể khiến đàn ông say như điếu đổ, ánh mắt lại gợi tình mê hoặc. Còn cậu thì sao, chân không dài, người còm nhom, lại còn là nam nhi.
Con người đào hoa như Jung Hoseok sẽ để ý một thằng con trai như Park Jimin này sao? Thật nực cười.
Trở về nhà với tâm trạng ủ dột nặng trĩu, Jimin quyết sẽ từ bỏ, không theo đuổi anh nữa. Ba năm là quá sức chịu đựng với cậu rồi, Hoseok nói anh thích cậu? Không đời nào. Anh chỉ đang an ủi cậu, thương hại cậu, cho cậu hi vọng rồi ngang nhiên đi với cô gái khác mà đạp đổ hi vọng nhỏ bé vừa được thắp sáng ấy. Cậu sẽ dừng lại, tuổi thanh xuân chỉ cho cậu gặp được anh nhưng không cho cậu có được anh, anh tỏa sáng như vì sao trên bầu trời đêm kia, còn cậu chỉ là hạt cát bé nhỏ trên sa mạc rộng lớn. Vì sao ấy ngự trị rất xa nơi cậu, làm sao có thể với tới đây......
Từ ngày hôm sau, Jimin không còn theo đuổi Hoseok nữa, cả ngày chỉ có vùi đầu vào đống sách vở. Cậu sẽ cố gạt bỏ hình bóng đã từng quen thuộc ấy, gạt bỏ cả cảm giác lồng ngực trái lại nhói lên, gạt bỏ tất cả mọi thứ về Jung Hoseok, như một cách để quên. Hoseok cũng không thấy cậu bé con tung tăng nhắng nhít theo anh đùa vui nữa, không còn dáng hình bé nhỏ luôn miệng nói thích anh nữa. Hoseok thật không quen cái cảm giác trống vắng này một chút nào. Anh đi tìm cậu như muốn lục tung cả trường lên, chạy lên tận lớp để tìm cậu cũng không thấy. Anh lo lắm, nhỡ cậu xảy ra chuyện gì rồi thì sao?
Còn về phần Jimin, cậu luôn tránh mặt anh, thấy anh từ xa là chạy đi. Nhiều lần Hoseok thấy Jimin, anh đuổi theo cậu, nhưng chạy một lúc lại không thấy cậu đâu nữa. Cái con người này, chân ngắn mà chạy nhanh thế không biết.
- "Park Jimin, để xem em trốn tôi được bao lâu."
Chiều muộn ngày học cuối tuần, như mọi ngày Jimin vẫn đi con đường tắt nhỏ về nhà, vì chỉ con đường này là rất ít người qua lại. Cũng một phần Jimin muốn tránh gặp mặt anh với tần số thấp nhất có thể. Jimin sợ, sợ nhìn viễn cảnh anh vui vẻ với người con gái khác, sợ nhìn thấy Hoseok, tim cậu sẽ lại nhói lên, sợ nhiều thứ lắm. Cậu không dám đối mặt với anh thêm một lần nào nữa. Đơn phương như cậu chỉ nhận lại sự đau khổ mà không nhận được hồi đáp của người kia, Jimin chấp nhận điều đó, cậu cố chấp chờ đợi anh thay đổi, chờ đợi anh nhìn về phía mình, dành tình cảm chân thật của anh cho cậu. Nhưng rồi sao? 3 năm rồi, cậu vẫn chẳng nhận được gì từ Hoseok. Playboy như anh sẽ chịu thay đổi vì cậu sao??? Jimin thật sự quá ngây thơ rồi.
Bất ngờ một vật thể lạ lao từ trên cây xuống trước mặt Jimin. Cậu giật mình la toáng lên, nhắm tịt mắt lại ôm đầu như tránh một thứ gì đó rất khủng khiếp.
- "Aaaaahhh..... trời sập..... cây đổ...... aaaahhh......"
- "Jiminie...."
Giọng nói khàn khàn, trầm thấp nhưng rất ấm áp này, sao nó quen thuộc quá. Jimin bỏ tay ra ngẩng đầu lên. Thân ảnh cao ráo đứng trước mặt cậu nở một nụ cười ấm áp như ánh hoàng hôn chiều, là anh - Jung Hoseok. Giờ phải làm sao đây, cậu ngay lập tức quay lưng toan bỏ chạy thì bị Hoseok nắm chặt tay kéo lại. Jimin mất đà ngã vào lồng ngực rộng lớn ấm áp kia, mùi hương nam tính thoang thoảng qua mũi cậu. "Thình thịch..... thình thịch.... thình thịch....." tim cậu đập rất nhanh, khoảng cách...... không còn chút khoảng cách nào nữa.
-"Tại sao em tránh mặt tôi?"
-"Em..... em...... hyung đừng để ý em..... em không dám làm phiền hyung nữa....."
-"Làm phiền? Em nói vậy là sao?"
Jimin cúi gằm giấu đi hai bên má đang nóng bừng. Bé con của anh hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ?
-"Tại.... tại em thấy hyung... lúc nào cũng đi với mấy chị khóa trên.... em thì lúc nào cũng bám theo hyung.... sẽ rất phiền.... nên...
Giọng nói nhỏ nhẹ, phần nào ấp úng.
-"Nên em tránh mặt tôi suốt một tuần nay đúng không?"
-"N...Nae...."
Nói đến đây, mắt cậu ngân ngấn nước chỉ trực trào ra ngoài, Hoseok xoa xoa mái tóc mượt kia, nâng nhẹ cằm Jimin lên, thu hẹp khoảng cách giữa 2 đôi mắt lại.
-"Vậy em nghĩ tôi nói thích em là đùa sao?"
-"Ơ.... H...hyung..." - mặt Jimin đã đỏ lên như trái cà chua.
-"Tôi làm thế chỉ để em ghen thôi, tôi thích em 3 năm rồi sao em không nhận ra hả bé con?"
Anh nhéo nhéo hai cái má bánh gạo manggae tròn tròn của cậu. Mặt Jimin càng đỏ hơn, nhắm tịt mắt lại. Vài giây sau cậu nhận ra có vật gì đó mềm mềm trên môi mình. Cậu mở mắt ra... Hoseok.... đang hôn cậu sao? Nụ hôn đầu của cậu.... anh đã cướp nụ hôn đầu của cậu..... dù chỉ là nụ hôn nhẹ ngoài môi.
-"Hyung..... nụ hôn đầu.... của em...."
Chưa nói hết câu, Hoseok liền ngắt lời.
-"Tôi yêu em, Park Jimin."
Cậu không nghe nhầm chứ, anh nói yêu cậu đấy, Jung Hoseok nói yêu cậu đấy.... Jimin ôm chặt lấy anh, cậu khóc, nước mắt lăn dài trên má. Giọt nước mắt hạnh phúc, tình yêu của cậu đã được đáp lại rồi, giờ cậu vui lắm, cậu còn muốn hét to lên cho cả thế giới biết cơ đấy.
-"Em cũng yêu hyung, em.... chờ câu nói.... này.... suốt 3.... năm." - cậu nói trong tiếng khóc nấc.
Lần này Jimin chủ động tiến sát đôi môi kia đặt lên đó 1 nụ hôn ngọt ngào. Nhưng nụ hôn vẫn rất vụng về, Hoseok cắn nhẹ đôi môi anh đào được xếp vào hạng cực phẩm kia. Jimin giật mình, hai cánh môi hé mở vì có chút đâu, nơi cuống họng bật ra âm thanh nhỏ xíu.
-"Ahh..."
Chớp thời cơ, chiếc lưỡi tinh ranh luồn thẳng vào khoang miệng Jimin mà càn quấy, hút hết dịch ngọt nơi khoang miệng cậu.
-"Ưm.... ưm....."
Jimin cơ hồ thấy choáng váng vì kĩ năng hôn quá điêu luyện của Hoseok, cậu bám chặt vai anh như bám một thứ gì đó rất chắc chắn, nếu không cậu sẽ không đứng vững mất. Tiếng rên nho nhỏ như tiếng mèo con cứ tự nhiên phát ra làm ngọn lửa dục vọng của Hoseok bùng lên. Anh nhấn cậu sâu vào nụ hôn tưởng chừng không dứt ra được. Jimin cảm thấy buồng phổi không còn chút sinh khí nào, cậu đánh nhẹ vào ngực anh, lúc này anh mới luyến tiếc buông cậu ra. Cậu tựa cằm lên vai anh thở dốc, hít từng đợt oxi quý giá.
-"Tôi đưa em về."
Không đợi cậu trả lời từ Jimin, Hoseok nhanh chóng bế cậu lên chiếc xế hộp rồi phóng vút đi.
Hoàng hôn tắt, những vì sao bắt đầu lấp lánh giữa trời.
~~~~~~~~~~~~~
Kí sự 00:11 phút
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip