Chương 1
Hôm đó một nhóm môn sinh của Cô Tô, Vân Mộng và Lan Lăng có một chuyến săn đêm cùng nhau ở địa phận của Vân Mộng Giang Thị. Không rõ là bọn đã đuổi theo con thú nào mà lại đi đến một vùng đất có rất nhiều cây cối, phải nói là rất đẹp. Bọn họ cứ thế mà khám phá nơi này cho đến khi nhìn thấy xa xa có một ngọn núi cao bị tầng tầng lớp lớp âm khí vây quanh. Một người trong số đó lên tiếng:
- Này! Đó có phải là...là...là Loạn Táng Cương không?
Loạn Táng Cương- lãnh địa của Di Lăng Lão tổ- Ngụy Vô Tiện.
Bọn họ không rét mà run nhanh chóng tìm đường trở ra nhưng chẳng ai nhớ đường.
Bọn họ bị lạc.
Trong lãnh địa của Ngụy Vô Tiện.
Mà mấy môn sinh Giang gia cũng chưa từng bén mảng đến đó nên chẳng những không biết đường mà còn sợ toát cả mồ hôi.
Bọn họ chỉ thấy lạ khi đã đi suốt một canh giờ nhưng lại chẳng bắt gặp một con hung thi nào. Điều này thật chẳng giống lúc Ngụy Vô Tiện dẫn đám Ôn cẩu kia chạy trốn cách đây hơn bốn năm. Lúc ấy chẳng ai tiếp cận được Loạn Táng Cương kia. Nhưng một năm gần đây thì số hung thi ngày càng giảm và hiện tại thì không còn con nào cả. Đám môn sinh chỉ nghĩ là pháp lực của Âm Hổ phù giảm sút nên hắn không thể thao túng hung thi được nữa. Họ đi thêm một đoạn thì một môn sinh Kim gia lên tiếng:
- Nhanh thêm chút đi, đằng trước hình như có một con sông hay suối thì phải.
Mọi người lắng cái tai nghe thì quả thật nghe có tiếng nước chảy. Bọn họ nhanh chóng tiến lên do trời cũng sập tối, họ cần tìm nơi để nghỉ tạm hôm nay. Bước đến gần, một môn sinh dùng kiếm phác bớt cây lá cho dễ nhìn thì quả là có một con sông, khung cảnh xung quanh cũng rất đẹp. Phù hợp để ngã lưng tối nay.
Nhưng bọn họ đã nhìn thấy một...à không...hai người cách chỗ bọn họ đang đứng cũng khá xa. Ngụy Vô Tiện đứng cùng một thanh niên nào đó khoác áo choàng đen nạm vàng hình rồng, còn Ngụy Vô Tiện mặc áo lụa đen. Bọn họ nhanh chóng rơi vào im lặng để nghe xem hai người kia đang nói gì. Do khoảng cách khá xa nên chẳng nghe được gì cũng như không thấy mặt người thanh niên đó. Chỉ nhìn hành động thì hết tám phần là hai người kia đang cãi nhau. Được một lúc thì Ngụy Vô Tiện vung tay tát tên kia sau đó bỏ đi không ngoảnh lại, vừa đi vừa lau nước mắt. Nguời kia đứng đó thêm một lúc lâu thì đột nhiên tan biến vào hư không...
Đám môn sinh kia mặt cắt không còn giọt máu. Tìm đường trở về ngay trong đêm.
Về đến Vân Mộng thì ngay lập tức báo cáo chuyện này cho Giang Trừng nghe. Sắc mặt của gã trở nên cổ quái bởi lẽ gã chưa từng nghe Ngụy Vô Tiện nhắc đến người thanh niên nào như vậy. Hắn mang chuyện này nói cho Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên nghe, bọn họ về đó nghỉ mát cùng với Kim Lăng đã được 3 tuổi. Hai người nghe xong cũng thấy lạ như Giang Trừng.
Từ khi hắn sinh tiểu An đến nay cũng hơn 1 năm. Chẳng hiểu sao đường đường là nam tử mà lại mang thai. Không ai biết cha đứa nhỏ là ai. Chỉ là cảm thấy cái nét của đứa nhỏ đó hơi quen. Ôn Tình với Ôn Ninh còn không biết huống chi là Giang Trừng, Giang Yếm Ly hay Kim Tử Hiên. Chưa kể sinh xong Ngụy Vô Tiện lại đổi tính, không còn quậy phá như trước, hầu như chỉ ở Di Lăng chơi với con. Ba người bọn họ dự định sáng mai sẽ dẫn Kim Lăng đến Di Lăng thăm Ngụy Vô Tiện.
------------------------------------------------------------------------------------
Ngụy Vô Tiện giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Hắn lại mơ thấy cái đêm kinh hoàng đó. Tên khốn đó dùng những lỗ hổng của Âm Hổ Phù để quay ngược lại định khống chế hắn giống cách mà hắn khống chế Ôn Ninh. Nhưng thế quái nào lại khiến cơ thể hắn biến đổi, có thể như nữ nhân mà hoài thai sinh con, còn Âm Hổ Phù thì giảm công lực đi một nửa. Chỉ tiếc là tên kia biết chuyện này quá trễ; khi biết được thì hắn đã có mang gần 3 tháng.
Mà bản thân hắn cũng không ngờ một người cao cao tại thượng như y lại đi hạ thuốc hắn. Đương nhiên là Ngụy Vô Tiện biết cha của con hắn là ai. Thì còn ai ngoài Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện nằm lại trên giường đá lạnh. Hắn nhớ lại cái ngày hắn với Lam Vong Cơ xảy ra chuyện.
Hồi tưởng time
Hôm đó Ngụy Vô Tiện bị Ôn Tình kêu xuống trấn mua đồ, lúc trên đường về thì gặp Lam Vong Cơ. Y đưa cho hắn một mẩu giấy nói tối nay không có gì làm thì đến khách điếm này gặp y. Đêm đó quả là hắn có tới đó tìm Lam Vong Cơ. Bà chủ khách điếm hình như đã được dặn trước nên thấy Ngụy Vô Tiện đến liền đưa hắn lên lầu. Dọc các hành lang dường như không có ai, thấy lạ hắn dò hỏi thử:
-Bà chủ này! Sao ta thấy chỗ của bà vắng khách thế? Khách điếm này chẳng phải nằm ở vị trí đắc địa của trấn này sao mà không có ai đến thuê ở vậy?
Bà chủ trả lời:
- Vị bằng hữu này của cậu bao hết khách điếm này của ta đấy, nói ta lựa lời với thêm một ít tiền cho mấy người khách kia bảo họ tìm chỗ khác. Cậu ấy dặn là tối nếu có một thiếu niên có dây cột tóc màu đỏ, đưa cho ta một mẩu giấy thì đưa lên gặp cậu ấy sau đó thì ta rời khỏi đây.
- Bà rời khỏi đây? Vậy ai coi khách điếm cho bà?
- Cậu ấy nói là cho dù không có người thì cũng không thằng trộm nào vào. Mà nhìn mặt cậu ấy cũng đáng tin với số tiền mà cậu ta đưa cũng khá lớn nên...
- À thôi được rồi, ta hiểu rồi.
Bà chủ nghe thế cũng im lặng đi tiếp. Ngụy Vô Tiện thằm nghĩ:'' Không ngờ Lam Trạm lại chịu bỏ ra số tiền lớn như thế chỉ để gặp mình. Rốt cuộc chuyện đó quan trọng đến thế nào nhỉ? Hay là chuyện đại sự của của bách gia. Chẳng lẽ là muốn giết mình trừ hại?'' nghĩ đến đây hắn chợt rùng mình thầm thương cho số phận mình bi đát. Vừa mới thoát chết cách đó không lâu giờ lại...''. Đột nhiên giọng bà chủ cất lên:
- Cậu đứng đợi tôi lát, để ta gõ cửa.
- À được.
Bà chủ gõ cửa vài cái thì cửa mở. Bên trong có một vị thân mặc bạch y, trên trán có đeo mạt ngạch của Lam gia. Lam Vong Cơ. Y với bà chủ lặng lẽ gật đầu sau thì bà ấy đẩy nhẹ Ngụy Vô Tiện vào trong rồi đóng cửa lại. Ngụy Vô Tiện thoáng ngạc nhiên quay nhìn Lam Vong Cơ rồi quay người nhìn cánh cửa phía sau rồi lại quay lại nhìn Lam Vong Cơ. Hắn vừa đi đến chỗ đối diện Lam Vong Cơ vừa nói:
- Không biết Hàm Quang Quân có chuyện gì cần gặp riêng Ngụy mỗ nhỉ?
- Ngụy Anh. - Y nói.
- Rốt cục là chuyện gì vậy? Lam Trạm? - Ngụy Vô Tiện hỏi đồng thời cầm lấy bình rượu trên bàn uống một hơi một.
- Ngon không?- Y hỏi.
- Ngon lắm! Nhưng mà ta thấy Thiên Tử Tiếu của Cô Tô các ngươi ngon hơn nhiều - Nói xong hắn lại nhấp thêm một ngụm.
Bỗng, bên dưới tầng dưới có tiến đóng cửa khá mạnh, thu hút sự chú ý của Ngụy Vô Tiện. Hắn đứng dậy đi qua cửa sổ ngó xem có chuyện gì thì thấy bà chủ khách điếm đang khóa cửa. Ngụy Vô Tiện quay lại nhìn Lam Vong Cơ vẫn bất động như tượng đá, hắn nói:
- Rốt cục là chuyện gì mà phải bí mật vậy? Bật mí cho ta biết được không?
- Ngươi không cảm thấy gì sao? - Y hỏi.
- Cảm thấy...gì cơ...
Một cơn chấn động ập đến tâm trí Ngụy Vô Tiện, lúc đó đứng còn chẳng nổi chứ huống chi là trả lời câu hỏi Lam Vong Cơ. Cả người hắn đổ ập xuống sàn. Cú ngã đó cũng không làm hắn tỉnh táo hơn. Trước khi ngất đi thì thấy y nhẹ nhàng bế Ngụy Vô Tiện lên.
Sau đó thì chẳng nhớ gì nữa.
Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy thì đã là chạng vạng hôm sau, hắn thấy bản thân không còn mặc bộ đồ đen đêm qua mà thay vào đó chỉ là khoác tạm một lớp áo trắng. Lúc này hắn mới chú ý đến người bên cạnh. Là Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện thầm mắng bản thân rồi đứng dậy thay lại bộ quần áo của hắn mặc cho cái eo kịch liệt phản đối.
Sau khi thay lại quần áo thì hắn lập tức rời đi, từ đó cũng không thấy y quay lại Di Lăng nữa.
Kết quả của đêm hôm đó chính là một bé con tên gọi là tiểu An.
End hồi tưởng
Ngụy Vô Tiện thoát khỏi dòng suy nghĩ khi tiểu An bắt đầu ê a do lạnh. Hắn quay sang, ôm bé con vào lòng rồi dỗ cho bé ngủ lại. Sau hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
7/7/2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip