Chương 12
~2 tháng sau~
Hôm nay là một ngày khá may mắn với Ngụy Vô Tiện, hắn với Ôn Ninh đã bán xong số củ cải được Ôn Tình giao ban sáng trước khi trời về chiều. Trong lúc đang đếm lại tiền thì Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói với Ôn Ninh :
- Ôn Ninh! Hôm nay ngươi cứ về trước, ta đi một lúc rồi về sau.
Ôn Ninh ngạc nhiên nhìn hắn:
- Ngụy công tử, vậy có ổn không ?
Ngụy Vô Tiên nhét túi tiền vào tay Ôn Ninh rồi nói:
- Ngươi về đưa nó cho tỷ tỷ ngươi, nói với nàng ta đi với Lam Vong Cơ và sẽ trở về trước khi trời tối.
Nói xong hắn đứng lên chạy đi.
________________________________________________
Ngụy Vô Tiện bước đến bên cạnh, giơ hai bài tay bịt mắt người trước mặt, miệng vui vẻ nói:
- Lam nhị ca ca!
Lam Vong Cơ gỡ tay hắn xuống, nói:
- Ừ
Ngụy Vô Tiện đưa tay vào thắt lưng lấy ra một miếng nhọc bội màu xanh lục, đưa cho Lam Vong Cơ :
- Đây, tháng sau sinh nhật Kim Lăng ngươi đưa cho sư tỷ giúp ta nhé.
- Ừm
Ngụy Vô Tiện bĩu môi nói:
- Lúc nào gặp nhau ngươi cũng chỉ có nói nhiêu đó. Ngươi không thể nói nhiều hơn một từ à ?
- Ngươi muốn ta nói thế nào ?
Ngụy vô Tiện không nói nữa, lúc này Lam Vong Cơ mới đưa tay vào trang tay áo, lấy ra một sợi dây chuyền bạc đeo lên cổ cho hắn:
- Cho ngươi.
Ngụy Vô Tiện đưa tay sờ lên cổ mình, đôi mắt thoáng vẻ ngạc nhiên:
- Cho ta thật sao? Đẹp thật đó! – hắn quay sang nhìn y mỉm cười – Cảm ơn ngươi.
- Không cần đâu.
Ngụy Vô Tiện nhìn y với vẻ nghi hoặc, hỏi ngược lại:
- Không cần gì cơ?
- Sau này không cần nói cảm ơn hay xin lỗi với ta.
Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười. Bất giác hắn nhào vào lòng Lam Vong Cơ. Y cũng ngạc nhiên với hành động này của hắn, nhưng cũng ngay sau đó, y cũng ôm chặt hắn. Hai ngươi ôm nhau một lúc thì buông nhau ra. Ngụy Vô Tiện kéo tay Lam Vong Cơ, nói:
- Tối nay trong trấn có hội, Lam Trạm, ngươi đi với ta được không ?
- Được.
Ngụy Vô Tiện chỉ chờ cho y nói thế liền lập thức kéo y đi.
_________________________________________________
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện nắm ta cùng hòa vào dòng người đông đúc trên đường phố. Hai người bọn họ cứ như thế được hơn một canh giờ. Khi đi đến cuối con đường, hai người rẽ sang một bãi đất trống, tay của Lam Vong Cơ bất siết chặt tay của Ngụy Vô Tiện hơn làm hắn phát đau. Ngụy Vô Tiện cau mày nhìn y:
- Lam Trạm, ngươi làm sao vậy? Sao siết tay ta chặt thế?
Lam Vong Cơ kéo hắn vào lòng, xoa đầu hắn, nhẹ nhàng nói:
- Thời gian sắp tới chắc ta không thể quay lại gặp ngươi nữa.
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nhìn y:
- Có chuyện gì sao?
- Phải?
- Chuyện gì xảy ra thế?
Lam Vong Cơ lắc đầu nói:
- Ta không rõ lắm. Hình như dạo gần đây có một luồng âm khí cực mạnh xâm nhập vào các vùng xung quanh Vân Mộng Giang Thị. Hiện không rõ nó xuất phát từ đâu. Nhưng nó xuất hiện rất nhiều ở gần Loạn Táng Cương.
Ngụy Vô Tiện mím môi, hắn không muốn nói cho Lam Vong Cơ những chuyện đang xảy ra với mình nên chỉ thản nhiên nói:
- Không có gì đâu. Ta chỉ là đang luyện một bầy hung thi nhưng số lượng lớn thôi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Lam Vong Cơ hôn lên trán hắn, giọng nói có chút lo lắng:
- Ta cảm thấy rất bất an. – Y giữ hai bên vai Ngụy Vô Tiện, nhìn vào mắt hắn – Ngụy Anh, theo ta về Cô Tô được không?
Nụ cười của Ngụy Vô Tiện thoáng chốc cứng đờ, hắn im lặng một lúc rồi rời khỏi vòng tay của Lam Vong Cơ, nói :
- Ngươi đi đi, sau này hạn chế đến đây. Ta không biết thúc phụ của ngươi khi biết ngươi có quan hệ với ta sẽ nghĩ thế nào.
Lam Vong Cơ muốn nói gì đó nhưng Ngụy Vô Tiên lại nói thêm:
- Còn về việc theo ngươi về Cô Tô...Điều này sẽ không thể xảy ra. Nếu ta theo ngươi về thì ngươi có đảm bảo ta được toàn mạng không?
Lam Vong Cơ không trả lời. Ngụy Vô Tiện thở dài nhìn y:
- Ngươi đi đi.
- Vậy ngươi phải tự lo cho bản thân mình thật tốt.
- Ta biết mà.
Lam Vong Cơ không nói thêm nữa, y đứng nhìn Ngụy Vô Tiện thêm một lúc nữa thì liền rời đi.
Đợi khi không còn thấy bóng dáng bạch y nữa, sắc mặt của Ngụy Vô Tiện lập tức thay đổi trở nên căng thẳng. Hắn điều chỉnh cảm xúc một lúc rồi hướng mặt vào trong một góc tối, gằng giọng nói lớn:
- Ta biết ngươi ở đó, ra đây đi!
Từ nơi đó, một người mặc y phục đen với nhưng mũi thêu hình rồng cực kỳ tinh xảo bước ra, vẻ mặt gã thoáng vẻ lạnh lùng nhìn Ngụy Vô Tiện. Không vòng vo thêm nhiều, Ngụy Vô Tiện đưa tay hướng về phía trước, nói:
- Trả đồ cho lão tử.
Trần Nhật Lâm nheo mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại:
- Đồ gì?
- Trần Nhật Lâm, chuyện của ngươi đã thành vậy còn giữ Âm Hổ Phù làm gì?
- Sao lại xé tờ khế ước đó?
Ngụy Vô Tiện im lặng thu tay lại. Trần Nhật Lâm bước đến gần, vừa đi vừa nói:
- Ngươi thật sự xem ta là thứ gì vậy?
- Một kẻ không biết xấu hổ.
Trần Nhật Lâm im bặc. Ngụy Vô Tiện ngước mặt lên nhìn gã:
- Phu nhân của ngươi đến tìm ta rồi. Nàng ta nói ngươi muốn nạp ta làm thiếp?
- Đúng...Vậy có gì không tốt sao?
- Vậy ta hỏi ngươi. Ngươi xem ta là thứ gì?
Trần Nhật Lâm nắm chặt hai hai bên vai hắn làm hắn có chút đau. Gã gằng giọng nói:
- Sao có thể? Nàng ta đến tìm ngươi khi nào?
- Ba tháng trước. Nói rằng cho dù có nạp thiếp cũng không muốn ta đặt chân vào. Mà cũng phải, nàng ta không muốn, ta lại càng không muốn.
Nói đến đây Ngụy Vô Tiện dùng hết sức vùng khỏi hai cánh tay đang ghì chặt mình. Trần Nhật Lâm tức giận nói:
- Tại sao?
Ngụy Vô Tiện dõng dạc nói:
- Thứ nhất, ta không yêu ngươi. Thứ hai, ta muốn làm chính thất, không muốn làm 'thiếp', ngươi cho ta được sao?
Trần Nhật Lâm chắp hai tay ra sau lưng:
- Nhưng ta có thể cho ngươi sống trong nhung lụa. Không cần phải lo lắng chạy ăn từng bữa.
- Những thứ đó ngươi cho ta được, người khác cũng cho ta được.
Nói đến đây Ngụy Vô Tiện bất giác nhếch mép cười một cái, thản nhiên nói:
- Âm Hổ Phù nếu hôm nay ngươi không mang vậy thì hôm khác quay lại trả cho ta. Để nó ở bên ngoài lâu như vậy ta thật không an tâm.
Vừa xoay người chưa kịp bước đi thì chân hắn đã bị một sắc nhọn chém một đường làm hắn ngã nhào về phía trước. Vết chém không sâu nhưng Ngụy Vô Tiện không thể để đứng lên nổi. Trần Nhật Lâm một tay cầm thanh kiếm dính máu, mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cách lạnh lùng, cơ hồ không còn chút tình cảm nào với hắn nữa. Ngụy Vô Tiện phải cố lắm mới lật người lại, gương mặt hắn lúc này trắng bệch, hắn cất giọng run run:
- Ngươi...muốn làm gì?
Trần Nhật Lâm không trả lời ngay, gã đứng từ trên nhìn xuống, khẽ mĩm cười, nói:
- Trong lúc sử dụng Âm Hổ Phù ở chiến trường, ta đã tìm một số lỗ hổng của nó.- Gã vừa nói vừa đưa tay vào túi lây Âm Hổ Phù ra – Ta đã thử rất nhiều thứ, cũng đã phát hiện ra vài điều. Ngươi có muốn thử không?
Ngụy Vô Tiện hoảng hồn khi gã bắt đầu thi pháp với Âm Hổ Phù. Hắn cố hết sức đứng dậy để bỏ chạy nhưng không kịp. Một chưởng của Trần Nhật Lâm rất mạnh, Ngụy Vô Tiện tưởng rằng mình sẽ mất xác ở đây. Nhưng không. Sợi dây chuyền Lam Vong Cơ tăng hắn đột nhiên phát một luồng sáng tạo ra một kết giới nhưng nó chỉ cản lại một được một chút. Phần còn lại đánh thẳng lên người Ngụy Vô Tiện. Hắn không trụ thêm được nữa, bản thân không có kim đan chống đỡ lập tức thổ huyết rồi ngất xỉu.
28/9/2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip