- [ Chap 4 ] -
Sau khi học thêm hai tiết học nhàm chán nữa trên lớp , cuối cùng chuông cũng reo để báo hiệu giờ ra về . Tôi vui vẻ xách cặp và đi về ngôi nhà thân yêu của mình . Đẩy cửa ngôi nhà của mình , tôi liền lên lầu và quăng cặp lên giường , nhảy vào bàn viết nhật kí . Tôi luôn có thói quen như vậy đấy ! Vui cũng viết nhật kí , buồn cũng viết , đau cũng viết , nói đúng hơn là hôm nào có sự kiện gì quan trọng là viết liền . Viết để cho đọng lại cảm xúc , đọng lại tâm hồn được hòa mình vào chữ viết khi mà cảm xúc đang dồi dào , để cho trình độ thơ văn của tôi tiến bộ ( mặc dù tôi cũng không thích mấy lắm môn Văn ) . Nhưng lạ thay , sao tìm hoài mà vẫn không thấy vết tích của cuốn nhật kí đâu ? Nếu để ai đó lấy là tôi sẽ hối hận cả đời mất . Thằng nào dám lấy nhật kí của ông thì lôi ra đây nhanh , không lôi ông đập mày chết !
Tìm hoài nãy giờ mà vẫn chẳng thấy bóng dáng của cái nhật kí yêu dấu đâu , tôi bỗng dưng cảm thấy lạ . Nhà này ngoài tôi ra thì chả ai biết cuốn nhật kí của tôi giấu ở đâu đâu , sao hôm nay nó lại biến mất . Chứng tỏ đã có kẻ lấy trộm . Trong nhà này chỉ có tôi với nhóc , hay là nhóc đã... . Tôi vội chạy xuống phòng khách thì thấy nhóc đang cầm đọc cuốn...nhật kí của tôi . Tôi chạy đến chụp lấy lại . Tôi mắng :
- Ai cho nhóc tự tiện lấy nhật kí của tôi , HẢ ???
- Đó...đó là nhật kí của nii-chan ư ? - nhóc sợ hãi , hỏi tôi .
- Ừ , đúng thế . Nhóc đã đọc những gì ở trong đó rồi ? - giọng tôi lạnh băng , không chút cảm xúc .
- Em...em...
- NÓI MAU !!! - Tôi thét .
- Em đọc gần hết rồi ạ . - Nhóc cúi mặt xuống , khóc thút thít .- Em xin...xin
- Không xin lỗi gì hết !!! Nhóc có biết hậu quả như thế nào nếu nhóc đọc nhật kí của tôi không ?
- Không , xin nii-chan đừng làm gì em . Em xin lỗi , em hứa sẽ không làm vậy nữa , em...em sẽ tự trừng phạt chính mình ạ . - Nói rồi nhóc chạy ra ngoài , ơ hay . Tôi có định đánh nhóc đâu ! Tôi chỉ định phạt nhóc nhịn ăn thôi mà . Vả lại ngoài trời lạnh lắm , nhóc đi chắc hồi sẽ về ngay thôi vì nhóc có mang áo ấm ra ngoài đâu . Bị cảm chết !
1 tiếng rồi 2 , 3 tiếng trôi qua . Bây giờ đã xế chiều , chắc cũng tầm 5h00 nhưng mà sao nhóc vẫn chưa về ? Mặt trời trong ánh hoàng hôn thật buồn làm sao , nó làm tôi cảm thấy có cảm giác bất an khi mà mặt trời đã lặn xuống hẳn . Cứ như là hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng bị dập tắt vậy . Và tuyết bắt đầu rơi , mùa đông đã đến với Tokyo chúng tôi rồi sao ? Nhưng nhóc vẫn chưa về , đã trễ như thế này mà lại...hay là nhóc có chuyện rồi ? Nỗi lo sợ bỗng dưng lại hiện hữu trong từng tế bào trong cơ thể tôi . Ngoài trời lạnh đến mức có tuyết rơi , nhóc lại không mang cái gì đó để giữ ấm thì sao mà chịu nổi ? Tôi vội mặc một chiếc áo khoác và chạy ra khỏi nhà , khóa cửa cẩn thận để đề phòng trộm rồi mới đi tìm nhóc . Nhưng nhóc có thể ở đâu chứ ?
Tôi đã tìm khắp nơi trên cái thành phố Tokyo này nhưng vẫn không thấy cái bóng dáng nhỏ bé của nhóc đâu . Than ôi , phải chăng tôi không tức giận với nhóc thì có lẽ nhóc đã không bỏ đi . Nhóc ơi , nhóc ở đâu rồi , nếu nhóc có mệnh hệ gì thì tôi biết làm sao đây ? Tôi biết ăn nói thế nào với Nico-ya đây ? Đang than thở thì bỗng nhiên chuông điện thoại của tôi reo lên , thằng Kid , nó lại gọi tôi có việc gì đây ?
- Moshi moshi . Mày gọi tao có việc gì ?
- À cũng không có gì nhiều . Chẳng qua là tao thấy thằng nhóc nhà mày đi với Bonney vào nhà kho trường học thôi .
- Sao mày biết ?
- Thì hồi nãy tao có thấy khi đi ngang qua trường học . Mà mày có...- Chưa để thằng Kid nói gì thêm , tôi đã cúp máy và phi nhanh như gió vào trường học . Bây giờ trường học vắng tanh , không một bóng người . Mà ông bảo vệ say nữa rồi cơ à ? Vậy thì phải lặng lẽ leo rào rồi đi vào một cách yên tĩnh nhất , ổng mà thức dậy thì khốn !
Nhanh nhanh chạy xuống nhà kho trường học , tôi thấy có những âm thanh kì lạ phát ra ở đó . Giống như tiếng của một người nào đó van xin nhưng người kia không nghe lời mà vẫn cố gắng hành hạ vậy . Tôi không chờ gì nữa mà xô cửa và trước mắt tôi là một nỗi kinh hoàng . Bonney đang ra lệnh cho hai thằng nào đó hành hạ nhóc và một điều khiến tôi bực mình nhất đó chính là hai tên đó , một tên đang cố hôn vào môi nhóc còn tên còn lại thì đang sờ soạc khắp cả cơ thể nhóc . Tôi tức giận đến mức mà không thể nào tức giận hơn nữa , tôi chạy đến hạ gục hai tên vừa rồi và...
" CHÁT " - Một cái tát như trời giáng vào mặt của cô ta .
- Tôi yêu anh bấy lâu nay , tại sao tình yêu của tôi lại không được đáp trả ? Tại sao anh lại quan tâm thằng nhóc đó hơn cả tôi ? Tôi thua thằng nhóc đó ở điểm nào ? Anh nói đi ?
- Cô có tốt bụng bằng thằng nhóc này không ? Cô có quan tâm đến người khác hơn thằng nhóc này không ? Là người lớn , cô phải biết nhường nhịn con nít chứ ! Thằng nhóc này đã làm gì cô mà cô lại đối xử với nó như thế này ? Nếu cô yêu tôi thì cô phải hạnh phúc khi tôi hạnh phúc chứ !!! VÀ QUAN TRỌNG HƠN LÀ TRÁI TIM TÔI CHƯA HỀ CÓ CẢM XÚC NÀO VỚI CÔ !!! NẾU CÔ CÒN LÀM GÌ THẰNG NHÓC VÔ TỘI NÀY , TÔI XIN THỀ LÀ CHÍNH TÔI SẼ TIỄN CÔ ĐI XUỐNG ÂM PHỦ !!!
Tiếng nói như trời giáng của tôi khiến cô ta không thể nói nên lời . Nhìn nhóc mà tôi cảm thấy xót xa , tôi cảm thấy thật muốn giết tên nào đã làm hại nhóc . Tại sao lại thế ? Tại sao khi thấy nhóc vui , tôi cũng vui lây theo , còn khi thấy nhóc buồn , tim tôi như bị quằn quại và đau đớn gấp bội lần và muốn dỗ dành cho nhóc nín . Quần áo nhóc như bị xé hẳn ra ,còn có những vết roi thô bạo khiến màu da hồng hào của nhóc trở nên tím lại như không còn sức sống và còn để lại những dấu hôn điên cuồng của hai tên dâm tặc đó . Nhìn thấy những dấu hôn này mà tôi gần như không kiểm soát được bản thân , nhưng nhìn thấy nhóc đau , tôi lại thôi . Tôi lấy cái áo khoác của tôi và mặc cho nhóc để nhóc ấm hơn mặc cho tôi không có cái gì để giữ ấm . Tôi không chần chừ gì nữa mà bế thốc nhóc lên . Đi ra khỏi trường , nhóc ta khóc thút thít , bảo tôi :
- Tại sao lại cứu em ?
- Thế nhóc muốn hai tên đó làm cho một trận nữa à ? - tôi hỏi .
- Không...em không muốn . Nhưng nii-chan đưa em về nhà , xin đừng đánh em , đừng mắng , đừng la em . Em sợ lắm ! Em không muốn nhìn thấy nii-chan tức giận đâu ! Lúc mà nii-chan mắng em , em sợ đến mức mà em không muốn anh giáng xuống những hình phạt đáng sợ nên đã chạy ra ngoài khi mà chưa mặc cái gì đó để giữ ấm . Em muốn vào trong nhà giữ ấm lắm nhưng mà lại sợ nii-chan . Hức..hức...lúc mà hai tên đó xé quần áo em , hôn em , sờ soạc em hay thậm chí là bị chị ấy hành hạ , em cảm thấy mình như đang ở địa ngục trần gian vậy . Muốn chết nhưng chết cũng không được . Không hiểu sao lúc đó em cứ nghĩ đến nii-chan hoài không nguôi , không còn hình ảnh đáng sợ của nii-chan trong đầu em nữa . Em thật sự muốn anh...- Nhóc chưa kịp nói gì xong , tôi đã bịt miệng nhóc lại vì quá xấu hổ và ngượng ngùng .
- Nhóc đừng nói nữa , kẻo ảnh hưởng đến vết thương .
Và hai chúng tôi cứ im lặng cho đến khi về nhà . Tôi khẽ đặt nhóc lên giường , lấy hộp y tế và băng lại những vết thương cho nhóc . Nhóc khẽ rên vì thuốc sát trùng làm nhóc rát hết cả người . Sau khi băng bó cho nhóc xong , tôi đi xuống nấu cháo . Tôi không giỏi nấu ăn như nhóc nhưng không có nghĩa là không biết nấu . Sau khi nấu xong , tôi đem hai tô cháo to lên phòng . Nhóc vẫn chưa ngủ sao ? Đương nhiên rồi , vết thương thế kia thì khó lòng mà chợp mắt cho được . Tôi múc một thìa đầy , bảo nhóc ngồi dậy để tôi đút cho nhóc ăn . Nhóc ta ăn hết thìa , bảo :
- Oa , cái này là của nii-chan làm sao ? Ngon hơn Robin nee-chan làm nữa !
Tôi bỗng dưng cảm thấy vui vẻ trước lời khen bất ngờ của nhóc . Nó như một liều thuốc khiến tôi hạnh phúc vậy , nó giúp cho con tim tôi sưởi ấm . Và rồi hai đứa chúng tôi cứ vui vẻ ăn tối nhưng khi nhìn vào đồng hồ thì đã hơn 9 giờ rồi . Tôi vội đi rửa chén và lên phòng nhóc . Tôi định tắc đèn chúc nhóc ngủ ngon nhưng nhóc lại nắm lấy áo tôi như có vẻ là muốn tôi ở lại , tại sao vậy nhỉ ?
- Torao nii-chan , đừng đi ! Em sợ họ sẽ đến và bắt em đi ! Em sợ ma và bóng tối lắm , hôm qua cố gắng lắm em mới ngủ được đấy ! Nii-chan đừng đi , ở lại với em đi mà . - Nhóc lại khóc .
- Vậy tôi sẽ ở lại với nhóc , đúng không ?
- Uhm .
Tắt đèn và nằm lên giường nhóc , nhưng lại nhìn thấy những dấu hôn đó , tôi lại không kiểm soát được mình nên tôi đè lên nhóc với một tư thế khá là mờ ám . Nhóc sợ hãi , tôi bảo :
- Lúc bọn họ hành hạ nhóc , nhóc có sợ không ?
- Không...không ạ .
Không ư ? Rõ ràng là nói dối ! NÓI DỐI !!! Có ai đời nào làm như thế với mình mà mình lại không sợ không nhỉ ? Tôi lại cúi xuống gần sát mặt nhóc , hỏi lại một cách nghi ngờ :
- Thật sự không sợ ?
- Vâng , không ạ .
- Thế họ làm vậy có sợ không ? - Tôi lại cúi sát mặt nhóc , mặt nhóc đỏ hết cả lên , thật đáng yêu quá đi ! Tôi cút sát mặt nhóc đến mức chỉ còn vài cm nữa thôi là môi chạm môi rồi . Nhóc thấy như vậy , sợ quá , bảo :
- Em...em sợ ạ . Sợ , sợ lắm luôn . - Nhóc rụt rè , bảo tôi .
- Nói muộn quá rồi đấy nhóc , không thay đổi được ý tôi đâu ?
Tôi liền sấn tới và trao cho nhóc một nụ hôn ngọt ngào , mặc dù nhóc có kháng cự bằng những cú đấm yếu đuối đó thì cũng chả làm gì được tôi đâu . Môi nhóc ngọt quá , cứ như chất độc vậy . Tôi khẽ tách hàm răng nhóc ra để tiến sâu vào trong mà khám phá mặc cho cái lưỡi rụt rè của ai kia . Thiếu dưỡng khí nhưng lại không dám làm gì tôi , nhóc ngất đi . Thấy vậy tôi cũng mới buông tha cho nhóc . Nhìn nhóc ngủ mà không có chút đề phòng gì hết , nhưng nhóc mệt lắm rồi , đành để lần sau vậy .
- Ngủ ngon nhé , nhóc ! - Rồi tôi trùm chăn và ôm nhóc lại .
----------------o--------------------o-----------------o---------------o
#Mong mina ủng hộ nha .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip