Nơi tôi có thể gửi gắm tâm tình không thể nói ra vào con chữ.
*Warning!
OOC
Fic này tôi viết mục đích để bày tỏ tình cảm của bản thân đối với bias nên có nhiều chi tiết có thể mọi người sẽ cảm thấy không hay, cấn, sến, phi logic, kì lạ,...v.v.
Chủ yếu fic là để thể hiện cái sự simp của nhỏ Au nhưng mọi người cũng có thể coi nhân vật "tôi" là reader luôn. :b
Mong mọi người đừng bắt bẻ hoặc toxic, mọi người cứ cmt góp ý nhẹ nhàng để tui xem xét lại bản thân. :D
💃Hán Việt: Nhân cách khuyết hãm💃Tác giả: Đồ Huyền💃Tình trạng: Hoàn thành (96 chương)💃Convert: Trinhhshinn2703💃Editor: Tiểu Cầu Nhỏ 💃Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , H văn , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Cẩu huyết , Đô thị tình duyên , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ💃Truyện chỉ đăng tại wattpad @gocnhocuatieucau ❌❌TUYỆT ĐỐI KHÔNG RE-UP HOẶC CHUYỂN VER, TRUYỆN ĐĂNG NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP❌❌…
"Anh hùng"? "Anh hùng"..... Là cái gì?Hy sinh rồi sẽ nhận lại được gì?Cho dù có cố gắng đến đâu, những thứ đã định sẵn vẫn như cũ, không lay động. Cậu không muốn hy sinh vào những thứ vô bổ của thế giới bất lương này nữa!!!Cái gì mà anh em, rồi gia đình trong bang chứ?Bọn họ đi quá xa rồi.....Con đường mà cậu từng ngày nặng xây tay đến rỉ máu, họ lại không nhìn. Lại đi dấn thân vào con đường đầy gai không biết đường là gì.......... Bỏ cuộc thôi.......Ánh mắt hào quang gì chứ? Tinh thần không từ bỏ là cái gì?Thôi đủ rồi.... Từ nay cậu sẽ dừng lại. Cậu sẽ bỏ rơi họ, không có liên hệ gì nữa....Họ đi đường của họ.... Cậu đi đường của cậu....Nước sông không phạm nước giếng, cá không ngoi lên bờ. Thân ai nấy lo, cậu không muốn chịu hết tất cả nữa. Thật lạc lõng!!!Chỉ là.... TẠI SAO?!?!?Ánh mắt cầu xin sự cứu rỗi của họ khiến cậu lại lung lay ý chí.... Họ muốn cậu cứu họ sao? Đùa đấy à?...... Đừng dừng lại....."Mọi người, đừng bỏ cuộc. Bỏ cuộc chính là sự cô đơn..... HÃY NHÌN TAO! TAO SẼ CỨU BỌN MÀY DÙ CÓ CHẾT THÊM LẦN NỮA!!!!"…
VĂN ÁN1.Đêm khuya, Ngôn Khanh lái xe đi ngang qua một cây cầu bắc qua sông, ai ngờ nửa đường xe bị chết máy.Cô liếc mắt thấy một người đàn ông đẹp trai đang đứng cách đó không xa, vì thế tiến lên xin giúp đỡ, trăm triệu lần không nghĩ tới Tay người đàn ông này lại nắm lấy lan can, chân dài nâng lên, đang chuẩn bị từ trên cầu nhảy xuống.Ngôn Khanh cảm thấy như mình đang nằm mơ.Dù cô chỉ tiện tay lôi kéo, thế mà lại cứu được Hoắc Vân Thâm, người có tiếng là âm trầm hung ác, lạnh lẽo bạc tình.Nhưng mà cái vị nhân vật lớn nhà họ Hoắc này không giống như trong tưởng tượng của cô lắm.Chẳng những cứ cuốn lấy cô gọi là bà xã một cách khó hiểu, lại còn coi cô như báu vật mà sủng lên tận trời, thậm chí không tiếc quỳ xuống, hốc mắt đỏ bừng, bướng bỉnh mà bất lực năn nỉ cô:"Khanh Khanh, đừng rời xa anh nữa."…
Tác giả:Dữu Nhất Chỉ LêThể loại:Ngôn Tình, Cổ Đại, SủngNhóm dịch: An Hồng Đậu TeamNguồn:yeungontinh.vn------------VĂN ÁN:Mãi cho đến khi chết, Phó Nguyệt Linh mới biết phu quân mặt lạnh vô tình của nàng yêu nàng biết bao nhiêu. Sau khi nàng bị ép gả cho Lục Tu Lương, mặc dù không thể nói là phu thê ân ái, nhưng cũng tương kính như tân. Mãi cho đến ngày đó, nàng nghe lời đồn nên lầm tưởng tất cả bi kịch đều do phu quân của mình gây ra, cho nên oán niệm rồi chết trước mặt hắn. Sau đó, nam nhân lệ khí đầy mình, xách đầu kẻ thù đến rồi cũng tuẫn táng theo nàng. Sống lại một đời, nàng muốn sớm tìm được chân ái của đời mình, sủng hắn, yêu hắn, không bao giờ trốn tránh phu quân nữa......…
Hán việt: Khoái xuyên nữ phối: Nam thần cầu nhĩ biệt hắc hoá!Tác giả: Dạ Gia Đích Ly TrânTình trạng truyện: Hoàn thànhNguồn truyện quen thuộc WikidichTình trạng edit: Đang chạyNgày bắt đầu edit: 28/10/2020Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Cận đại, Hiện đại, HE, OE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Huyền huyễn, Mạt thế, Tu chân, Ma pháp, Dị năng, Ngọt sủng, Hệ thống, Thần tiên yêu quái, Xuyên nhanh, Hào môn thế gia, Giới giải trí, Vườn trường, Dân quốc, Cung đình hầu tước, Linh dị thần quái, Nghịch tập, 1v1[Tuyệt thế sủng văn 1v1, nam chủ trước sau là một, nam nữ chủ thể xác và tinh thần sạch sẽ. Toàn bộ hành trình đều rải đường. Nam nữ chủ đều có tình cảm. Nhãn: Nhất kiến trung tình.]Vô Dược thân là một người theo chủ nghĩa nhan khống, nghe nói có một hệ thống cứu vớt nam thần, vì thế cô liền xin gia nhập.Tính toán cứu nam thần từ trong nước sôi lửa bỏng.Chỉ là vì sao hệ thống không nói cho cô, hắc hoá là cái quỷ gì?Vì sao nam thần đều có cái sở thích đáng sợ như vậy?Một lời không hợp liền trói người?Hệ thống! Hệ thống! Ta cảm thấy giống như là ta mới yêu cầu bị cứu với!♓️Nếu có vấn đề về bản quyền xin liên hệ với thông tin ở phần giới thiệu. Đây là nik chính của mình nên mình rất sợ mất. Cảm ơn.♓️Có chỗ nào edit không hiểu mọi người có thể bình luận nhiệt tình nha. Chỗ nào mình không rõ sẽ đánh nghiêng mong mọi người giải đáp ạ.♓️Chuyện edit chưa được xin phép, hy vọng đừng mang linh tinh.…
Nguồn: https://hitorinboenvy.wordpress.com/2016/10/01/ml-mach-lo-quy-do/MẠCH LỘ QUY ĐỒTác giả: Công Tử Như LanThể loại: hiện đại, ấm áp, 1v1, HE.Số chương: 54 chươngEditor: SetorDịch: QT, googleTình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng bản edit: HoànVăn án: La Thiếu Hằng chưa từng nghĩ rằng, người mình cứu trong con hẻm tối hôm đó sẽ thay đổi cả cuộc đời mình, cho mình biết được tình yêu ngọt ngào nhất, nhưng cũng cảm nhận được biệt ly khắc cốt ghi tâm nhất.Không phải sinh ly, mà là tử biệt.***Người yêu vốn tưởng rằng đã chết trong tai nạn mười năm trước lại đột nhiên xuất hiện lần nữa, nhưng hắn lại quên trước đây mình là ai.Không sao, lại ban cho em một cơ hội để anh thích em lại từ đầu.Ghi chú: Truyện xen kẽ giữa quá khứ và hiện tại nên nhân xưng sẽ có chuyển đổi. *Vì tìm truyện trên Wattpad mà chưa thấy ai post cả, nên tôi mạn phép post truyện lên, một phần là để lưu lại bộ truyện tôi thích, một phần là vì thích đọc ở Wattpad. Do đó nếu nhà edit có ý kiến gì về truyện thì tôi sẽ gỡ bỏ. Nếu được mọi người có thể trực tiếp vào link trên để đọc. VUI LÒNG KHÔNG REUP HAY CHUYỂN VER VÌ CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.…
Tên Truyện: Phò Mã Gia! Thỉnh đi lối nàyTác giả: A. JanThể Loại: BHTT; Cổ Đại; Xuyên Không; Cung Đình; NP; Triều đại không có thật; Mặn Ngọt đều có.......Tình Trạng: Bình yên qua từng ngày---Năm đó Hàn Nhược Giai bị bạn gái phụ tình. Rơi vào buồn bã. Lang thang trong đêm mưa gió bão bùn. Mặc mưa, mặc gió mặc đời. Nhược Giai chính là được lão thiên ưu ái cướp đi mạng sống. Chính mình có mặt tại một nơi xa lạ!Nàng! một trưởng công chúa cao cao tại thượng. Nắm quyền lực trong tay. Cứ ngỡ thế gian này không một nam nhân nào có thể xứng đáng sánh vai đi bên cạnh nàng. Vì lí do đó. Nàng đã qua tuổi thành thân vẫn còn một mình lẻ bóng. Hoàng đệ của nàng là Đương kim hoàng thượng ngày đêm lo lắng. Tìm cách kiếm bằng được Phò mã cho nàng.Cuộc sống hai người sẽ ra sao? Tính cách hai người không ai giống ai. Liệu rằng họ sẽ hạnh phúc?…
Tác giả: Quan Tuyết YếnThể loại: Đam MỹTên gốc: Hữu chủng bài trực ngã_________________________________________Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua, phun một hơi thuốc, nói, nhị thế tổ có cái gì không tốt, này chứng tỏ của cải nhà tôi nhiều.(Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế Doanh Hồ Hợi. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)Còn có cái gì tốt hơn danh hiệu này nữa chứ?Ngô Cảnh An nghĩ gã ta không phải là ngốc, chỉ là rất kiêu ngạo, người ta chửi gã, gã lại cho rằng đó là nịnh hót, thật không phải người bình thường.Hứa Huy thật không tưởng tượng được có ngày mình sẽ thích Ngô Cảnh An, một người tiền đồ sáng lạn lại đi thích một kẻ bình thường vô vị, đây là chuyện gì!Ngô Cảnh An nghĩ Hứa Huy không phải khẩu vị của anh, một thiếu gia ăn chơi trác táng, miếu nhỏ này thật không hầu hạ nổi.Nhưng không biết vị thần tiên nào không vừa mắt bọn họ, liền đem một sợi tơ hồng, buộc hai người lại với nhau.Ai nói người yêu trước nhất định chịu thiệt, kẻ yêu sau kêu to ủy khuất*, dựa vào cái gì người tỏ tình trước là cậu, đuổi theo sau mông cậu lại là tôi? Thiệt thòi nhất phải là tôi có biết không?(ủy khuất: có điều oan uổng tủi thân mà không nói ra được)…