1000 (2)

Gửi em.

Hôm nay là 1000 ngày.Một con số nghe vừa dài, vừa ngắn. Dài vì đủ để hai con người xa lạ từng bước đi vào thế giới của nhau. Ngắn, vì dù đã là 1000 ngày, anh vẫn luôn cảm thấy chưa đủ.

Anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên em xuất hiện. Một cô gái nhỏ xíu, đứng ngơ ngác giữa đám đông hò reo trong một trận đấu mà em chẳng hiểu gì cả. Ánh đèn sân khấu hôm đó rất chói. Nhưng anh lại nhìn thấy em, ngay cả giữa hàng trăm gương mặt lạ. Em không biết đâu, khoảnh khắc ấy, anh đã nghĩ..."Không phải ánh đèn nào cũng là thứ sáng nhất." Có những người, chỉ cần đứng đó thôi, cũng khiến thế giới của người khác khác đi rồi.

Anh biết em không phải là người thích game, không hiểu những trận đấu kéo dài cả tiếng đồng hồ. Nhưng em vẫn ngồi đợi. Vẫn nhắn tin "cố lên" mỗi khi anh bước vào trận. Vẫn âm thầm tìm hiểu, chỉ để có thể đứng gần hơn một chút với thế giới anh đang sống. Anh chưa từng nói, nhưng trong lòng anh biết ơn em vì điều đó rất nhiều.

Anh biết, yêu một người như anh — bận rộn, lầm lì, đôi khi khó đoán — không dễ dàng. Anh hay im lặng. Em hay lo. Anh vụng về trong việc dỗ em. Nhưng anh chưa từng thôi muốn nắm tay em vượt qua mọi thứ.

Anh không phải người dễ dàng thể hiện cảm xúc. Mọi thứ với anh đều đơn giản: công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Anh không phải kiểu người hay nghĩ nhiều hay rối ren. Nhưng khi em đến, tất cả mọi thứ bỗng trở nên phức tạp hơn trong đầu anh. Em không phải là người để những thứ đơn giản trôi qua, em luôn suy nghĩ về mọi chuyện, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất.

Anh từng nghĩ, chắc mình sẽ không bao giờ thay đổi. Và thật ra, anh không muốn thay đổi đâu. Tình yêu là thế, không cần phải khác đi, chỉ cần là chính mình. Nhưng rồi em đến, với tất cả những câu hỏi, lo lắng và suy nghĩ không ngừng. Mỗi khi em im lặng, anh lại không biết phải làm sao, phải giải thích thế nào để em cảm thấy yên tâm. Anh cứ nghĩ: "Mình không thể làm gì ngoài việc im lặng chờ đợi."

Nhưng không phải, em đâu chỉ cần im lặng. Em cần anh phải học cách thể hiện. Em cần anh biết rằng đôi khi, sự im lặng không phải là câu trả lời, và sự im lặng có thể làm tổn thương em. Em dạy anh rằng yêu không chỉ là bảo vệ nhau khỏi những điều lớn lao, mà là những hành động nhỏ bé hàng ngày, là lời nói, là sự quan tâm đúng lúc.

Và rồi, anh thay đổi. Anh bắt đầu tìm hiểu cách để nói ra những gì trong lòng mình, không phải vì anh muốn, mà vì anh nhận ra em xứng đáng với điều đó. Anh biết em không muốn chỉ nghe những lời đơn giản, mà em muốn biết anh nghĩ gì. Em cần cảm nhận được sự thật lòng của anh, dù đó là những điều không dễ dàng nói ra.

Nhưng anh cũng biết, em cũng thay đổi vì anh. Em không còn lo lắng về mọi thứ như trước nữa. Em không còn suy nghĩ quá nhiều về mỗi lần anh im lặng, về những lần anh không thể tìm được câu trả lời cho những câu hỏi em đặt ra. Em học cách chấp nhận những lúc anh không thể giải thích ngay, nhưng em vẫn chờ đợi, vẫn ở đó, và em hiểu rằng dù anh có im lặng hay nói ít, anh luôn ở bên em.

Khi nhìn lại, anh nhận ra rằng tình yêu giữa chúng ta không phải là việc ai đúng ai sai, mà là chúng ta đã thay đổi vì nhau như thế nào. Em không còn lo lắng quá nhiều mỗi lần anh im lặng, còn anh thì học cách để không giữ cảm xúc trong lòng quá lâu. Chúng ta không cần phải hoàn hảo, nhưng chúng ta biết cách yêu thương nhau, chấp nhận những thay đổi, và hiểu rằng mỗi bước đi của chúng ta là sự học hỏi từ nhau.

Em vẫn hay bảo mình nhỏ bé. Không chỉ vì dáng người nhỏ đâu, mà vì em hay cảm thấy mình mờ nhạt giữa thế giới rộng lớn này. Nhưng với anh, em chưa từng là ai đó dễ quên.

Anh chỉ thấy một cô gái bé xíu, mỗi lần ôm là lọt thỏm gọn trong tay anh, nhỏ tới mức chỉ cần nhấc nhẹ cũng bế lên được.

Anh biết em mê bờ vai anh.

Lúc buồn cũng tựa vào. Lúc mệt cũng rúc vào. Lúc vui thì cười toe rồi ôm lấy, chẳng nói gì nhiều. Em hay trêu anh là "gấu bông biết đi", ôm vào vừa ấm vừa thơm.

Nhưng anh cũng phải nói thật... anh mê cái size gap của hai đứa mình lắm.

Không phải chỉ vì anh cao hơn hay tay to hơn, mà vì cảm giác được ôm gọn một người như em vào lòng — nó vừa dịu dàng vừa khiến anh muốn trở thành bức tường vững chãi nhất đời này.
Anh thích cảm giác che cho em khỏi gió, thích lúc bế em lên còn nhẹ hơn cả balo anh vác đi bootcamp. Thích khi em nép vào anh trong cái hoodie rộng thùng thình, và cả lúc em bảo "cho em trốn vào đây một chút nhé", rồi nằm im không nói gì.

Và nếu có một điều gì đó anh làm được giỏi nhất trên đời, thì chắc chắn là ôm em vừa vặn bằng hai tay mình

Anh nhớ lần đầu khi anh đưa em về nhà. Lúc đó, anh chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương, đôi mắt lấp lánh nhưng lại không giấu nổi vẻ lo lắng trong từng cử chỉ. Em cứ đứng đó, lúng túng không biết phải làm sao, như thể mình là một người lạ không thuộc về nơi này.

Anh biết em không dễ dàng chia sẻ về gia đình mình, nhưng anh có thể cảm nhận được sự ngần ngại trong mắt em khi em nhìn vào những người thân của anh. Có một điều anh không thể nào quên được: em đã nói, không phải bằng lời, mà bằng cách em cúi đầu, rằng gia đình em không giống gia đình anh, và em không biết làm sao để hòa nhập vào nơi này.

Và lúc đó, anh mới hiểu. Anh hiểu vì sao em luôn cảm thấy mình bé nhỏ, vì sao em không dám tự tin đứng trước những người xung quanh. Em đã sống một cuộc đời không được nuôi dưỡng trong tình yêu thương trọn vẹn. Anh không hỏi em về quá khứ, không cần biết chính xác mọi chuyện, nhưng anh nhận ra rằng em đã mang trong mình một sự đau thương mà không ai có thể thấy được, trừ khi họ thực sự nhìn vào em bằng trái tim.

Anh không cần em phải hoàn hảo, em biết không? Những vết thương trong quá khứ không làm em yếu đuối hơn. Thực tế, chính vì những khó khăn đó, em mới trở thành một cô gái mạnh mẽ, kiên cường như hôm nay. Và anh... anh tự hào về em.

Anh nhớ rõ lần đầu em bộc lộ sự lo lắng khi nói về gia đình. Anh thấy đôi mắt em thoáng đỏ, nhưng em lại nhanh chóng mỉm cười, giấu đi những suy nghĩ đó bằng cách nói với anh "em ổn mà". Nhưng anh đã nhận ra ngay lập tức, những lời nói đó không thật. Anh hiểu em chưa từng thật sự ổn, chưa bao giờ cảm thấy mình đủ tốt, đủ xứng đáng với những gì anh mang lại. Và anh cũng hiểu, em luôn sợ rằng mình sẽ không bao giờ xứng đáng với tình yêu này.

Nhưng anh muốn em hiểu rằng... em không cần phải thay đổi gì cả. Anh không yêu em vì những gì em đã trải qua, không yêu em vì gia đình em hay những thiếu sót trong quá khứ. Anh yêu em vì con người em hiện tại, vì những bước đi kiên cường em đã từng bước qua. Em là người tôi yêu không phải vì em không có vết thương, mà vì em biết cách chữa lành nó và vẫn bước đi tiếp.

Khi anh đưa em về nhà lần đầu, anh chỉ muốn em biết rằng em không cần phải sợ hãi, không cần phải cảm thấy mình nhỏ bé giữa gia đình anh. Mọi thứ đều ổn, và anh sẽ luôn ở đây để bảo vệ em, che chở cho em, như một bờ vai vững chãi để em tựa vào. Anh sẽ không bao giờ để em cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu này.

Thực ra, anh tự hào về em lắm. Mỗi lần em lo lắng, mỗi lần em
cảm thấy không đủ tự tin, anh lại càng yêu em hơn. Anh yêu cái cách em mạnh mẽ đối mặt với mọi khó khăn, và hơn hết, anh yêu em vì em đã chọn ở lại. Em chọn yêu anh, không phải vì anh là người hoàn hảo, mà vì em nhìn thấy trong anh một người sẽ luôn ở bên em, dù cho quá khứ của em có đau đến thế nào đi nữa.

Anh sẽ không để quá khứ của em, những vết thương đã cũ, làm em cảm thấy không xứng đáng được yêu thương. Anh muốn là người giúp em chữa lành, không phải bằng những lời nói ngọt ngào, mà bằng những hành động chân thành. Anh sẽ luôn ở đây, giúp em đứng dậy, từng bước, từng bước một.

Anh luôn tưởng tượng về tương lai của chúng ta, khi anh và em không phải yêu xa như thế này nữa . Mỗi khi nghĩ về điều đó, anh không thể không mỉm cười. Tương lai không phải là những gì xa vời hay mơ hồ, mà là những khoảnh khắc đơn giản mà em và anh sẽ chia sẻ bên nhau. Đó có thể là những buổi sáng sớm cùng nhau uống cà phê, hay những chiều muộn, khi chúng ta về nhà và cùng nhau nấu bữa tối. Tương lai có thể là những lần em vẫn đứng trong vòng tay anh, dù có thể không còn là cô gái nhỏ bé như lúc ban đầu, nhưng anh sẽ luôn yêu em theo cách của anh — yêu những thay đổi, yêu những vết sẹo mà em mang theo, yêu cả những phút giây em chạm vào trái tim anh.

Tương lai của chúng ta không phải là một câu chuyện hoàn hảo, nhưng chắc chắn sẽ là một câu chuyện đầy ắp yêu thương, sự thấu hiểu và sự kiên nhẫn. Anh sẽ luôn nắm tay em, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu. Anh sẽ ở bên em, trong mọi giây phút, từ những ngày đẹp trời cho đến những ngày mưa bão. Anh không hứa sẽ làm mọi thứ trở nên dễ dàng, nhưng anh hứa sẽ luôn là bờ vai vững chắc cho em tựa vào, là người bạn đồng hành trên con đường mà chúng ta sẽ cùng nhau đi.

Với em, anh không cần một tương lai xa vời lắm, chỉ cần chúng ta cùng nhau tạo ra một hành trình đầy ý nghĩa. Em sẽ không bao giờ phải cảm thấy cô đơn nữa, vì anh luôn ở đây, luôn cùng em đi đến những nơi mà chúng ta chưa từng nghĩ tới. Tương lai của chúng ta, anh hy vọng, sẽ là một câu chuyện mà cả em và anh đều tự hào kể lại, từng bước, từng ngày.

Và trong suốt chặng đường đó, anh chỉ có một điều muốn nói với em: Dù chúng ta có phải đi qua bao nhiêu thử thách, bao nhiêu sóng gió, anh vẫn sẽ ở đây. Cùng em, viết tiếp câu chuyện của chúng ta, viết tiếp một tình yêu vững chãi như những ngày đã qua.
Chúng ta đã có 1000 ngày. Anh hy vọng... mình sẽ cùng nhau đếm tiếp 2000, 5000, rồi 10,000 ngày nữa. Và xa hơn nữa, là cả một đời

Park Dohyeon.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip