extra | nắng hạ

Tôi ghét đi học, vì rất nhiều thứ. Tôi không thích bị đánh khi bọn họ cảm thấy khó chịu. Không thích phải dùng giờ ra chơi ít ỏi của mình để chạy vạy khắp nơi mua đồ ăn cho họ.

Không thích việc tiền tiêu vặt ba mẹ cho tôi bị họ trấn lột và tiêu xài một cách vô kế hoạch. Không thích việc lúc nào cũng phải lủi thủi lau dọn bàn ghế và sách vở bị bọn họ làm bẩn.

Gia đình tôi giàu, tôi biết. Nhưng tôi không muốn ba mẹ tôi phải phiền lòng, dẫu sao chỉ còn một năm học nữa thôi là tôi có thể thoát khỏi được bọn họ. Tôi sẽ học ở trường đại học danh giá nhất đất nước, còn họ chỉ có thể lang bạt nay đây mai đó. Tôi đã thầm nhủ như thế, cho đến khi tôi gặp Lee Sanghyeok.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã nhận ra cậu ấy. Vì chúng tôi đã có dịp gặp gỡ nhau trong những bữa tiệc rượu. Thầy giáo giới thiệu với lớp tôi rằng cậu ấy là học sinh mới, ánh nhìn và phong thái tự tin khoan khai của cậu khiến mọi người trong lớp phải e dè.

Những tin tức về việc cậu giàu có ra sao cũng được đồn đoán khắp trường học. Nhưng khi thầy giáo hỏi cậu ấy muốn ngồi với ai thì cậu ấy lại chỉ vào kế bên tôi. Khiến ai trong lớp cũng phải xì xào.

Chỉ bằng một cái liếc mắt của mình, Lee Sanghyeok đã nhận ra tôi đang bị bắt nạt. Sau khi lôi được tôi đi ăn trưa chung từ tay bọn họ, chúng tôi ngồi trên sân thượng ăn phần cơm hộp mà đầu bếp ở nhà đã làm.

" Này "

" Cậu bị bắt nạt đúng không ? " ngay khi nghe thấy hai chữ ấy, người tôi khẽ căng cứng lại. Tôi không nói gì chỉ mím chặt môi.

Cậu nhìn tôi mà thở dài, sau đó lại hỏi tiếp: " Sao cậu không nói với cô chú ? Họ đủ sức khiến bọn kia cả đời này tới đầu ngón tay của cậu cũng chạm không nổi cơ mà ? "

Lee Sanghyeok khó hiểu, rõ ràng chúng tôi là những người thuộc tầng lớp cao nhất trong xã hội. Nhưng tôi lại chịu đựng để lũ ngu dốt kia hành hạ mỗi ngày.

" Cậu... cậu đừng nói với bố mẹ của tôi. Họ bận nhiều việc lắm, tôi không muốn làm phiền họ "

Kim Hyukkyu ngó thấy người kia cau mày lại, thì liền nhanh chóng tiếp lời: " Chỉ còn năm nay thôi là tôi và họ không còn dính líu tới nhau nữa rồi. Tôi không thích làm to mọi chuyện lên, như vậy thì phiền cho mọi người lắm ".

Tôi thấy cậu ấy lại đăm đăm nhìn tôi, như thể muốn mổ xẽ não tôi ra. Bóc tách xem tôi làm từ gì mà ngu ngốc đến thế.

" Tùy cậu thôi. Nếu cậu đã nói thế thì tôi cũng không xen vào nữa làm gì "

Cậu mỉm cười nhìn tôi, rồi cặm cụi ăn nốt phần cơm của mình. Sau đó chúng tôi về lớp học, từ đó, chúng tôi không còn đi ăn trưa cùng nhau nữa.

Vì cậu luôn được những người khác vây quanh, còn tôi thì hết chạy vặt, thì lại ngồi lủi thủi trên sân thượng ăn một mình.

Hôm nay Park Taewon có vẻ cáu gắt hơn mọi khi, tôi nghe mọi người bảo rằng cậu ấy vừa bị đá. Chắc là thế thật, nên hôm nay tôi cảm giác mình bị đánh đau hơn mọi khi.

Chờ đám bọn họ giải tán sau khi đã trút giận xong, tôi mới lẩy bẩy đứng dậy, vén áo lên xem xét vết bầm trên người mình. Lúc này Lee Sanghyeok lại xuất hiện, cậu ta đứng trên cầu thang nhìn xuống chỗ tôi.

Ánh mắt cao ngạo đó khiến tôi chẳng bao giờ có thể quên nổi. Nắng vàng phủ lên mái tóc đen mềm được chải chuốt gọn gàng khiến cậu ấy như đang toả sáng. Miệng cậu ấy khẽ nhếch lên như đang ngắm nhìn thứ gì đó thú vị lắm. Chỉ với một ánh mắt, tôi bỗng thấy bản thân thật kinh khủng.

Tôi nhanh chóng với lấy cặp sách nằm lăn lóc một bên, cầm chặt lấy nó rồi chạy vút về nhà.

Tôi hiểu tại sao tôi lại cảm thấy bản thân kinh khủng, tôi có cảm giác như tôi bị cậu ấy nhìn thấu vào tận sâu bên trong. Càng nghĩ tôi càng sợ hãi, lẽ nào... cậu ta đã biết bản chất của tôi.

Nội tâm méo mó, xấu xí của tôi đã bị cậu ta phơi bày ra hết. Tôi biết tôi nào phải một người bình thường như bao người, tôi là một người đồng tính, là một thứ ung nhọt của xã hội.

Ngay từ khi mới nhập học, tôi và Park Taewon đã chơi thân với nhau vì chung sở thích. Cậu ấy khi đó rất tốt bụng và hiền lành, luôn giúp đỡ và chở che cho tôi. Thời gian dần trôi, tôi càng dựa dẫm vào cậu ấy hơn. Thế là tôi mạnh dạn tỏ tình với cậu ấy, vì tôi tin chắc rằng cậu ấy cũng có tình cảm với tôi.

Nhưng đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra, ngay khi tôi vừa dứt lời, vẻ mặt cậu ấy đã hiện rõ sự ghê tởm. Taewon đẩy tôi té ngã một cú đau điếng rồi bỏ đi mà không nói một lời.

Ngày hôm sau khi tôi đi học, chuyện tôi là một thằng đồng tính bị lan truyền khắp nơi. Ai nấy cũng chán ghét tôi vì sợ tôi lây " bệnh " cho họ. Park Taewon thấy tôi bị cô lập thì cũng hùa theo họ cùng nhau bắt nạt tôi.

Tôi không dám nói cho bố mẹ vì tôi sợ, sợ rằng ngay cả những người sinh ra tôi cũng chối bỏ tôi. Nếu họ còn không cảm thông nổi cho tôi thì trên đời này còn ai có thể làm điều đó chứ ?

~

" Này, Kim Hyukkyu " Lee Sanghyeok đứng ở cạnh tủ giày của tôi, thấy tôi toan chạy đi thì cậu liền giữ tay tôi lại.

" Tôi sẽ giúp cậu, đừng sợ. Vì tôi cũng giống như cậu vậy " cậu ghé vào tai tôi thầm thì.

Tôi trố mắt nhìn cậu ấy, Lee Sanghyeok hôn lên khoé môi tôi rồi bảo: " Tôi sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện cho cậu. Đừng lo lắng, chỉ cần nhận tấm lòng của tôi là được. Rõ chưa ? "

Sau đó, tôi không nhớ mình đã trả lời như nào, đã về nhà ra sao, mà tôi chỉ nhớ mãi nụ hôn phớt khi ấy của cậu.

Đúng như lời hứa, cậu ấy xử lý mọi chuyện rất nhanh chóng. Hôm trước vừa bảo, hôm sau bọn họ đã bị đuổi học vì bắt nạt học sinh cùng lớp. Có người đứng ra làm nhân chứng nên họ không thể nào thoát tội được.

Ba mẹ của Taewon và những người khác vì chịu áp lực từ nhà họ Lee nên cũng phải cúi đầu xin lỗi, năn nỉ ỉ ôi hứa sẽ về dạy dỗ lại con trai của mình.

Từ đó, tôi và cậu ấy trở thành bạn thân. Nhưng mà là thân kiểu Việt Nam, bú mỏ nhau mỗi ngày nhưng vẫn chỉ là bạn.

Rồi Wangho bỗng chuyển tới trường tôi học, em ấy đã luôn bám theo phía sau tôi như một cái đuôi nhỏ kể từ khi tôi chuyển đến sống cạnh nhà em. Cả ba chúng tôi ngày càng thân thiết với nhau hơn. Tôi cứ nghĩ mình đúng là một người may mắn, vì tôi có được cả tình yêu lẫn tình bạn.

Cho đến khi Sanghyeok hẹn tôi đi chơi riêng để bàn về việc lên kế hoạch tỏ tình Wangho. Não tôi lúc đó như ù đi, tôi không thể hiểu nổi vì sao người tôi thích lại thích cậu em trai mà tôi luôn xem như người nhà.

Tôi chẳng biết làm gì ngoài nuốt trái đắng vào lòng mà góp ý cho cậu ấy về việc nên đi ăn ở đâu, nên tỏ tình như thế nào. Dưới sự chứng kiến của tôi và vài người bạn thân khác, Lee Sanghyeok và Han Wangho trở thành người yêu của nhau.

Cho đến khi Wangho vì vấn đề gia đình mà phải đi du học. Em ấy thẳng thắn bày tỏ việc bản thân không thích yêu xa nên liền nhanh chóng chia tay Sanghyeok.

Sanghyeok vì vẫn còn yêu em nên luôn cầu xin quay lại, nhưng em vẫn chỉ lắc đầu từ chối. Làm tất cả chúng tôi đều thắc mắc tại sao em ấy lại có thể tuyệt tình đến vậy.

Trước ngày bay Wangho đã hẹn tôi ra nói chuyện. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ từng câu chữ mà em ấy nói với tôi.

" Kim Hyukkyu, xin anh, đừng bao giờ quên em. Một ngày nào đó em sẽ trở về, giành lại tất cả những thứ đáng lẽ phải thuộc về mình "

Khi ấy, tôi chẳng hiểu rõ được ý nghĩa mà em ấy muốn gửi gắm. Tôi chỉ thầm đoán, có lẽ em ấy đang muốn cảnh cáo tôi rằng đừng quên đi ai mới là người có được trái tim của Lee Sanghyeok, đừng quên tôi sẽ không bao giờ có thể trở thành người yêu của cậu ấy, dù cho em ấy có rời bỏ vị trí này một cách phũ phàng.

Tôi từ đầu đã chẳng mong cầu gì hơn ngoài việc được tiếp tục ở bên cạnh Sanghyeok, dù cho thân phận ấy có là gì đi chăng nữa. Tôi cứ tin và cứ hi vọng rằng một ngày nào đó, tình cảm tôi trao cho Sanghyeok sẽ được đền đáp một cách xứng đáng.

Cho đến khi Wangho trở về nước. Lần này, tôi cuối cùng cũng đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, cũng như biết được lựa chọn nào mới là lựa chọn đúng đắn.







- Thật ra cần phải viết rõ hơn nữa nmà t lười quá, với fic này là text nên phiên ngoại nhiêu đây là đủ rùi hén, ai hiểu thì hiểu ko thì thui nhen TT.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip