Chap 3
Ding dong
.
Ding dong
.
"Trịnhhhhhhhhhhhhhhh Tạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Huyềnnnnnnnnnnnnnnnn"
Ban đầu Đại Huy định ăn mặc thật là lồng lộn, quyết định phải thể hiẹn đẳng cấp của mình khi đến nhà của tên ấy, nhưng rồi cậu lại nghĩ, mặc đẹp như vậy chỉ để đến nhà một tên quỵt tiền, chắc gì hắn đã cảm nhận được, vì vậy cậu quyết định hạ mức độ lồng lộn xuống, chỉ mặc đồ hàng ngày, cộng thêm một đôi giày hiệu thôi.
Hình như hắn là họa sĩ ? Chưa từng thấy nhà của ai mà tường đẹp đến như vậy. Không phải là một màu sơn đơn thuần, mà là cả một bức họa biển.
Đại Huy rất thích biển ah. Trước kia ba của cậu hay đưa cả nhà đi biện, cậu từ 6 tuổi đã không sợ nước mà biết bơi thuần thục rồi. Nước làm cậu cảm thấy yên bình hơn, biển cũng vậy. Nếu sau này có tiền nhất định cậu sẽ xây villa 11 hecta cao 3 tầng bên cạnh biển ah...
.
Dẹp chuyện mơ mộng sang một bên đi ! Quan trọng là tên đấy đã để cậu chờ 5 phút rồi đấy.
Sao vậy, hẹn người ta đến mà để người ta leo cây sao ? Hay là tên đó.... Không đeo máy trợ thính nên không nghe được hả trời...
"Thôi đủ rồi ! Đi về ! Anh có đẹp trai tôi cũng kệ, tôi cho anh cắt tóc miễn phí ! KHÔNG THÈM."
.
Rẹt...
Bỗng nhiên cánh cửa trước mặt cậu mở ra làm cậu xém mất thăng bằng mà té, con người mà cậu rủa 1s trước sừng sững xuất hiện trước mặt cậu.
...
Tên này... chắc cũng nghe không rõ những gì mình vừa chửi nhỉ...
Chết.... mình vừa khen hắn...
"Tôi... biết tôi đẹp rồi.... Cậu, vào đi."
.
Lý Đại Huy 23 tuổi đầu chưa bao giờ xấu hổ đến mức đó. Tại Huyền lén nhìn vào cậu mà bật cười, tai cậu đỏ như mặt trời vậy J)
"Xin lỗi... là tại quên mất...máy trợ thính để đâu... Không nghe được."
Mời Đại Huy ngồi vào ghế rồi, Tại Huyền mới bưng cho cậu ly nước tiện cuối đầu xin lỗi cậu. Dù gì cũng phải để cậu nhóc này chờ rồi, thật là có lỗi ah. Nhìn nhóc có vẻ như đang rất bực, đến nổi đi vào nhà anh mà dặm giày mạnh không hề thương tiếc.
"Tôi... tôi không có ý đó... Anh đừng có hiểu lầm. Anh... anh..."
Trịnh Tại Huyền khẽ cười mỉm, ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Ý em là... tôi không đẹp ? Lần... đầu tiên... có người chê... tôi xấu ah".
Đại Huy nghe như vậy liền chồm lên luống ca luống cuống giải thích.
"Làm gì có ai chê anh xấu ? Tôi chỉ muốn a không nghĩ... tôi ... tôi thích ... KHÔNG CÓ GÌ ĐÂU. T...tai anh lúc này không cần nghe tôi đâu."
Trịnh Tại Huyền ngồi ngây ra một lúc rồi hướng mắt nhìn về phía Đại Huy làm cậu rùng mình. Ánh mắt này rất là nghiêm túc, không hiền lành như bình thường, tay Tại Huyền lại nắm chặt lại, làm cho ghế chỗ anh nắm nhăm lại thành một nhúm thấy rõ. Có vẻ như là mỗi lần cậu nhắc đến chuyện này là anh lại không vui.
Ahhh Đại Huy ngốc, ai lại đem chuyện này ra nói chứ...
"Cậu thật sự không thích tôi nghe cậu à ?" Trịnh Tại Huyền nhìn cậu nói thẳng.
Lần đầu tiên Đại Huy nghe anh nói rõ ràng như vậy. Không lẽ là đang tức giận cậu sao ?
Người nghe cảm thấy giận làm người nói cũng cảm thấy lúm túm. Đại Huy từ lúc bước vào ngôi nhà này không thể ngồi yên được. Trên trán cậu đã lấm tấm một vài giọt mồ hôi, tay cậu cũng hơi run dần lên.
Cậu cảm thấy sợ. Trịnh Tại Huyền hỏi cậu rất nghiêm túc. Ai đời lại đi chọc tức chủ nhà trong nhà người ta chứ......
"Là... là ban đầu anh không muốn tôi nói... Tôi..."
Trình Tại Huyền bỗng nhiên đứng dạy dọa cậu chết đứng, đi về phía một căn phòng rồi lấy một món đồ ra, hình như là ví tiền của anh.
"Tiền... của cậu. Tôi trả"
Nói rồi anh chìa thẳng ngay tờ tiền vào tay cậu. Đại Huy ban đầu chưa kịp phản ứng gì, còn ngồi đó run thì bị anh cầm tay lên và đặt tờ tiền vào. Lực tay của anh làm tay cậu hơi đau ah. Cứ phải dằn cậu như vậy sao ?
Mà dù gì cũng là cậu sai trước, thực sự không nên nói như vậy.
.
" Tôi... chỉ là lỡ lời thôi. Trịnh Tại Huyền mong anh đừng giận tôi được không... ?"
Cơ mặt chủ nhà bỗng nhiên giãn ra lại, ôn hòa nhìn Đại Huy hỏi:
"Cậu...nhớ tên ?"
"Dĩ... Dĩ nhiên là nhớ rồi."
Nhìn thấy một tia vui vẻ trên mặt người con trai kia đã giúp cậu thả lỏng hơn. Đại Huy cảm thấy người này rất thú vị, giận cũng nhanh nhưng hết giận cũng rất là nhanh ah. Cũng có chút... dễ thương. Người kia nhìn Đại Huy thư giản hơn cũng thoải mái ngồi lại xuống ghế mỉm cười với cậu.
Trên đời này cũng có một cậu nhóc dễ thương như vậy sao, rất là dễ bị anh dọa, nhăn một chút là đã rét run hết cả người rồi.
Nhưng mà nhóc nhớ tên mình kìa... Mình mới chỉ nói một lần mà nhớ cả họ tên mình luôn kìa.
"Anh... có giận tôi nữa không đó. Dọa tôi sợ lắm ah. Đây... đây là trong nhà anh, tôi sợ anh làm gì tôi không ah."
Lập tức Trịnh Tài Huyền đứng dậy và nắm lấy tay cậu, kéo cậu đứng dậy chung với anh.
"Anh... anh làm gì tôi ah !" Đại Huy hét toáng lên. Cậu cố gắng gỡ tay ra những không thể vì bây giờ cũng đã sợ cứng hết người rồi. Cậu sợ tên này làm chuyện gì không phải phép với cậu ah... Cậu không muốn mất cái gì vào tay người mới gặp như hắn đâu ah... Cậu... cậu chưa chuẩn bị mà...
"Cậu... nghĩ tôi làm gì... cậu hả ?"
Nói rồi anh kéo tay cậu đi, dẫn cậu đi ra khỏi nhà, đến trước bức tranh mà anh vẽ trên tường nhà phía trước, nơi Đại Huy đứng lúc nãy.
"Tôi... dẫn cậu đi xem nhà. Tôi vẽ... đẹp lắm."
"Bức này... là biển quê tôi. Tôi vẽ... 3 tháng đó... Đẹp ... đúng không ?"
Thì ra là anh muốn dẫn cậu đi xem tranh vẽ ah... Vậy mà cứ tưởng.
Đây đúng là anh tự vẽ rồi, công nhận đẹp thật đó ah, cảnh đẹp rồi vẽ lại cũng thật xuất sắc. Đại Huy ngắm nhìn bức tranh lần nữa liền hiểu ý đồ của anh. Bức tranh lớn này khiến người khác nhìn từ ngoài vào ngôi nhà có cảm giác như nhìn vào một bãi biển thật ah. Trông ngôi nhà rất là bình yên, kết hợp với vài cái cây chắc là cũng do anh trồng càng khiến Đại Huy cảm thấy dễ chịu hơn nữa.
Xem xong rồi anh lại kéo cậu đi khắp ngôi nhà của anh. Cả ngôi nhà đầy tranh vẽ, chủ yếu là con vật và phong cảnh. Tất cả các bức vẽ đều làm cậu kinh ngạc ah, trông rất giống thật, cũng giống như bức tranh lớn bên ngoài vậy, tất cả đều khiến Đại Huy mê mẩn, cứ như là được chìm vào thế giới của anh vậy.
"Tôi hỏi anh một câu được không Tại Huyền ?"
Trịnh Tại Huyền đang mê mẩn nhìn Đại Huy ngắm các bức tranh của mình thì được cậu đánh thức dậy, lập tức luống cuống hỏi lại.
"Cậu... hỏi đi."
"Tại sao anh lại chọn vẽ vậy ? Theo như tôi biết thì nghề này rất khó kiếm sống ah, có khó khắn gì cho anh không ?"
Bản tính hám chuyện của Đại Huy lại nổi dậy, hoàn toàn câu nói lúc đầu anh nói với cậu khi gặp nhau.
"Là... là do từ nhỏ tôi đã... không nghe tốt rồi nhưng lại không được phát hiện sớm... Tôi không hiểu... tại sao mọi thứ ở quê tôi rất đẹp, nhưng... mỗi khi ngắm lại thấy thiếu thiếu... bởi vậy hồi nhỏ... mới vẽ lại treo phòng ngủ... để xem mình có thể nghe thấy gì không. Sau này... mới biết... là do khiếm thính, nên không có máy.... Trợ thính thì nhìn 100 lần cũng không nghe được..."
Ra là vậy ah...
"Tôi... tôi xin lỗi. Không cố ý bắt anh nhớ lại đâu ah..." Đại Huy lập tức cầm lấy tay Tại Huyền mà xin lỗi, ánh mắt của cậu nhìn Tại Huyền rất là tội nghiệp.
Cậu thấy lạ khi lần này anh lại anh kể rất bình thản ah, có khi nào anh không còn để ý tới cậu nữa không. Biết như vậy thà lại cố gắng kiềm chế không hỏi han thì lại có phải tốt hơn không...
.
.
.
Lo thì lo như vậy, chứ Daehwi không hề biết con người này từ khi cậu bước vô nhà đã không ngừng để ý cậu rồi, làm gì có chuyện bơ cậu.
"Là... quen rồi. Làm 10 năm... cậu không phải người đầu tiên."
Tại Huyền lập tức giải thích, giải thoát cho cậu nhóc thấp thỏm đừng ngồi không yên kia. Cũng là nụ cười đó, anh lại cười cậu. Đứa nhỏ này, nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nói chuyện lại đanh đá, nhưng thật ra rất quan tâm người khác đấy. Chắc do vậy nên mới thích trò chuyện với khách của mình. Hôm đó anh kêu cậu đừng nói, có lẽ là đã làm cậu khó chịu rồi.
Đại Huy thấy anh như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ quay lại ghế ngồi.
Thì ra là như vậy ah... Anh ấy không bơ mình, tốt quá...
À mà khoan, tại sao mình lại thấy vui khi người này không giận mình vậy... Là mình muốn anh ta chú ý mình sao ? ... Thôi chết bỏ ! Hồi nãy hình như mình có...nắm...tay...
Phải... phải kiếm chuyện gì để nói mới được...
.
.
"A... anh nói là anh làm nghề này 10 năm rồi hả ? Vậy anh bắt đầu từ bao nhiêu tuổi vậy...?"
Tại Huyền ngập ngừng nhìn Đại Huy, cũng không ngờ là cậu lại đi hỏi chuyện này. Chuyện mà anh không muốn nói nhất, chính là...
"Tôi... bắt đầu lúc... 23 tuổi... Gần tròn 10 năm..."
Đại Huy bất ngờ đến mức muốn té khỏi ghế luôn. Cậu... không nghe lầm chứ ?? Nếu mà nói anh 23 tuổi, cậu còn tin, bắt đầu từ lúc 23 tuổi ???
Thật sự không đùa đấy chứ ??
"Vậy... anh... anh ??"
.
.
.
"Tôi... 33 tuổi..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip