Luân Hồi


#### **Chương 1: Đêm Đen Bất Tận**

Đêm khuya, trên đỉnh Thiên Môn, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, nhuộm cả thiên địa trong một màu bạc lạnh lẽo. Lệ Vân Phi đứng lặng lẽ giữa không gian rộng lớn, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả vũ trụ. Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh của mùa đông, làm tà áo của hắn bay phấp phới. Nhưng dù cảnh vật xung quanh đầy u ám, tâm trí hắn còn tối tăm hơn cả.

Trong căn phòng tối tăm phía sau hắn, Tiêu Thần nằm bất động trên giường đá lạnh lẽo. Đôi mắt huynh nhắm nghiền, khuôn mặt thanh tú không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, tựa như một bức tượng vô hồn. Sự sống trong huynh đã bị lấy đi từ lâu, chỉ còn lại cơ thể trống rỗng, không còn sức sống, chỉ là một cái vỏ rỗng không có linh hồn.

Lệ Vân Phi bước vào phòng, đôi mắt hắn không rời khỏi khuôn mặt của Tiêu Thần. Hắn cúi xuống, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt huynh, cảm nhận từng đường nét quen thuộc mà hắn đã khắc ghi trong lòng từ lâu. Nhưng, mặc cho sự dịu dàng của hắn, Tiêu Thần vẫn không hề có phản ứng, như thể sự hiện diện của hắn không hề tồn tại.

"Nếu không thể có được trái tim của ngươi, ta sẽ giữ lấy cơ thể này mãi mãi," Lệ Vân Phi thì thầm, giọng nói lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự đau đớn vô hạn. Hắn biết rằng tình cảm của mình không bao giờ được đáp lại, nhưng hắn không thể buông tay, không thể để Tiêu Thần rời xa mình, dù chỉ là trong cõi vĩnh hằng.

Lệ Vân Phi đã từng cố gắng hết sức để có được trái tim của Tiêu Thần, nhưng mọi nỗ lực của hắn đều vô ích. Tiêu Thần chưa bao giờ yêu hắn, và có lẽ sẽ không bao giờ yêu. Tình cảm của Tiêu Thần đã dành trọn vẹn cho gia đình huynh, cho nương tử Khương Manh và con gái Tiêu Vân. Còn hắn, Lệ Vân Phi, chỉ là một người sư đệ, một kẻ đứng ngoài cuộc đời huynh, mãi mãi không thể bước vào.

Nhưng Lệ Vân Phi không chấp nhận điều đó. Hắn không thể chịu đựng được việc Tiêu Thần sống hạnh phúc bên người khác, bỏ mặc hắn trong cô độc và đau khổ. Và vì thế, hắn đã cầm tù huynh, giữ lại cơ thể của huynh như một cách để thỏa mãn lòng chiếm hữu của mình.

#### **Chương 2: Vết Thương Không Lành**

Thời gian trôi qua, Lệ Vân Phi vẫn không ngừng sống trong thế giới tối tăm mà hắn tự tạo ra. Hắn chăm sóc cơ thể của Tiêu Thần mỗi ngày, nhưng không thể làm gì để mang huynh trở lại. Linh hồn của Tiêu Thần đã rời khỏi thân xác này từ lâu, và không có bất kỳ pháp thuật nào có thể đưa huynh trở lại.

Lệ Vân Phi tìm mọi cách để làm cho Tiêu Thần thức tỉnh, từ việc sử dụng các loại đan dược quý giá nhất, đến việc triệu hồi các vị đại sư tu đạo, nhưng tất cả đều vô ích. Hắn biết rằng mình đã thất bại, nhưng lại không thể buông bỏ. Hắn vẫn không thể chấp nhận việc để Tiêu Thần rời xa mình, dù chỉ là trong cái chết.

Mỗi đêm, khi bóng tối bao trùm lấy không gian, Lệ Vân Phi lại đến bên cạnh Tiêu Thần, thì thầm những lời mà huynh không bao giờ có thể nghe thấy. Hắn nói về những gì hắn cảm thấy, về nỗi cô đơn và tuyệt vọng, về tình yêu mà hắn không bao giờ có được. Nhưng dù hắn nói gì, Tiêu Thần vẫn nằm đó, bất động như một cái xác vô hồn.

"Ngươi biết không, sư huynh? Ta đã yêu ngươi từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nhưng ngươi chưa bao giờ nhận ra điều đó," Lệ Vân Phi nói, giọng nói của hắn vỡ òa trong sự tuyệt vọng. "Ta đã cố gắng hết sức để làm cho ngươi yêu ta, nhưng ngươi chỉ nhìn về phía khác. Ngươi chỉ yêu nương tử của ngươi, con gái của ngươi. Ngươi không bao giờ nhìn về phía ta, dù chỉ một lần."

Những lời nói của Lệ Vân Phi như những mũi dao cắm sâu vào lòng hắn, nhưng hắn không dừng lại. Hắn tiếp tục nói, tiếp tục trút bỏ nỗi đau của mình, dù biết rằng không có ai lắng nghe. "Ta biết rằng ngươi không yêu ta. Nhưng ta không thể để ngươi rời khỏi ta. Ta không thể chịu đựng được việc ngươi rời xa ta. Nếu không thể có được trái tim của ngươi, thì ít nhất ta có thể giữ lại cơ thể này. Ngươi sẽ mãi mãi ở bên ta, dù chỉ là một cái xác không hồn."

Và mỗi lần nói xong, Lệ Vân Phi lại cảm thấy trái tim mình vỡ nát thêm một chút. Hắn biết rằng mình đang tự đày đọa bản thân, nhưng lại không thể dừng lại. Hắn bị mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn của tình yêu và sự đau khổ, không thể thoát ra.

#### **Chương 3: Lời Cầu Nguyện Trong Tuyệt Vọng**

Một ngày nọ, khi gió lạnh thổi qua ngôi đền trên đỉnh núi, Lệ Vân Phi ngồi bên cạnh Tiêu Thần, ánh mắt hắn mờ nhạt và vô hồn. Những ngày tháng sống trong sự cô đơn và tuyệt vọng đã khiến hắn trở nên u ám hơn bao giờ hết. Hắn không còn là Lệ Vân Phi của ngày xưa, một người sư đệ trung thành và đầy nhiệt huyết. Giờ đây, hắn chỉ còn là cái bóng của chính mình, sống vì một tình yêu không bao giờ được đáp lại.

Hắn nhìn Tiêu Thần, đôi mắt đầy sự đau đớn và tuyệt vọng. "Sư huynh... ta xin lỗi," Lệ Vân Phi thì thầm, đôi tay run rẩy khi chạm vào gương mặt của Tiêu Thần. "Ta không thể đưa ngươi trở lại. Ta không thể làm gì hơn ngoài việc giữ lại cái xác này. Ngươi sẽ mãi mãi ở bên ta, dù linh hồn của ngươi đã rời đi."

Những lời nói ấy vang vọng trong không gian trống trải, như tiếng than thở của một linh hồn lạc lối. Hắn biết rằng mình đã mất đi Tiêu Thần mãi mãi, nhưng lại không thể buông bỏ. Hắn không thể chịu đựng được việc để huynh rời xa mình, ngay cả khi đó chỉ là cái xác vô hồn.

Lệ Vân Phi ngước lên, nhìn ra bầu trời u ám. Hắn cầu nguyện trong tuyệt vọng, cầu xin một phép màu, một cơ hội để mang Tiêu Thần trở lại. Nhưng trời đất vẫn lặng im, không có lời đáp lại. Hắn chỉ còn lại sự im lặng và bóng tối, không có lối thoát.

Lệ Vân Phi quỳ xuống trước thân xác của Tiêu Thần, nước mắt tràn mi. "Ta xin lỗi... ta xin lỗi vì đã làm ngươi phải chịu đựng điều này," hắn nói, giọng nói vỡ òa trong sự đau đớn. "Nhưng ta không thể buông bỏ ngươi. Ta không thể để ngươi rời khỏi ta. Ta không thể sống mà không có ngươi bên cạnh, dù chỉ là cái xác này."

Và trong đêm đen, chỉ có tiếng thở dài của Lệ Vân Phi vang vọng, như một lời thỉnh cầu vô vọng trong bóng tối vô tận.

#### **Chương 4 (tiếp): Sự Đối Đầu Nội Tâm**

Lệ Vân Phi dần chìm đắm trong cái thực tế mà hắn tự tạo ra, nơi hắn và Tiêu Thần mãi mãi ở bên nhau. Tuy nhiên, sự thật luôn đáng sợ hơn cả những cơn ác mộng. Trong sâu thẳm, hắn biết rõ rằng mình chỉ đang giữ lại một cái xác vô hồn, và điều đó không thể mang lại cho hắn niềm hạnh phúc mà hắn hằng khao khát.

Những cơn ác mộng bắt đầu ám ảnh Lệ Vân Phi. Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy Tiêu Thần, không phải là cái xác lạnh lẽo nằm trên giường đá, mà là một Tiêu Thần đầy sức sống và quyết tâm. Hắn nghe thấy giọng của Tiêu Thần vang lên trong tâm trí mình, giọng nói mạnh mẽ nhưng pha lẫn sự thương hại.

"Vân Phi, ngươi đang làm gì thế này? Ngươi đã đánh mất chính mình rồi," giọng nói đó cất lên, như lưỡi dao cắt vào tâm hồn hắn. "Ta chưa bao giờ yêu ngươi, và dù ngươi có cố gắng đến đâu, cũng không thể ép buộc ta. Linh hồn ta đã rời khỏi nơi này, ngươi đang giữ lại cái gì chứ?"

Lệ Vân Phi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Hắn thở dốc, đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không trước mặt. Giọng nói của Tiêu Thần vẫn vang vọng trong đầu hắn, khiến hắn cảm thấy như đang rơi vào một vực sâu không đáy.

"Không... không thể nào...," Lệ Vân Phi lẩm bẩm, cố gắng phủ nhận những gì mình vừa nghe thấy. Nhưng càng phủ nhận, hắn càng cảm thấy sự thật như xiềng xích đang siết chặt lấy trái tim mình. Hắn biết rằng Tiêu Thần đã chết, và tình yêu của hắn sẽ mãi mãi không được đáp lại.

Nhưng ngay cả khi biết điều đó, Lệ Vân Phi vẫn không thể buông tay. Hắn không thể chịu đựng được ý nghĩ mất Tiêu Thần mãi mãi. Hắn thà sống trong ảo tưởng, thà giữ lại một cái xác vô hồn, còn hơn là phải đối mặt với sự thật.

#### **Chương 5: Đêm Đen Trở Lại**

Lệ Vân Phi trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Hắn không còn là con người trước đây, người từng được cả Tam Giới kính nể. Giờ đây, hắn chỉ là một kẻ điên loạn, bị ám ảnh bởi tình yêu không thành. Mỗi khi ai đó dám nhắc đến Tiêu Thần hay nói rằng linh hồn của huynh đã ra đi, hắn đều giết chết họ một cách tàn nhẫn.

Sự thù hận và đau đớn đã biến Lệ Vân Phi thành một con quái vật. Hắn tàn sát không thương tiếc, không quan tâm đến bất cứ ai ngoài cái xác của Tiêu Thần. Hắn biết rằng mình đang dần mất đi lý trí, nhưng hắn không còn quan tâm nữa. Hắn không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của sự ám ảnh và tuyệt vọng.

Một đêm nọ, khi Lệ Vân Phi quay trở lại căn phòng nơi Tiêu Thần nằm, hắn thấy mình bị bao trùm bởi một cảm giác kỳ lạ. Căn phòng tối tăm hơn thường lệ, và không khí lạnh lẽo đến mức khiến hắn phải rùng mình. Hắn cảm thấy như có một thứ gì đó đang chờ đợi hắn trong bóng tối, một thứ mà hắn không thể nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng.

Hắn tiến gần đến giường đá, nơi Tiêu Thần nằm bất động. Nhưng khi hắn định chạm vào gương mặt huynh, một luồng sáng xanh nhạt đột ngột bùng lên từ thân xác của Tiêu Thần, làm hắn giật lùi lại trong kinh hoàng.

"Ngươi đã làm gì với ta, Vân Phi?" Một giọng nói vang lên trong đầu hắn, không còn là giọng nói dịu dàng mà hắn từng nghe, mà là một giọng nói đầy sự giận dữ và trách móc.

Lệ Vân Phi hét lên, tay ôm lấy đầu, cố gắng đẩy lùi âm thanh đó ra khỏi tâm trí mình. Nhưng giọng nói không ngừng lại, tiếp tục vang vọng, như một lời nguyền không thể tránh khỏi.

"Ngươi đã biến ta thành một thứ không ra hồn, không còn sự sống. Ngươi đã hủy hoại tất cả những gì tốt đẹp trong ta, chỉ để thỏa mãn lòng chiếm hữu của mình."

Lệ Vân Phi ngã quỵ xuống, nước mắt chảy dài trên gương mặt hắn. Hắn biết rằng mình đã đi quá xa, rằng hắn đã đánh mất Tiêu Thần không chỉ về thể xác, mà cả linh hồn. Hắn không thể chấp nhận điều đó, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật.

#### **Chương 6: Cuộc Đối Đầu Cuối Cùng**

Sự giận dữ và tội lỗi trỗi dậy trong lòng Lệ Vân Phi, xé toạc linh hồn hắn thành từng mảnh. Hắn biết mình không thể tiếp tục như thế này nữa, nhưng hắn cũng không thể từ bỏ Tiêu Thần. Tình yêu và nỗi đau đan xen lẫn nhau, biến hắn thành một kẻ điên loạn không còn lý trí.

Lệ Vân Phi quyết định sẽ làm bất cứ điều gì để mang Tiêu Thần trở lại, dù đó có thể là điều phi lý nhất. Hắn bắt đầu tìm kiếm những phương pháp cấm kỵ, những pháp thuật bị lãng quên từ lâu, với hy vọng có thể tái sinh linh hồn của Tiêu Thần trong cái xác mà hắn đã giữ lại.

Hắn tìm đến một vị tiên tri ẩn dật, người được cho là có thể giao tiếp với linh hồn đã mất. Vị tiên tri nhìn Lệ Vân Phi với ánh mắt đầy thương hại, nhưng cũng không hề ngần ngại giúp hắn thực hiện nghi lễ triệu hồi linh hồn. Trong đêm tối, dưới ánh trăng mờ, Lệ Vân Phi và vị tiên tri thực hiện nghi thức. Họ dùng máu của Lệ Vân Phi, sự đau khổ của hắn, và ý chí không buông bỏ để làm cầu nối với cõi âm.

Nhưng khi nghi thức sắp hoàn thành, một cơn gió mạnh đột ngột nổi lên, cuốn bay mọi thứ. Lệ Vân Phi bị đẩy lùi lại, nhưng hắn vẫn cố gắng tiếp tục nghi lễ, không quan tâm đến sự hỗn loạn xung quanh.

"Tiêu Thần! Ngươi phải trở lại với ta!" Hắn hét lên, đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy tuyệt vọng.

Và rồi, một bóng dáng mờ ảo hiện ra trong ánh sáng xanh lục, đứng trước mặt hắn. Đó là Tiêu Thần, nhưng không phải là Tiêu Thần mà hắn từng biết. Đôi mắt của huynh trống rỗng, không có cảm xúc, và giọng nói vang lên lạnh lẽo như băng.

"Lệ Vân Phi, ngươi đã sai lầm quá lớn," bóng dáng ấy nói. "Ngươi không thể ép buộc linh hồn của ta trở lại với cái xác này. Ngươi không thể thay đổi sự thật rằng ngươi chỉ là một kẻ đang tự dối mình."

Lệ Vân Phi lảo đảo lùi lại, cảm thấy sức lực bị hút cạn. "Không... Ta không tin... Ngươi là của ta! Ngươi phải ở bên ta!"

"Ngươi chỉ có thể giữ lấy cái xác, nhưng ngươi sẽ không bao giờ có được linh hồn ta," Tiêu Thần đáp lại, giọng nói không còn sự thương xót. "Ngươi đã hủy hoại chính mình và ta. Giờ đây, ngươi chỉ còn lại sự trống rỗng."

Bóng dáng ấy dần dần tan biến, để lại Lệ Vân Phi một mình trong bóng tối sâu thẳm. Hắn quỳ xuống đất, gào thét trong đau đớn và hối hận. Hắn biết rằng mình đã mất đi tất cả, không chỉ là Tiêu Thần, mà cả chính linh hồn của mình.

#### **Chương 7 (tiếp): Bóng Đêm Vĩnh Hằng**

Ngày qua ngày, Lệ Vân Phi lún sâu hơn vào sự tuyệt vọng và tự dày vò. Hắn vẫn chăm sóc cái xác của Tiêu Thần như một cách để níu kéo quá khứ, nhưng mỗi lần nhìn vào khuôn mặt không cảm xúc đó, lòng hắn lại nhói đau.

Trong khi đó, tin đồn về sự điên loạn của Lệ Vân Phi lan truyền khắp Tam Giới. Từ một bậc thầy võ học đầy tôn kính, hắn trở thành một kẻ bị xa lánh và kinh sợ. Không ai dám lại gần Thiên Môn nữa, và những ai từng là bạn hữu của hắn đều tránh xa. Họ biết rằng Lệ Vân Phi giờ đây không còn là con người mà họ từng biết; hắn đã trở thành một con quái vật bị ám ảnh bởi cái chết và tình yêu không được đáp lại.

Một ngày nọ, Lệ Vân Phi đột nhiên nhận ra rằng chính mình đã tự đưa bản thân vào ngõ cụt. Hắn đứng trước cánh cửa đá dẫn vào căn phòng nơi Tiêu Thần nằm, nhưng lần này, hắn không mở cửa như mọi khi. Đôi tay hắn run rẩy, mắt nhìn trân trân vào đôi bàn tay mình.

“Đây là điều ngươi muốn sao, Lệ Vân Phi?” Hắn tự hỏi mình, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại. Trái tim hắn, từng bị thiêu đốt bởi tình yêu và hận thù, giờ đây chỉ còn lại tro tàn.

Lệ Vân Phi quyết định thử một cách tiếp cận khác, một cách mà hắn đã từ chối nghĩ đến trước đây. Hắn sẽ giải thoát cho Tiêu Thần, trả lại cho huynh sự bình yên. Có thể, bằng cách nào đó, việc này sẽ giúp hắn tìm được sự tha thứ, dù chỉ là trong cõi âm u tối tăm mà hắn đã tạo ra cho mình.

Với ý nghĩ này, Lệ Vân Phi quay lại nơi chôn giấu những bí mật tối tăm nhất của Tam Giới, nơi hắn từng tìm kiếm những pháp thuật cấm kỵ. Nhưng lần này, hắn không tìm kiếm sự hồi sinh hay triệu hồi. Thay vào đó, hắn tìm một nghi lễ để giải thoát linh hồn, cho phép Tiêu Thần rời khỏi thế gian này một cách trọn vẹn, không còn bị ràng buộc với thế giới đầy đau khổ và hận thù này nữa.

Lễ nghi bắt đầu vào đêm trăng tròn, khi mặt trăng đạt đỉnh điểm sáng nhất. Lệ Vân Phi đứng trước thân xác của Tiêu Thần, ngọn nến ma quái bập bùng soi sáng khuôn mặt hắn. Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu tụng những lời chú từ ngôn ngữ cổ xưa mà hắn đã học được từ cuốn sách cấm kỵ.

Không gian xung quanh dần thay đổi, bầu trời như bị xé toạc, và một luồng sáng yếu ớt bắt đầu hiện ra từ thân xác Tiêu Thần. Đó là phần linh hồn còn sót lại của huynh, một mảnh nhỏ nhưng vẫn còn nguyên vẹn, bị giam cầm trong cái xác không hồn suốt bao lâu nay.

Lệ Vân Phi mở mắt, nhìn vào ánh sáng đó, trong lòng ngập tràn nỗi đau và hối hận. Hắn biết rằng đây là lần cuối cùng hắn có thể nhìn thấy Tiêu Thần, và điều đó khiến hắn đau đớn đến tận cùng. Nhưng hắn cũng biết rằng đây là điều đúng đắn cần làm, dù có đau đớn đến đâu.

"Tiêu Thần, ta xin lỗi," Lệ Vân Phi thì thầm, đôi mắt hắn nhòe nước. "Ta đã sai lầm, và giờ đây ta sẽ sửa chữa nó. Ta sẽ để ngươi đi, để ngươi có thể tìm thấy sự bình yên mà ngươi xứng đáng có được."

Luồng sáng dần dần bùng lên mạnh mẽ hơn, lan tỏa khắp không gian. Căn phòng dường như bị hòa tan trong ánh sáng ấy, mọi thứ trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hai người họ - Lệ Vân Phi và linh hồn của Tiêu Thần - trong một khoảnh khắc vượt ngoài thời gian.

Linh hồn của Tiêu Thần nhẹ nhàng bay lên, rời khỏi cái xác đã trói buộc nó suốt bao lâu nay. Trước khi hoàn toàn tan biến, linh hồn ấy quay lại nhìn Lệ Vân Phi một lần cuối, như để nói lời từ biệt. Không có sự giận dữ, không có sự trách móc, chỉ có một cảm giác bình yên và giải thoát.

“Cảm ơn ngươi, Vân Phi,” giọng nói của Tiêu Thần vang lên, lần này dịu dàng và ấm áp như ngày nào. “Ngươi đã giải thoát cho ta, và bây giờ, hãy để chính mình được tự do.”

Và rồi, ánh sáng ấy tan biến, mang theo linh hồn của Tiêu Thần rời khỏi thế giới này mãi mãi. Lệ Vân Phi đứng lặng, nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mặt, cảm giác trống trải lạ thường tràn ngập trong hắn.

Hắn biết rằng hắn đã làm điều đúng đắn, nhưng nỗi đau trong lòng hắn vẫn không nguôi. Lệ Vân Phi cảm thấy mình như một người lữ hành cô độc, bị bỏ lại giữa hoang mạc sau khi mất đi tất cả. Hắn không còn mục đích, không còn hy vọng, chỉ còn lại sự cô độc và bóng tối vĩnh hằng.

#### **Chương 8: Kết Cục**

Sau khi giải thoát cho linh hồn của Tiêu Thần, Lệ Vân Phi trở lại Thiên Môn, nơi mà hắn đã từng sống với tất cả khát vọng và hy vọng. Nhưng giờ đây, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa với hắn. Không còn gì ràng buộc hắn với thế giới này nữa, không còn ai để yêu thương hay thù hận.

Hắn đứng trên đỉnh Thiên Môn, nhìn xuống vũ trụ bao la trải rộng dưới chân mình. Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi thở của đất trời. Hắn cảm nhận được sự yên bình kỳ lạ trong giây phút này, như thể mọi thứ đã kết thúc, và hắn cuối cùng cũng được giải thoát khỏi những xiềng xích mà chính hắn đã tự đặt ra.

Lệ Vân Phi nhắm mắt, cảm nhận hơi thở của gió trên mặt mình. Hắn biết rằng đây là nơi hắn thuộc về, và đây là thời khắc mà hắn sẽ chấm dứt mọi thứ.

"Ta sẽ đến với ngươi, Tiêu Thần," Lệ Vân Phi thì thầm, đôi mắt hắn đẫm lệ nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. "Ta sẽ không để ngươi cô độc trong thế giới bên kia."

Và rồi, với một bước nhảy nhẹ nhàng, Lệ Vân Phi lao mình xuống từ đỉnh Thiên Môn, hướng về phía vực sâu tối tăm dưới chân. Trong giây phút cuối cùng, hắn cảm nhận được sự giải thoát, như thể mọi đau đớn và ám ảnh đã tan biến theo gió.

Thân xác hắn rơi vào bóng tối vĩnh hằng, nhưng linh hồn hắn, sau bao năm bị dày vò và tra tấn, cuối cùng cũng được tự do.

**Kết cục cuối cùng của một cuộc tình đầy đau khổ và tuyệt vọng, không phải là cái chết, mà là sự giải thoát, dù có muộn màng.**

### **Chương 1: Luân Hồi Bắt Đầu**

Khi Lệ Vân Phi lao mình xuống vực sâu từ đỉnh Thiên Môn, hắn đã nghĩ rằng đó là cái kết của tất cả, một sự giải thoát khỏi mọi đau khổ và dày vò. Nhưng đời người thật kỳ lạ, không phải cái kết mà là sự bắt đầu mới cho một chuỗi số phận khác biệt. Khi linh hồn của hắn chìm vào bóng tối, Lệ Vân Phi cảm nhận được một lực kéo mạnh mẽ, như thể một bàn tay vô hình đang kéo hắn ra khỏi vực thẳm của cái chết.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn nghe thấy tiếng gọi từ sâu trong tiềm thức: "Ngươi chưa xong đâu. Số phận của ngươi còn chưa kết thúc." Và rồi, mọi thứ tối sầm lại, không còn gì ngoài hư không.

---

Khi Lệ Vân Phi mở mắt, hắn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ cũ kỹ trong một căn phòng nhỏ bé, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ lọt qua màn tre, soi sáng khuôn mặt của hắn. Hắn ngồi dậy, bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt mình, vẫn là gương mặt quen thuộc nhưng cơ thể này cảm giác yếu ớt, mệt mỏi.

"Đây là đâu?" Lệ Vân Phi lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên sự nghi hoặc.

Bước xuống giường, hắn cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong cơ thể này. Dù vẫn còn ký ức của một người từng là cường giả mạnh nhất Tam Giới, nhưng hiện tại, sức mạnh của hắn chỉ như một phế vật không hơn không kém. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến hắn rùng mình.

"Ta vẫn sống?" Lệ Vân Phi tự hỏi. Nhưng rồi, hắn nhớ lại Tiêu Thần. Hắn nhớ lại sự mất mát, nỗi đau, và tình yêu không được đáp lại. Hắn nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng khi Tiêu Thần được giải thoát khỏi thân xác đã chết. Trong cõi lòng đầy rối bời, một tia hy vọng nhỏ bé lóe lên: Có thể, hắn vẫn còn cơ hội.

Lệ Vân Phi bước ra ngoài căn phòng nhỏ bé. Một khung cảnh hoàn toàn xa lạ hiện ra trước mắt hắn. Đây không phải là Tam Giới mà hắn từng biết. Xung quanh hắn là những ngôi nhà đơn sơ, người dân sống một cuộc sống giản dị nhưng cũng đầy khó khăn. Hắn cảm nhận được rằng đây là một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới mà hắn chưa từng biết đến.

Hắn nhận ra rằng đây là một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu. Và lần này, hắn sẽ không để Tiêu Thần rời xa mình nữa. Với quyết tâm đó, Lệ Vân Phi bắt đầu tìm kiếm.

Không lâu sau đó, hắn tìm thấy một chàng trai trẻ tuổi, đang ngồi lặng lẽ dưới gốc cây, tay cầm một quyển sách cũ kỹ. Ánh nắng chiều dịu nhẹ chiếu xuống mái tóc đen mềm mại của chàng, khiến gương mặt thanh tú ấy trở nên rạng ngời. Đôi mắt của chàng chứa đựng một nét u buồn, nhưng cũng vô cùng kiên định.

Lệ Vân Phi bước tới gần chàng trai, lòng ngập tràn xúc cảm khi nhận ra người mà hắn đã tìm kiếm. Đó chính là Tiêu Thần, nhưng không phải là Tiêu Thần mà hắn từng biết. Chàng trai này là một người hoàn toàn khác, không có chút ký ức nào về kiếp trước, nhưng linh hồn của chàng, hắn nhận ra ngay lập tức.

"Lệ Vân Phi," chàng trai gọi tên hắn, giọng nói trầm ấm như một lời chào đón, nhưng đôi mắt vẫn chất chứa một nỗi buồn không tên. "Sao ngươi lại ở đây?"

"Đại ca, huynh vừa trải qua một cơn ác mộng phải không?" Tiêu Thần ngước lên nhìn Lệ Vân Phi, nét mặt đầy lo lắng.

Lệ Vân Phi không thể kiềm chế nỗi xúc động trong lòng mình, nhưng hắn biết rằng giờ không phải lúc để nói ra tất cả. Thay vào đó, hắn nhẹ nhàng gật đầu, "Không có gì, sư đệ. Huynh chỉ nghĩ ngợi một chút."

"Vậy thì huynh nên nghỉ ngơi thêm đi. Chúng ta còn cả chặng đường dài phía trước." Tiêu Thần khẽ mỉm cười, nụ cười mang đến cho Lệ Vân Phi một chút bình yên trong lòng.

"Phải, chúng ta còn cả chặng đường dài," Lệ Vân Phi lặp lại, mắt nhìn xa xăm. Trong lòng hắn, một quyết tâm kiên định đã hình thành: lần này, hắn sẽ bảo vệ Tiêu Thần bằng bất cứ giá nào, và sẽ không để bất kỳ ai hay bất cứ điều gì chia cắt họ nữa.

---

### **Chương 2: Cơ Duyên Định Mệnh**

Từ lúc đó, Lệ Vân Phi và Tiêu Thần sống chung dưới một mái nhà, ngày ngày cùng nhau tu luyện. Tuy nhiên, cuộc sống này không hề dễ dàng. Trong thế giới mới này, cả hai đều bị xem là phế vật, bị khinh thường và chèn ép. Nhưng điều đó không làm nản lòng Lệ Vân Phi. Hắn biết rằng đây là cơ hội để hắn và Tiêu Thần trở nên mạnh mẽ hơn, vượt qua mọi khó khăn và thách thức.

Một ngày nọ, khi đang tìm kiếm một vùng núi hoang vắng để tu luyện, cả hai tình cờ phát hiện ra một di tích cổ xưa bị chôn vùi dưới lòng đất. Đây là một nơi đầy bí ẩn và sức mạnh cổ xưa mà không ai từng dám chạm tới.

"Đây chính là nơi mà ta đã tìm kiếm," Lệ Vân Phi thì thầm, mắt nhìn vào những hoa văn cổ đại khắc trên bức tường đá.

"Huynh biết gì về nơi này sao?" Tiêu Thần ngạc nhiên hỏi, nhưng cũng cảm nhận được một nguồn sức mạnh mạnh mẽ đang tỏa ra từ nơi này.

Lệ Vân Phi không trả lời trực tiếp, thay vào đó hắn tiến lên phía trước, tay chạm nhẹ vào bức tường đá. Một luồng khí lạnh từ trong lòng đất thoát ra, nhưng Lệ Vân Phi không hề nao núng. Hắn cảm nhận được một sức mạnh quen thuộc đang dâng trào trong cơ thể mình.

"Tiêu Thần, chúng ta sẽ cùng nhau tu luyện ở đây," Lệ Vân Phi quay lại, nhìn sâu vào mắt Tiêu Thần. "Ta sẽ chỉ cho đệ một bộ công pháp đặc biệt, một bộ công pháp mà ta tin rằng sẽ giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn."

"Nhưng... tại sao huynh lại biết về bộ công pháp này?" Tiêu Thần nghi ngờ hỏi.

"Đây là... một thứ ta từng học được từ một kiếp trước," Lệ Vân Phi nói dối, nhưng sự thật là bộ công pháp này chính là "Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết" mà hắn đã tu luyện ở kiếp trước. Và với bộ công pháp này, hắn tin rằng cả hai sẽ có thể chinh phục mọi thử thách trong thế giới này.

"Được, ta sẽ tin huynh," Tiêu Thần nói, lòng tràn đầy quyết tâm. Dù không hiểu rõ mọi thứ, nhưng chàng vẫn luôn tin tưởng vào Lệ Vân Phi, người huynh đệ mà chàng coi như anh em ruột thịt.

Và thế là, dưới lòng đất sâu thẳm, cả hai bắt đầu quá trình tu luyện nghiêm ngặt. Tiêu Thần tu luyện "Thái Cổ Tôi Thể Quyết," một công pháp luyện thể cực kỳ mạnh mẽ, còn Lệ Vân Phi tiếp tục tu luyện "Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết." Cả hai bộ công pháp này đều yêu cầu sự hợp nhất, tạo ra một nguồn sức mạnh vô song khi cả hai cùng kết hợp.

Ngày qua ngày, Lệ Vân Phi và Tiêu Thần dần dần mạnh lên, không chỉ về thể lực mà còn về tinh thần. Họ cùng nhau trải qua những khó khăn, những thử thách, và mỗi lần vượt qua, họ lại cảm thấy sự gắn kết giữa họ càng thêm sâu đậm.

Những kỷ niệm về kiếp trước của Lệ Vân Phi không hề phai nhạt, nhưng hắn cố gắng kiềm chế bản thân, không để Tiêu Thần nhận ra sự thật. Hắn biết rằng thời gian sẽ đến khi hắn phải đối mặt với cảm xúc của mình, nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là bảo vệ Tiêu Thần và giúp chàng trở nên mạnh mẽ hơn.

---

### **Chương 3: Những Nguy Cơ Tiềm Ẩn**

Thời gian trôi qua, Lệ Vân Phi và Tiêu Thần đã trở thành những người tu luyện mạnh mẽ trong vùng đất này. Nhưng với sức mạnh đến từ bộ công pháp độc nhất vô nhị của họ, cũng đến những nguy cơ tiềm ẩn. Sự gia tăng nhanh chóng về sức mạnh không chỉ thu hút sự chú ý của những kẻ khác, mà còn làm dấy lên sự thèm khát từ những thế lực đen tối đang ẩn nấp trong thế giới này.

Một ngày nọ, khi Lệ Vân Phi và Tiêu Thần đang tu luyện sâu trong khu di tích cổ, họ cảm nhận được sự xuất hiện của một kẻ địch mạnh mẽ. Từ trong bóng tối, một nhóm tu sĩ hắc ám xuất hiện, họ đều là những kẻ săn lùng những kẻ sở hữu bảo vật và công pháp mạnh mẽ.

"Lệ Vân Phi, Tiêu Thần, các ngươi không ngờ rằng lại thu hút được sự chú ý của chúng ta, phải không?" Người dẫn đầu của nhóm tu sĩ, một kẻ với ánh mắt đầy độc ác, cất tiếng. "Đưa bộ công pháp của các ngươi ra đây, và chúng ta sẽ cho các ngươi một cái chết nhanh chóng."

Lệ Vân Phi nắm chặt lấy tay Tiêu Thần, ánh mắt hắn lóe lên tia kiên định. "Tiêu Thần, chúng ta phải hợp lực. Đây không chỉ là một trận chiến bình thường, mà là sự sống còn."

Tiêu Thần gật đầu, trong ánh mắt cũng tràn đầy quyết tâm. Cả hai đồng lòng thi triển công pháp. Từ cơ thể họ, một luồng năng lượng khổng lồ bùng phát, khiến mặt đất xung quanh rung chuyển. Sự kết hợp giữa "Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết" và "Thái Cổ Tôi Thể Quyết" đã tạo ra một sức mạnh vượt qua mọi giới hạn.

Những tu sĩ hắc ám nhanh chóng nhận ra mình đã đánh giá sai lầm. Sức mạnh của Lệ Vân Phi và Tiêu Thần không chỉ đơn thuần là của hai cá thể riêng biệt, mà khi hợp nhất, nó trở thành một thứ gì đó kinh hoàng hơn. Trong chốc lát, một trận chiến ác liệt nổ ra.

Lệ Vân Phi dẫn dắt Tiêu Thần trong trận chiến, bảo vệ chàng khỏi những đòn tấn công chí mạng. Mặc dù cả hai đều bị thương, nhưng sự gắn kết giữa họ càng làm cho sức mạnh của họ trở nên bất khả chiến bại. Cuối cùng, nhóm tu sĩ hắc ám bị đánh bại hoàn toàn, những kẻ sống sót chạy trốn trong nỗi sợ hãi.

---

### **Chương 4: Sự Nhận Thức Và Tình Cảm Nảy Sinh**

Sau trận chiến, cả hai ngồi lại trên một tảng đá lớn, nhìn nhau trong yên lặng. Những vết thương trên cơ thể dần được chữa lành, nhưng trong lòng Tiêu Thần lại dấy lên một cảm xúc lạ lùng mà chàng chưa từng trải qua.

"Lệ Vân Phi, vì sao huynh lại luôn bảo vệ ta như vậy?" Tiêu Thần đột nhiên lên tiếng, ánh mắt chàng chứa đầy nghi hoặc. "Ta chỉ là một kẻ phế vật, còn huynh... huynh có thể tìm được một đồng đội mạnh hơn."

Lệ Vân Phi quay sang nhìn Tiêu Thần, lòng hắn tràn đầy đau đớn khi nghe những lời đó. Hắn biết rằng Tiêu Thần vẫn chưa nhớ lại mọi chuyện, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng hắn đã yêu Tiêu Thần từ rất lâu.

"Tiêu Thần, đệ không bao giờ là phế vật trong mắt ta," Lệ Vân Phi nói, giọng hắn chứa đựng sự chân thành sâu sắc. "Từ lúc đệ cứu ta từ bóng tối, đệ đã trở thành người quan trọng nhất đối với ta. Ta không cần một đồng đội mạnh hơn, ta chỉ cần đệ."

Những lời của Lệ Vân Phi khiến Tiêu Thần cảm thấy trái tim mình rung động. Chưa bao giờ chàng cảm thấy mình quan trọng đến như vậy trong mắt một ai đó. Một cảm xúc lạ lùng, sâu kín dần dần nảy sinh trong lòng chàng, nhưng chàng vẫn chưa hoàn toàn nhận ra đó là gì.

"Ta không biết nói gì, Lệ Vân Phi," Tiêu Thần nói, giọng chàng nghẹn ngào. "Nhưng ta cảm thấy thật may mắn khi có huynh bên cạnh."

---

### **Chương 5: Cuộc Hành Trình Định Mệnh**

Từ ngày đó, Lệ Vân Phi và Tiêu Thần càng trở nên thân thiết hơn. Họ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, cùng nhau chia sẻ những niềm vui và nỗi đau. Lệ Vân Phi tiếp tục dẫn dắt Tiêu Thần trên con đường tu luyện, giúp chàng trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày.

Trong suốt hành trình đó, Lệ Vân Phi không ngừng tìm cách làm cho Tiêu Thần nhớ lại ký ức về kiếp trước, nhưng không thành công. Tuy nhiên, hắn không nản lòng. Hắn biết rằng, cho dù Tiêu Thần không nhớ lại, nhưng tình cảm giữa họ vẫn sẽ tiếp tục phát triển theo cách riêng của nó.

Một ngày nọ, họ nhận được tin tức về một cuộc đại hội võ lâm sắp diễn ra tại Thiên Vực, nơi tụ họp những cao thủ mạnh nhất từ khắp nơi trên thế giới. Đây là cơ hội để Lệ Vân Phi và Tiêu Thần chứng tỏ sức mạnh của mình, cũng như tìm kiếm thêm những bí mật về công pháp mà họ đang tu luyện.

Khi cả hai đến Thiên Vực, họ nhanh chóng nhận ra rằng đây không chỉ là một cuộc thi đấu bình thường. Có những âm mưu đen tối đang ẩn giấu sau bức màn hào nhoáng của đại hội. Các thế lực hùng mạnh từ các giới khác nhau đều tham gia, và dường như tất cả đều nhắm đến một thứ: quyền kiểm soát sức mạnh hủy diệt của "Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết" và "Thái Cổ Tôi Thể Quyết."

Lệ Vân Phi và Tiêu Thần bị cuốn vào cuộc đấu tranh quyền lực giữa các thế lực lớn, và họ nhận ra rằng nếu không cẩn thận, họ có thể mất tất cả. Tuy nhiên, Lệ Vân Phi không hề lo sợ. Hắn biết rằng chỉ cần có Tiêu Thần bên cạnh, họ sẽ vượt qua mọi thứ.

---

### **Chương 6: Tình Yêu Được Thừa Nhận**

Trong những trận đấu ác liệt tại đại hội, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi dần trở thành tâm điểm chú ý. Sự phối hợp hoàn hảo giữa hai người đã khiến nhiều cao thủ phải nể phục. Nhưng đồng thời, sự gắn kết đặc biệt giữa họ cũng trở thành đề tài bàn tán. Những lời đồn đại về mối quan hệ giữa Lệ Vân Phi và Tiêu Thần lan rộng khắp nơi.

Một buổi tối, sau một trận chiến căng thẳng, cả hai ngồi lại bên đống lửa trại, ánh sáng từ ngọn lửa ấm áp phản chiếu trên gương mặt họ. Tiêu Thần, vẫn đang bị tổn thương từ những lời đồn đại, quay sang Lệ Vân Phi và nói: "Lệ Vân Phi, tại sao mọi người lại nghĩ rằng giữa chúng ta có một thứ gì đó... hơn cả tình huynh đệ?"

Lệ Vân Phi biết đây là khoảnh khắc mà hắn không thể lảng tránh nữa. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Tiêu Thần, rồi từ từ nói: "Bởi vì ta yêu đệ, Tiêu Thần. Ta đã yêu đệ từ rất lâu, từ trước khi đệ mất ký ức. Và dù đệ không nhớ, nhưng tình cảm của ta dành cho đệ vẫn chưa bao giờ thay đổi."

Tiêu Thần sững sờ, không thể tin vào tai mình. Chàng chưa từng nghĩ rằng tình cảm giữa họ lại sâu đậm đến vậy. Trái tim chàng đập mạnh, những cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

"Huynh nói... yêu ta?" Tiêu Thần lắp bắp, không biết phải đối diện với sự thật này như thế nào.

"Phải," Lệ Vân Phi khẳng định. "Ta yêu đệ, và ta biết rằng đệ cũng có cảm giác đó, dù đệ chưa nhận ra."

Lời nói của Lệ Vân Phi như một mũi tên bắn trúng trái tim Tiêu Thần. Chàng cảm thấy một thứ gì đó trong lòng mình đang thay đổi, nhưng chàng vẫn chưa thể hiểu rõ đó là gì. Chàng cần thời gian để suy nghĩ, để đối diện với tình cảm của mình.

"Ta cần thời gian," Tiêu Thần nói, giọng chàng đầy bối rối.

"Ta hiểu," Lệ Vân Phi đáp lại, ánh mắt hắn tràn đầy yêu thương và thông cảm. "Ta sẽ đợi đệ, dù có phải mất bao lâu đi nữa."

### **Chương 7: Tình Yêu Trong Bão Tố**

Từ sau khi Lệ Vân Phi thổ lộ tình cảm, không khí giữa hai người trở nên khác lạ. Tiêu Thần trở nên trầm lặng hơn, không còn nụ cười vô tư lự như trước. Chàng thường xuyên lạc vào dòng suy nghĩ của chính mình, băn khoăn về những gì Lệ Vân Phi đã nói. Cảm xúc giữa hai người, vốn là sự gắn bó, đồng đội, giờ đây trở thành một sợi dây mong manh nhưng đầy sức mạnh, kéo chàng về phía Lệ Vân Phi theo một cách mà chàng chưa từng trải qua.

Trong thời gian đó, cuộc đại hội võ lâm tại Thiên Vực cũng dần bước vào những vòng đấu cuối cùng, nơi mà chỉ những cao thủ mạnh nhất mới có thể trụ lại. Những thế lực đen tối, nhận thấy tiềm năng của Lệ Vân Phi và Tiêu Thần, bắt đầu âm mưu chống lại họ. Những trận đấu không còn chỉ là so tài về võ công mà còn trở thành cuộc đối đầu giữa sự sống và cái chết, giữa lòng trung thành và sự phản bội.

Một đêm nọ, sau khi Tiêu Thần trở về từ một trận đấu khốc liệt, chàng ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lạc vào khoảng không vô định. Lệ Vân Phi, sau khi kết thúc việc chăm sóc vết thương cho chàng, ngồi bên cạnh, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ quan sát người mình yêu.

"Tại sao huynh lại yêu ta, Lệ Vân Phi?" Tiêu Thần bất ngờ lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi bầu trời đêm đầy sao. "Ta không phải người mạnh nhất, cũng không phải người thông minh nhất. Ta chỉ là một kẻ phế vật, sống nhờ vào sự bảo vệ của huynh."

Lệ Vân Phi mỉm cười, nụ cười ấm áp và chân thành. "Tiêu Thần, đệ có biết rằng sức mạnh không chỉ đến từ cơ bắp hay kỹ năng? Sức mạnh thực sự là ở trái tim, ở sự kiên định và lòng dũng cảm. Đệ có tất cả những điều đó, và đó là lý do ta yêu đệ."

Tiêu Thần quay sang nhìn Lệ Vân Phi, đôi mắt chàng chứa đầy cảm xúc mâu thuẫn. "Nhưng ta không biết liệu mình có thể đáp lại tình cảm của huynh hay không. Ta... ta chưa từng nghĩ đến việc yêu một người, đặc biệt là huynh."

"Đệ không cần phải vội," Lệ Vân Phi nói, giọng hắn dịu dàng. "Ta không yêu cầu đệ phải đáp lại ngay lập tức. Tình yêu không phải là thứ có thể ép buộc. Ta chỉ muốn ở bên đệ, bảo vệ đệ, và giúp đệ tìm ra con đường của mình. Dù kết quả có ra sao, ta sẽ luôn ở đây."

Những lời của Lệ Vân Phi khiến trái tim Tiêu Thần dịu lại. Chàng cảm thấy một phần gánh nặng được gỡ bỏ, nhưng vẫn còn nhiều điều chàng chưa thể giải thích. Tiêu Thần đứng dậy, bước ra ngoài, để lại Lệ Vân Phi ngồi một mình trong phòng.

---

### **Chương 8: Sự Thật Bị Che Giấu**

Ngày qua ngày, Tiêu Thần bắt đầu nhận ra rằng cảm xúc của mình đối với Lệ Vân Phi đã thay đổi. Dù cố gắng phủ nhận, chàng không thể chối bỏ rằng sự hiện diện của Lệ Vân Phi đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chàng. Sự quan tâm, tình cảm, và lòng kiên nhẫn của Lệ Vân Phi dần dần khiến Tiêu Thần hiểu rằng chàng không chỉ coi hắn là một huynh đệ kết nghĩa.

Tuy nhiên, trong quá trình khám phá cảm xúc của mình, Tiêu Thần cũng phát hiện ra những dấu hiệu kỳ lạ. Những giấc mơ về một cuộc sống khác, những mảnh ký ức mơ hồ, và những cảm giác kỳ lạ dần dần xuất hiện. Chàng bắt đầu nghi ngờ rằng có điều gì đó bị che giấu.

Một đêm, sau khi hoàn thành tu luyện, Tiêu Thần quyết định đối diện với Lệ Vân Phi. "Huynh có điều gì đang giấu ta, phải không?" Tiêu Thần hỏi thẳng, đôi mắt chàng đầy quyết tâm.

Lệ Vân Phi ngạc nhiên, nhưng rồi hắn hiểu rằng thời điểm này đã đến. Hắn biết rằng Tiêu Thần cuối cùng sẽ bắt đầu nhận ra sự thật. Hắn không thể trốn tránh mãi.

"Phải, có một điều mà ta chưa nói với đệ," Lệ Vân Phi thở dài, ánh mắt hắn trầm xuống. "Ta không chỉ là huynh đệ kết nghĩa của đệ trong thế giới này. Chúng ta đã từng sống một cuộc đời khác, ở một thế giới khác. Đệ là Tiêu Thần, người mà ta đã yêu và mất đi trong kiếp trước. Khi chúng ta chết đi, linh hồn của chúng ta đã được đưa đến thế giới này, để bắt đầu lại từ đầu."

Tiêu Thần sững sờ, không thể tin vào tai mình. "Nhưng tại sao ta không nhớ gì cả? Tại sao chỉ có huynh là nhớ?"

"Ta không biết lý do," Lệ Vân Phi thành thật. "Có lẽ vì ta đã luôn khao khát được ở bên đệ, nên ký ức của ta không hề mất đi. Nhưng ta không muốn ép đệ nhớ lại nếu đệ không muốn. Ta chỉ muốn đệ sống cuộc đời này một cách tự do, không bị ràng buộc bởi quá khứ."

Tiêu Thần cảm thấy đầu óc mình quay cuồng với quá nhiều thông tin. Những giấc mơ, những ký ức mờ nhạt, tất cả bắt đầu xâu chuỗi lại thành một câu chuyện mà chàng chưa bao giờ ngờ tới. Chàng cảm thấy mất mát, nhưng cũng cảm nhận được sự an ủi từ sự hiện diện của Lệ Vân Phi.

"Huynh đã làm tất cả những điều này vì ta?" Tiêu Thần thì thầm, ánh mắt chàng chứa đầy xúc động.

"Phải, vì ta yêu đệ, và ta sẽ làm bất cứ điều gì để đệ được hạnh phúc," Lệ Vân Phi nói, giọng hắn chứa đựng tất cả sự chân thành và tình cảm mà hắn đã giữ trong lòng suốt thời gian qua.

Tiêu Thần không nói gì thêm. Chàng bước đến bên Lệ Vân Phi, ánh mắt hai người gặp nhau, và trong khoảnh khắc đó, tất cả những nghi ngờ, sợ hãi, và bối rối dường như tan biến. Chỉ còn lại hai người, trong một không gian yên tĩnh, nơi tình yêu được thừa nhận và không còn gì có thể chia cách họ.

---

### **Chương 9: Khúc Ca Khải Hoàn**

Sau khi sự thật được hé lộ, Tiêu Thần bắt đầu chấp nhận quá khứ của mình và tình cảm mà chàng dành cho Lệ Vân Phi. Chàng không còn do dự, không còn sợ hãi. Thay vào đó, chàng nhận ra rằng cuộc đời này, với tất cả những thử thách và khó khăn, đã mang họ đến bên nhau một lần nữa để hoàn thiện những gì còn dang dở.

Tại cuộc đại hội võ lâm, Lệ Vân Phi và Tiêu Thần không chỉ chiến đấu vì danh tiếng hay quyền lực, mà còn chiến đấu để bảo vệ tình yêu và sự kết nối giữa họ. Những thế lực đen tối cố gắng ngăn cản họ, nhưng với sức mạnh hủy diệt từ "Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết" và "Thái Cổ Tôi Thể Quyết," cả hai đã đánh bại tất cả kẻ thù.

Cuối cùng, khi đại hội kết thúc, Lệ Vân Phi và Tiêu Thần đứng trên đỉnh cao của thế giới này, nhìn xuống tất cả những kẻ từng coi thường và khinh miệt họ. Nhưng đối với họ, chiến thắng lớn nhất không phải là việc đứng đầu, mà là việc họ đã tìm thấy nhau một lần nữa, và quyết định cùng nhau đi đến cuối con đường.

Trong một đêm yên bình, dưới ánh trăng sáng, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi nắm tay nhau, bước đi trên con đường nhỏ trải dài qua ngọn núi. Tiêu Thần nhìn lên bầu trời, nụ cười hạnh phúc nở trên môi.

Lệ Vân Phi cảm thấy tim mình như muốn vỡ òa trong hạnh phúc. Hắn xiết chặt tay Tiêu Thần, ánh mắt hắn tràn đầy yêu thương.

### **Chương 10: Ký Ức Trở Về và Cơn Hoảng Loạn**

Khi ký ức kiếp trước dần thức tỉnh trong Tiêu Thần, chàng cảm thấy như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. Những mảnh vỡ của quá khứ ùa về, mang theo những cảm xúc mà chàng chưa từng chuẩn bị đón nhận. Trong những ký ức đó, hình ảnh của Lệ Vân Phi hiện lên rõ nét: một người đã yêu chàng đến cuồng si, nhưng cũng phải chịu đựng nỗi đau khôn cùng khi bị chàng vô tình từ chối.

Tiêu Thần bàng hoàng nhận ra rằng chính mình đã bỏ qua tình cảm sâu đậm của Lệ Vân Phi trong kiếp trước. Sự hoảng loạn xâm chiếm trái tim chàng, khiến chàng tự hỏi liệu có phải chàng sẽ lại làm tổn thương người đã yêu mình điên cuồng đến vậy một lần nữa? Liệu ký ức này có phá hủy mối quan hệ hiện tại giữa họ?

Nhưng rồi, khi nhìn vào mắt Lệ Vân Phi của hiện tại, Tiêu Thần lại nhận ra rằng mọi thứ đã khác. Lệ Vân Phi giờ đây không phải là người bị tổn thương bởi tình yêu đơn phương. Hắn là người yêu Tiêu Thần một cách vô điều kiện, bảo vệ chàng, chăm sóc chàng với tất cả sự kiên nhẫn và tình yêu mà hắn có.

### **Chương 11: Chìm Đắm Trong Mật Ngọt**

Ngày qua ngày, Tiêu Thần dần chìm đắm trong sự cưng chiều của Lệ Vân Phi. Những cử chỉ thân mật, những nụ hôn ngọt ngào mỗi buổi sáng, và sự quan tâm không ngừng của Lệ Vân Phi đã trở thành nguồn sức mạnh và hạnh phúc vô tận của Tiêu Thần. Mỗi khi cảm thấy bối rối hoặc nghi ngờ về bản thân, chàng lại tìm thấy sự an ủi trong vòng tay của Lệ Vân Phi.

Lệ Vân Phi, với vẻ đẹp trai hút hồn và sức hút không thể cưỡng lại, đã chiếm trọn trái tim Tiêu Thần. Dù ký ức kiếp trước có là gì, tình yêu mà chàng dành cho Lệ Vân Phi ở kiếp này là thật. Những hành động ân cần, dịu dàng nhưng cũng không kém phần táo bạo của Lệ Vân Phi khiến Tiêu Thần không thể cưỡng lại được. Chàng nhận ra rằng, bất chấp mọi chuyện, tình cảm của chàng dành cho Lệ Vân Phi là không thể thay đổi.

Lệ Vân Phi không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình một cách công khai. Hắn thường xuyên trao cho Tiêu Thần những nụ hôn bất ngờ, những cái ôm từ phía sau và những lời thì thầm ngọt ngào bên tai. Những hành động này không chỉ làm Tiêu Thần xấu hổ, đỏ mặt, mà còn khiến chàng cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng hơn bao giờ hết.

Đôi khi, Tiêu Thần cảm thấy như mình đang bị "ép buộc" sống trong sự cưng chiều quá mức, nhưng chàng không thể phủ nhận rằng mình thực sự thích nó. Chàng thường chọc ghẹo Lệ Vân Phi về sự "vô liêm sỉ" của hắn, nhưng sự thật là chàng luôn mong đợi những khoảnh khắc ngọt ngào đó.

### **Chương 12: Tình Yêu Đơm Hoa Kết Trái**

Một ngày nọ, khi Tiêu Thần vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, chàng cảm nhận được một cái hôn nhẹ lên trán. Mở mắt ra, chàng thấy Lệ Vân Phi đang nhìn chàng bằng ánh mắt dịu dàng, nụ cười trên môi rạng rỡ như ánh nắng ban mai.

"Buổi sáng tốt lành, Tiêu Thần của ta," Lệ Vân Phi thì thầm, giọng hắn trầm ấm đầy yêu thương.

Tiêu Thần cảm thấy trái tim mình tan chảy, đôi má chàng ửng hồng. Chàng khẽ vươn tay vuốt nhẹ gò má của Lệ Vân Phi, đáp lại bằng một nụ cười e ấp.

"Buổi sáng tốt lành, Lệ Vân Phi," Tiêu Thần đáp lời, giọng chàng nhẹ nhàng như tiếng gió.

Mỗi ngày trôi qua, tình yêu giữa họ càng trở nên sâu đậm. Tiêu Thần không còn nghi ngờ về cảm xúc của mình nữa. Chàng biết rằng, dù kiếp trước có xảy ra chuyện gì, kiếp này chàng đã thực sự yêu Lệ Vân Phi. Và tình yêu này đã đơm hoa kết trái, trở thành nguồn sức mạnh để họ cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn phía trước.

Lệ Vân Phi, như thường lệ, vẫn không ngừng cưng chiều Tiêu Thần. Hắn chăm sóc chàng từ những điều nhỏ nhặt nhất, như chuẩn bị bữa sáng, đến việc bảo vệ chàng khỏi những nguy hiểm trong cuộc hành trình. Hắn không ngại thể hiện tình cảm một cách công khai, khiến Tiêu Thần luôn cảm thấy như đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào.

Mỗi khi Tiêu Thần cảm thấy bất an hoặc mệt mỏi, Lệ Vân Phi lại kéo chàng vào lòng, trao cho chàng những nụ hôn tràn đầy năng lượng. Tiêu Thần dần nhận ra rằng, dù ký ức có quay về, chàng đã không còn là người của kiếp trước nữa. Chàng đã hoàn toàn trở thành người mà Lệ Vân Phi yêu ở kiếp này—một Tiêu Thần mạnh mẽ, kiên định và yêu thương Lệ Vân Phi bằng cả trái tim.

Họ cùng nhau đối mặt với những thử thách lớn hơn, nhưng không gì có thể làm lung lay tình yêu đã nảy nở giữa họ. Lệ Vân Phi, với sự kiên định và tình yêu mãnh liệt, đã trở thành người bạn đồng hành, người bảo vệ và cũng là người yêu thương Tiêu Thần hơn bất cứ ai trên thế gian này. Và Tiêu Thần, từ một người bối rối và lo sợ, giờ đây đã trở thành một người yêu đầy đam mê và sẵn sàng đối mặt với tất cả để bảo vệ tình yêu của mình.

### **Chương 13: Bắt Đầu Hành Trình Thống Nhất Chư Thiên Vạn Giới**

Sau khi tình cảm giữa Tiêu Thần và Lệ Vân Phi trở nên khăng khít hơn bao giờ hết, họ quyết định rằng đã đến lúc tiếp tục sứ mệnh của mình—thống nhất Chư Thiên Vạn Giới. Với sự kết hợp của hai công pháp "Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết" và "Thái Cổ Tôi Thể Quyết," họ trở thành một đôi không thể tách rời, sức mạnh của họ dường như không có giới hạn.

Hành trình này không chỉ là về quyền lực, mà còn là về bảo vệ những điều họ yêu thương. Thế giới mà họ đang sống đang chìm trong hỗn loạn, với vô số thế lực tranh giành quyền lực, gây ra những cuộc chiến tranh liên miên. Tiêu Thần và Lệ Vân Phi nhận ra rằng, để có thể sống hạnh phúc bên nhau, họ cần phải mang lại hòa bình và ổn định cho tất cả các giới.

### **Chương 14: Cuộc Chiến Đầu Tiên**

Họ bắt đầu cuộc hành trình của mình tại một vùng đất được gọi là Thiên Hỏa Giới, nơi mà những ngọn núi lửa cuồn cuộn và những ngọn lửa vĩnh cửu làm chủ. Thiên Hỏa Giới bị thống trị bởi một tộc nhân sở hữu ngọn lửa thiêng có khả năng thiêu rụi bất cứ thứ gì, nhưng họ đã bị chia rẽ và đắm chìm trong xung đột nội bộ.

Lệ Vân Phi và Tiêu Thần đến Thiên Hỏa Giới với mục tiêu thống nhất các tộc nhân ở đây, nhưng họ gặp phải sự chống đối từ nhiều thế lực. Một số lãnh đạo tộc nhân cho rằng việc thống nhất là không cần thiết, thậm chí là nguy hiểm. Họ coi Tiêu Thần và Lệ Vân Phi là kẻ xâm lược, và một trận chiến dữ dội đã nổ ra.

Trong trận chiến này, Lệ Vân Phi sử dụng "Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết" để tạo ra một bức tường không thể xuyên thủng, bảo vệ Tiêu Thần trong khi chàng tập trung sử dụng "Thái Cổ Tôi Thể Quyết" để đánh bại những kẻ thù mạnh nhất. Sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh phòng ngự và tấn công đã khiến họ trở nên vô đối.

Tuy nhiên, trận chiến không chỉ là về sức mạnh. Lệ Vân Phi và Tiêu Thần cũng phải sử dụng sự khôn ngoan và tình yêu của mình để thuyết phục các tộc nhân rằng, thống nhất không có nghĩa là mất mát, mà là cơ hội để phát triển mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng, với sự giúp đỡ của một số lãnh đạo tộc nhân sáng suốt, họ đã thành công trong việc thống nhất Thiên Hỏa Giới. Các tộc nhân nhận ra rằng, sự đoàn kết có thể mang lại sức mạnh lớn hơn bất kỳ cá nhân nào có thể đạt được, và họ đã quy phục dưới sự lãnh đạo của Tiêu Thần và Lệ Vân Phi.

### **Chương 15: Đối Mặt Với Hắc Ám Giới**

Sau khi thống nhất Thiên Hỏa Giới, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi tiến đến một nơi tăm tối hơn nhiều—Hắc Ám Giới, nơi được cai trị bởi những sinh vật tà ác và những pháp sư hắc ám. Đây là nơi mà cái ác và sự thù hận ngự trị, và không có chỗ cho ánh sáng hay hy vọng.

Đối mặt với một thế giới đầy rẫy hiểm nguy, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi hiểu rằng, sức mạnh thuần túy sẽ không đủ để chinh phục Hắc Ám Giới. Họ cần phải tìm ra cách để làm lay động trái tim của những kẻ đã bị bóng tối chi phối quá lâu.

Trong quá trình này, Lệ Vân Phi đã sử dụng "Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết" để tái sinh những linh hồn bị mất trong bóng tối, đưa họ trở về ánh sáng. Tiêu Thần, với sự dẻo dai và tinh thần bất khuất của mình, đã thuyết phục những kẻ đứng đầu Hắc Ám Giới rằng họ có thể thay đổi số phận của mình nếu họ sẵn sàng mở lòng đón nhận cơ hội.

Cuộc chiến ở Hắc Ám Giới không hề dễ dàng, nhưng tình yêu và sự quyết tâm của Tiêu Thần và Lệ Vân Phi đã khiến họ vượt qua mọi thử thách. Dần dần, các thế lực bóng tối bắt đầu dao động, và ánh sáng bắt đầu len lỏi vào nơi đã từng chìm trong bóng tối sâu thẳm.

Cuối cùng, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi đã thành công trong việc giải phóng Hắc Ám Giới khỏi sự kìm hãm của bóng tối. Họ đã biến nơi này từ một địa ngục sống thành một vùng đất nơi hy vọng có thể nảy nở.

### **Chương 16: Đối Mặt Với Kẻ Thù Cuối Cùng**

Sau khi thống nhất được nhiều giới, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi biết rằng họ sẽ phải đối mặt với kẻ thù mạnh nhất của mình—Thiên Đế, một tồn tại mang trong mình quyền lực vô biên và thống trị Thiên Giới, nơi cao nhất trong Chư Thiên Vạn Giới.

Thiên Đế không phải là một kẻ địch dễ đối phó. Hắn là hiện thân của quyền lực tuyệt đối, và không dễ dàng từ bỏ vị trí thống trị của mình. Hắn đã từng cai trị vạn giới với bàn tay sắt, và không có ý định để hai kẻ từ thế giới khác xâm phạm đến quyền lực của mình.

Trận chiến với Thiên Đế là cuộc chiến cuối cùng, nơi mà Tiêu Thần và Lệ Vân Phi phải đối đầu với một kẻ địch không chỉ mạnh về sức mạnh, mà còn sở hữu sự tinh thông về thiên đạo. Sức mạnh của Thiên Đế dường như không thể lay chuyển, nhưng Lệ Vân Phi và Tiêu Thần đã không còn là những kẻ yếu đuối như kiếp trước.

Cùng nhau, họ dồn toàn bộ sức mạnh vào chiêu thức cuối cùng, một sự kết hợp hoàn hảo giữa "Cửu Chuyển Sinh Tử Quyết" và "Thái Cổ Tôi Thể Quyết". Hai công pháp, sinh ra để dành cho nhau, đã tạo ra một nguồn năng lượng vô song, đủ để chống lại sức mạnh của Thiên Đế.

Cuộc chiến kéo dài nhiều ngày đêm, nhưng cuối cùng, nhờ vào sự quyết tâm và tình yêu mạnh mẽ, họ đã đánh bại Thiên Đế. Với sự sụp đổ của hắn, Chư Thiên Vạn Giới được thống nhất dưới sự lãnh đạo của Tiêu Thần và Lệ Vân Phi.

### **Chương 17: Hòa Bình và Tương Lai**

Sau khi đánh bại Thiên Đế và thống nhất Chư Thiên Vạn Giới, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi trở thành những người bảo hộ cho tất cả các giới. Họ không chỉ là những chiến binh mạnh mẽ mà còn là những lãnh đạo khôn ngoan, mang lại hòa bình và thịnh vượng cho tất cả.

Với sự thống nhất, mọi thế lực đều quy phục dưới sự lãnh đạo của họ, và các thế giới dần trở nên hòa hợp hơn bao giờ hết. Các tộc nhân từ Thiên Hỏa Giới, Hắc Ám Giới và nhiều giới khác đã học cách sống chung, tôn trọng lẫn nhau và cùng nhau phát triển.

Tiêu Thần và Lệ Vân Phi không chỉ bảo vệ các giới mà còn xây dựng một hệ thống pháp lý công bằng, đảm bảo rằng quyền lực sẽ không bị lạm dụng như trước đây. Họ cũng dành thời gian để giúp đỡ những kẻ yếu thế, hỗ trợ các vùng đất bị tàn phá bởi chiến tranh, và mang lại hy vọng cho những người đã từng sống trong sợ hãi.

Tuy nhiên, dù đã trở thành những người thống trị, tình yêu của Tiêu Thần và Lệ Vân Phi vẫn không thay đổi. Họ vẫn dành cho nhau những khoảnh khắc ngọt ngào, những nụ hôn đầy yêu thương, và sự quan tâm chân thành. Mỗi ngày, Lệ Vân Phi vẫn trao cho Tiêu Thần những nụ hôn buổi sáng để bắt đầu ngày mới, và mỗi đêm, họ vẫn chìm vào giấc ngủ trong vòng tay nhau.

### **Chương 18: Tương Lai Mới**

Cùng nhau, họ đã không chỉ thống nhất Chư Thiên Vạn Giới mà còn tạo dựng nên một tương lai mới, nơi mà mọi thế giới đều tồn tại trong sự hòa bình và thịnh vượng. Từ Thiên Hỏa Giới đến Hắc Ám Giới, từ những nơi cao nhất của Thiên Giới đến những góc khuất tối tăm nhất của thế gian, tất cả đều sống trong sự cân bằng và tôn trọng lẫn nhau.

Tiêu Thần và Lệ Vân Phi đã trở thành huyền thoại, những người hùng được người dân khắp nơi tôn thờ và kính ngưỡng. Nhưng đối với họ, điều quan trọng nhất không phải là danh tiếng, mà là tình yêu và sự đồng hành mà họ có được bên nhau. Mỗi ngày trôi qua, họ không ngừng khám phá thêm những điều mới mẻ về đối phương, và tình yêu của họ ngày càng sâu đậm.

Mặc dù Tiêu Thần đã có ký ức về kiếp trước, nhưng chàng đã chấp nhận rằng quá khứ chỉ là những bài học để giúp họ trân trọng hiện tại hơn. Những sai lầm, những đau khổ mà họ từng trải qua đã giúp họ hiểu rằng, chỉ có tình yêu và sự chân thành mới có thể vượt qua tất cả.

Lệ Vân Phi cũng đã thay đổi. Hắn không còn là kẻ chỉ biết đến sức mạnh và quyền lực nữa. Từ khi có Tiêu Thần bên cạnh, Lệ Vân Phi đã học được cách yêu thương và bảo vệ những người xung quanh mình. Hắn không còn bị ám ảnh bởi quyền lực tuyệt đối, mà thay vào đó là mong muốn bảo vệ và chăm sóc cho những người mình yêu thương.

Ngày ngày, họ cùng nhau quản lý các giới, không chỉ với tư cách là những người thống trị, mà còn như những người bảo vệ, những người dẫn dắt mọi người đến một tương lai tươi sáng hơn. Họ dành nhiều thời gian để tìm hiểu về những nền văn hóa khác nhau, để đảm bảo rằng sự thống nhất mà họ mang lại không phải là sự đồng hóa mà là sự kết hợp hài hòa giữa các thế giới.

Dù đã trải qua bao nhiêu khó khăn, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi vẫn giữ vững tình cảm dành cho nhau. Mỗi ngày, họ không chỉ trao nhau những lời ngọt ngào mà còn là những hành động yêu thương chân thành. Lệ Vân Phi không ngừng chăm sóc cho Tiêu Thần, từ những việc nhỏ nhặt nhất như nấu ăn, cho đến những việc lớn như bảo vệ chàng khỏi những mối nguy hiểm tiềm tàng.

Tiêu Thần cũng nhận ra rằng, tình yêu của mình dành cho Lệ Vân Phi đã trở nên không thể thay thế. Những nụ hôn mỗi sáng của Lệ Vân Phi, những cái ôm ấm áp vào ban đêm, tất cả đều trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chàng. Họ đã trở thành hai nửa hoàn hảo của nhau, không thể tách rời.

### **Chương 19: Hành Trình Mới**

Sau khi đã thống nhất Chư Thiên Vạn Giới, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi quyết định bắt đầu một hành trình mới—khám phá những vùng đất mới, những thế giới mà họ chưa từng biết đến. Họ muốn tìm hiểu thêm về vũ trụ bao la này, và tìm kiếm những điều kỳ diệu còn ẩn giấu.

Trên hành trình mới này, họ đã gặp gỡ nhiều người bạn mới, học hỏi nhiều điều mới mẻ và đối mặt với những thử thách mới. Nhưng dù đi đến đâu, họ vẫn luôn bên nhau, luôn là chỗ dựa vững chắc cho nhau trong mọi hoàn cảnh.

Cùng nhau, họ đã trải qua biết bao nhiêu trận chiến, đối mặt với những kẻ thù mạnh mẽ nhất, và khám phá ra những bí mật sâu thẳm của vũ trụ. Nhưng điều khiến họ hạnh phúc nhất không phải là những chiến công hay kho báu mà họ tìm thấy, mà là tình yêu và sự đồng hành không đổi thay mà họ dành cho nhau.

Họ đã chứng minh rằng, không có gì là không thể khi họ có nhau. Tình yêu của họ đã vượt qua mọi ranh giới, mọi giới hạn và mọi thử thách. Và cuối cùng, họ đã tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc mà họ hằng mong ước.

### **Chương 20: Vĩnh Hằng Bên Nhau**

Sau hàng ngàn năm phiêu lưu và chiến đấu, Tiêu Thần và Lệ Vân Phi đã trở lại nơi mà họ gọi là nhà—Thiên Cung, nơi cao nhất trong Chư Thiên Vạn Giới. Tại đây, họ đã xây dựng một thế giới mà họ có thể gọi là của riêng mình, nơi mà họ có thể sống mãi mãi bên nhau mà không còn lo lắng về bất kỳ điều gì.

Họ cùng nhau ngồi dưới bầu trời sao, nhìn ngắm vũ trụ bao la và nhớ lại những kỷ niệm đẹp mà họ đã trải qua cùng nhau. Trong khoảnh khắc yên bình ấy, họ nhận ra rằng tất cả những khó khăn, những trận chiến và cả những đau khổ mà họ từng trải qua đều là để dẫn đến khoảnh khắc này—khoảnh khắc mà họ có thể mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ phải chia lìa.

Tiêu Thần tựa đầu vào vai Lệ Vân Phi, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể của người mình yêu. Hắn đã từng lo sợ rằng, khi Tiêu Thần nhớ lại tất cả, chàng sẽ không thể chấp nhận hắn. Nhưng giờ đây, khi Tiêu Thần đã yêu hắn một lần nữa, hắn biết rằng tình yêu của họ sẽ không bao giờ phai nhạt.

Với họ, không có gì quan trọng hơn tình yêu mà họ dành cho nhau. Và dù có bất cứ điều gì xảy ra trong tương lai, họ biết rằng, họ sẽ luôn bên nhau, vĩnh hằng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip