we're in the rain...


con phố ướt nhẹp sau cơn mưa lớn,
lác đác vài người bên đường,
nhưng rồi ai sẽ dừng lại vì em?
jeno, anh sẽ chứ?

———————

thật tồi tệ, sao em lại có thể mong là anh sẽ yêu em hết lòng. em vốn biết, với anh, em chả là gì. và em vốn biết, khoảng không thinh lặng kia của chúng ta đã nói lên mớ tình cảm rối rắm trong lòng mình. thật mệt anh nhỉ?

anh vốn không yêu em.

anh vốn không hề biết rằng, khi tuyết ngoài hiên rơi trong lúc anh ngủ, em bật khóc nức nở vì lạnh, vì cô đơn, vì lo cho anh.

anh vốn không hề biết rằng, khi em chợp mắt trong âu lo, em vẫn mỉm cười nếu vô tình hình ảnh anh vụt qua trong tâm trí.

và anh vốn không hề biết rằng, khi xuân chẳng đủ cầm hơi, em đã không còn khóc nữa, vì sự bất lực này vắt kiệt cả nước mắt của em rồi.

lạnh lẽo, tình ta vốn như thế mà.

*

"lee jeno, hôm nay của anh thế nào?"

"như mọi ngày thôi, nhạt nhẽo."

có phải vì em lúc nào cũng túc trực bên cạnh anh không, hay liệu có phải sự quan tâm này của em phiền toái đến anh đến vậy?

"jeno, có chuyện gì muốn nói với em không?"

"không?"

"ừm, em sắp phải đi rồi."

"đi đâu?"

"đi canada."

"vậy đi mạnh giỏi."

kể từ hôm đấy, em đã biết mình đối với anh là gì, biết anh sẽ chẳng còn quan tâm đâu, anh sẽ vui vẻ thoải mái khi không có em mà.

*

cũng đã nhiều năm trôi rồi.

mưa, hôm nay mưa, mưa ngập con phố toronto diễm lệ, của canada âm độ đến tê tái lòng. trời đổ mưa bất chợt, thật chẳng biết đường nào mà lần. cũng như anh, chính xác là không thể bước vào thế giới bên trong đó.

hôm nay em không đem dù, và khỏi cần phải nói, em lại ướt mưa.

em cũng chẳng để tâm đến lắm, cái em để tâm chỉ có sự lạnh lẽo, lạnh trong tâm can, lạnh luôn phần xác thịt, vì nhớ lee jeno. em đã quá mệt mỏi để có thể tiếp tục bước đi, nên em cứ vậy mà ngồi xuống một góc đường. thật may vì hôm nay em không kẻ eyeliner, vì mặt em giờ cũng chẳng còn biết lấy gì mà che chắn khỏi những giọt nước cứ tuôn, là mưa hay là nước từ tuyến lệ đang đổ tràn?

mưa vẫn rít, bây giờ khoảng một giờ hai mươi bảy, chắc tầm nữa sẽ tạnh. em đã thử nghĩ, con phố này ướt nhẹp sau cơn mưa lớn, dăm ba người bận bịu công việc mới ra đường giờ này, chứ hơi đâu mà đi ngâm mưa lúc một hai giờ sáng?

và như thế, biết ai sẽ dừng lại vì em? lee jeno sẽ không đâu nhỉ?

tựa như một phép mầu, bỗng dưng trên đầu chẳng còn mưa nhỏ giọt. em lười nhác ngước lên, là lee jeno, lee jeno đang che dù cho em.

"anh...tại sao lại xuất hiện ở đây?"

"đi chơi thôi, cùng vợ sắp cưới."

em với anh còn chưa nói rõ lời chia tay, mà anh đã có cả vợ sắp cưới rồi, chua chát thật. sao em có thể nghĩ rằng jeno sẽ dừng lại vì em nhỉ? chẳng qua là vô tình mà thôi, vô tình một cách tài tình nhất.

"chúc anh hạnh phúc nhé."

"ừm, cảm ơn."

anh vẫn đứng đấy che mưa cho em. từ góc dưới nhìn lên, anh đẹp đẽ biết nhường nào, đến nỗi chạm vào anh, tưởng chừng đơn giản, nhưng mà, em lại không thể.

"lâu quá không gặp, anh khác đi nhiều, đẹp hơn hẳn đấy."

"xa lạ quá."

"vâng?"

"tôi nói em bây giờ xa lạ quá."

"à..."

"à?"

"thì là, em cũng thấy như vậy. phải chăng em buồn rầu nhiều, phải chăng thôi. cũng phải chăng em đã quá khổ đau. jeno, em không phải là muốn kể khổ với anh đâu nhé."

"tại sao năm ấy lại rời đi?"

"vì anh chẳng còn yêu em nữa, vì bản thân, vì hoàn cảnh. nhiều nhất vẫn là vì anh."

"em thật sự nghĩ như thế?"

"em cảm giác như thế."

"khờ."

jeno đưa tay định chạm vào tóc em, nhưng đã kịp dừng lại. lần đầu em nghe anh nói thế. cũng quá lâu rồi chẳng thấy anh cười ha? cười đẹp ghê.

chắc là em cũng vì nụ cười này mà mê đắm anh ngần ấy năm trời.

"đi, tôi đưa em về. đừng có dại mà ngâm mưa như này. đất lạ quê người, lỡ em gặp chuyện thì ai lo?"

"..."

"sao vậy?"

"vợ anh đâu?"

"cô ấy ở khách sạn."

"thế thì mau về với cô ấy đi. em tự lo được. phụ nữ nhạy cảm lắm, huống hồ gì còn là sắp cưới, còn đang đi du lịch. giờ quá trễ rồi."

"em nói nhiều thật đấy. hồi trước có nói nhiều thế này đâu?"

"đừng nhắc lại hồi trước nữa."

"lí do?"

"vì em đau."

em cười, tổn thương quá nhỉ?

"đã năm năm, từ một cô bé ngốc nghếch mười chín, em đã là phụ nữ hai tư. còn tôi thì hai chín rồi. cũng qua tuổi bay nhảy rồi. hãy đừng bi luỵ tôi, em ơi, khi mà ta chẳng thuộc về nhau, khi mà định mệnh an bài không cho ta nhìn ngắm nhau, không cho ta cạnh nhau mãi đến cuối đời.

tôi xin lỗi vì đã không hoàn thành tốt việc làm bạn trai của em năm em mười chín tuổi. tôi xin lỗi đã để em cô đơn đến mệt mỏi. tôi xin lỗi đã chẳng thể thương em hết lòng. nhưng mà đó là cảm xúc của tôi rồi, biết làm sao được hả em?"

"em hiểu, em hiểu mà. không sao, em ổn."

"tôi đưa em về nhà, sẵn còn thăm thú nhà em một chút, sau này có dịp sẽ ghé chơi."

"vâng..."

"không thích hả?"

"à không, thích chứ."

"đầu hè, về đại hàn tham dự lễ cưới của tôi, được không?"

"được."

"thế thì tốt quá."

em cười, anh cười, thôi thì duyên mình lỡ dở, cũng đành thôi.

"chúc mừng anh, tìm được nửa kia cho đoạn đời còn lại."

"cảm ơn. hai mươi tư, em cũng nên tìm cho mình một tấm chân tình mới. em xứng đáng có một bình yên để bù đắp cho em."

"đã biết."

"em, chúc em một đời an yên."

"làm bạn tốt nhé, em hi vọng cả em và anh đều sẽ chọn đúng người."

"hi vọng thế."

tới nhà, em vẫy tay chào anh, coi như tạm thời tạm biệt.

"hẹn em đầu hè ta gặp nhau, ôm một cái chứ hả?"

dĩ nhiên em không từ chối, dang tay ra chờ anh ôm.

được anh ôm vào lòng, được cảm nhận hơi ấm ngày xưa, sao mà em đau lòng quá.

nhưng không sao, không sao cả. anh luôn vui vẻ là được.

"sau này có gì phiền muộn, nếu không thể chia sẻ cùng vợ anh. thì hãy nói với em, em luôn sẵn sàng, dù bất cứ lúc nào đi chăng nữa."

"cảm ơn em, mùa mưa ngâu của tôi."

'gọi em là mưa trong lòng tôi. thú thật, tận sâu lòng này, hình bóng em vẫn luôn ở đó. vì em quá đỗi xinh đẹp, tôi không muốn tổn thương em thêm. nên là, hãy làm thiên thần của tôi, làm hậu phương khi tôi mệt mỏi. tôi vẫn là thương em.'

"chào anh, một lần nữa."

"cảm ơn em, một lần nữa."

trách gì được nữa cái mớ tình cảm kia. cả hai hạnh phúc về sau là được rồi, lee jeno nhỉ?

——————

cho một ngày mình bất lực với nhiều thứ, đang lạnh nhưng mình muốn có mưa, lâu quá không được ngắm mưa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip