Đắng
Jeong Jihoon ghét đắng, em ghét thuốc đến phát khóc.
Mấy viên thuốc đủ màu luôn làm em chật vật.
Lee Sanghyeok ghét đắng, vì em ghét nó.
Mục tiêu của Lee Sanghyeok là không để em Jihoon bị bệnh. Bởi vậy trước khi gặp anh, cứ một tháng em lại uống thuốc hai, ba lần. Đến nổi mấy anh em trong đội nhìn vào còn tưởng em uống thuốc thay cơm cơ mà.
May sao cuộc đời em lại va ngay vào Lee Sanghyeok đội trưởng đi mid nhà T1. Số lượng thuốc của em phải uống mỗi tháng giảm đáng kể. Lúc mới công khai cả hai đội sốc lắm, Jihoon nói mà anh Siwoo chẳng tin em, đến mức em Jihoon giận dỗi bỏ ra ngoài rồi lúc sau lại được anh Sanghyeok nhà bên dẫn về tận phòng. Nhà GenG được một phen hết hồn, mắt thấy tai nghe, không thể nào không tin được nữa.
Về phía T1, mấy đứa nhỏ không tin người anh đi mid meo meo nhà GenG lại được anh đội trưởng hạt nhài nhà mình nắm tay giới thiệu là người yêu. Nhưng rồi sao, anh Sanghyeok không giống em Jihoon nào đó tức tối bỏ đi mà ngay lặp tức khóa môi em ngay trước mặt tụi nhỏ. Nói miệng không tin thì phải dùng hành động, mặc dù ngay sau đó sẽ phải dỗ em Jihoon đến gãy lưỡi vì làm em ngại.
Sanghyeok còn muốn công khai em trước truyền thông cơ, nhưng mà em Jihoon chưa chịu, em bảo sợ anh bị công kích. Cũng vì chuyện này mà cả hai cãi nhau to, chiến tranh lạnh xảy ra cũng là lúc em chặn hết tài khoản của Lee Sanghyeok.
Em một mạch đi thẳng về phòng đóng sầm cửa lại, làm anh em đang ngồi phòng khách nói chuyện cười đùa cũng giật mình im bặt. Sao lúc đi vui vẻ mà lúc về hầm hầm thế kia? Mà hình như Siwoo còn kịp thấy mắt em vương nước...?
Mấy ngày sau đó Jihoon đều trong tình trạng mắt mũi đỏ hoe, chuyện gì tới cũng tới, lúc nào cũng khóc rồi không chịu ăn uống chỉ biết cắm mặt vào màn hình luyện tập lại chẳng lăn ra mà bệnh. Em Jihoon sốt cao sau gần ba ngày chiến tranh lạnh, nhưng vì em nhốt mình trong phòng nên cũng chẳng ai biết.
Bản chất sợ đắng nên em không chịu uống thuốc hạ sốt có sẵn trong phòng, cứ thế cuộn chặt chăn mà mơ màng vào giấc.
GenG lẫn T1 đều rơi vào trạng thái trầm lặng đến nghẹt thở, nhà T không còn thấy ông chú cười cũng ít thấy ra ngoài hơn, nhà G lại còn không thấy em mèo ra ngoài luôn cơ.
Geonbu gõ cửa mãi nhưng không thấy em lên tiếng cũng lo lo liền chạy đi tìm Siwoo.
"Anh Siwoo, em gọi Jihoonie không được, em không nghe tiếng động gì cả"
"Anh mau đi xem xem"
Nhìn Geonbu gấp gáp, Siwoo cũng rối theo, lặp tức chạy tới phòng em.
"Jihoonie mở cửa cho anh nào"
"Jihoonie.."
Ngày càng lo sợ hơn, Siwoo cảm thấy nếu mình không mở được cánh cửa này ra sẽ phải hối hận.
"Jihoon...Jeong Jihoon..."
"Geonbu nhóc mau chạy đi tìm thầy Helper lấy chìa khóa mau"
"Vâng"
Jihoonie em không được có chuyện gì.
Đến khi mở được cửa thì cả phòng tối đen, cục tròn tròn trên giường nóng hổi. Cả GenG hôm đó còn rối tung rối mù. Mid cưng nhà mình sốt cao không biết trời đất gì nhưng miệng vẫn cứ Sanghyeokie Sanghyeokie, rồi gì mà xin lỗi...
Cả đội quyết định gọi Lee Sanghyeok qua, chuyện này chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được. Nhưng chuyện gì cũng tới tay Son Siwoo là saoo?
Cả đội vây quanh cái điện thoại bật loa ngoài, giây đầu tiên vừa kết nối là một khoảng im lặng cho đến khi đầu dây bên kia định cúp máy thì Siwoo mới ngập ngừng mở miệng.
"Ah...tiền bối, chuyện là tôi không biết anh với Jihoonie nhà tôi xảy ra việc gì nhưng hiện tại Jihoonie đang sốt cao lắm"
"Anh có thể qua đây được không, vì Jihoonie luôn miệng gọi tên anh thôi"
"Được"
Sanghyeok ở bên kia cũng đã đứng ngồi không yên, em yêu anh ta bị bệnh sao anh ta không lo cho được. Hôm cãi nhau, thấy em khóc Sanghyeok cũng xót muốn chết nhưng cũng giận lắm, về tới phòng thấy hối hận định bụng gọi cho em thì phát hiện đã bị chặn. Thôi xong, lane này đi sai rồi cho Sanghyeok đi lại được không?
Sanghyeok hiện tại đang đứng trước cửa phòng em, Siwoo đẩy Sanghyeok vào rồi kéo tụi nhỏ đi ra chỗ khác.
Anh nhẹ nhàng tiến lại phía giường ngay góc phòng, Jihoon sau khi bị ép uống thuốc cũng đã nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ. Hai cái má tròn ủm ửng đỏ, mồ hôi túa ra trên trán, lông mày nhíu chặt, môi xinh mím lại.
"Sanghyeokie..xin lỗi..xin lỗi..."
Sanghyeok gọi mãi nhưng em không chịu tỉnh đành phải lay người em, luôn miệng gọi tên em.
"Jihoonie anh đây anh đây"
"Em tỉnh dậy đi Jihoonie"
Jihoon vẫn mê man không biết gì, tay em nắm chặt vào chăn như thể gặp điều gì kinh khủng lắm. Sanghyeok một tay nắm tay em, tay còn lại xoa xoa đôi lông mày đang nhíu chặt.
"Bé ngoan của anh, anh xin lỗi"
"Bé yêu mau khỏe để còn giận anh tiếp nhé"
"Anh sẽ nghe lời Jihoonie mà, không để Jihoonie của anh khó chịu nữa đâu"
"Lúc đấy do anh không muốn ai cứ nhòm ngó tới em, em yêu của anh xinh vậy mà, Jihoonie là của anh thôi"
"Anh ghen đấy nhé"
"Jihoonie mau mau dỗ anh đi"
Cứ thế Sanghyeok ở cạnh em đến tận sáng, gục đầu lên tay em chợp mắt. Lúc Jihoon tỉnh dậy cũng đã quá nửa buổi, đầu óc em quay cuồng, cổ họng đau rát. Cảm giác tay có gì đó đè nặng, nhìn xuống lại thấy Lee Sanghyeok ở đó Jihoon còn nghĩ mình nhìn nhầm.
"Sao anh ấy có thể ở đây được chứ"
"Jeong Jihoon ơi là Jeong Jihoon có khi sắp chia tay tới nơi rồi"
"Này, em đang nói gì đấy?"
Sanghyeok tỉnh từ lúc em rục rịch cố gắng ngồi dậy rồi cơ, nhưng muốn biết em định làm gì nên mới tiếp tục giả vờ ngủ, ai mà ngờ lại nghe được lời này từ em.
"Anh...là anh thật sao?"
Jihoon giật mình, dè dặt hỏi lại.
"Không anh thì là ai"
"Ý em là sao anh lại ở đây"
"Em cứ tưởng anh không muốn quan tâm tới em nữa"
Có vẻ đang bệnh nên em nhạy cảm hơn bình thường, vừa nói được vài câu đã rưng rưng muốn khóc.
"Sao anh không nói gì?"
"Anh muốn chia tay em thật sao?"
"Không muốn...em không muốn, Sanghyeokie...xin lỗi...mình đừng chia tay được không?"
"Nhớ anh rồi..."
Nhìn em cúi gằm mặt xuống, giọng em khàn đặc mà đau lòng không thôi.
Thở dài một hơi, Sanghyeok ôm em vào lòng.
"Có phải em bệnh quá nên ngốc đi rồi không"
"Sẽ không bao giờ có chuyện chia tay đâu"
"Anh xin lỗi"
"..."
Jihoonie khóc thật rồi này, bắt đền anh đấy.
Sanghyeok vừa xoa lưng em vừa suy nghĩ đến số thuốc giảm đi trước đó chắc giờ phải bù lại gấp đôi.
Sau lần đó, cả hai quyết định tới đâu tính tới đó. Không che giấu cũng chẳng công khai, người ta chỉ thấy một Sanghyeok một Jihoon duo với nhau, em đi top thì anh đi rừng thậm chí em pick xạ thủ anh cũng thẳng tay pick hỗ trợ, tuyệt nhiên cả hai không đi mid, Lee Sanghyeok không muốn làm cái bụi đâu. Hay là mỗi lần anh Sanghyeok thể hiện khả năng chăm người yêu mọi lúc mọi nơi, khiến mọi người đều rõ như ban ngày mặc dù chính chủ chẳng nói gì.
"Anh, anh nói xem"
"Có phải mọi người đều biết rồi không?"
Jihoon đang tựa vào lòng anh vu vơ hỏi.
"Anh không biết"
Em lập tức ngồi dậy lườm anh một cái, gì mà không biết, chẳng phải Lee Sanghyeok lúc nào cũng kè kè bên cạnh em, mid nhà này lúc nào cũng đi với mid nhà kia hỏi xem có ai mà không thấy lạ không?
Sanghyeok bật cười nhìn em người yêu hết lườm mình lại nhe nanh trông đáng yêu hết sức.
"Được rồi, được rồi"
"Mọi người biết hay không biết cũng đâu ảnh hưởng tới việc anh yêu em đâu"
Jihoonie lại ngại mà gục đầu vào vai anh rồi, nhưng Lee Sanghyeok vẫn kịp thấy má lúm lộ trên cái má tròn xinh.
"Ơ nhưng mà em cũng yêu anh đấy nhé, không phải một mình anh yêu em đâu"
Em cảm nhận được vòng tay đang ôm mình siết chặt hơn một chút.
Việc này anh biết.
_________________
Heluuuu cạ nhà iuuu
Bỏ bê fic này thấy có lỗi với mấy người đẹp quá
Nhma dạo này tui hơi bận nên đang có ý định không viết nữa
Thankiuuu mọi người vẫn ủng hộ fic tui nha🙆♀️
iu cạ nhà🫶
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip