Hi vọng (1)

Tình mình còn lại những gì?

Còn em, còn anh hay chẳng còn ai?
_____________________

23:08

"Anh...anh đang ở đâu ạ?".

"Tôi đang bận, có việc gì không, không có thì đừng gọi cho tôi" - anh không kiên nhẫn mà cúp máy.

Run rẩy cầm chiếc điện thoại trên tay, lại một lần nữa em nhấn vào dãy số quen thuộc.

*tút...tút...tút*

Sanghyoek thẳng thừng tắt máy, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với cô gái ngồi đối diện. Đâu biết em đang đứng cách đó không xa đã nhìn thấy tất cả.

Từ lúc anh bước vào nhà hàng sang trọng, bên cạnh là một người phụ nữ quyến rũ dán sát vào người anh, Jihoon vẫn ngu ngốc nghĩ đó là quản lý mới cho đến khi thấy anh ôm hôn cô ta.
Tim em hẫng đi một nhịp, hô hấp khó khăn, đôi mắt vô hồn cố gắng lê từng bước chân nặng nề về đến nhà.

Tay cố nhấn mật khẩu, mắt nhòe vì nước mắt chẳng còn thấy rõ từng con số. Em bất lực, tựa vào cánh cửa mà bật khóc. Cho đến khi bình tĩnh lại thì cũng đã hơn 12 giờ đêm, em tự lừa dối mình là anh có lý do mới làm vậy chờ khi nào anh về em sẽ hỏi rõ. Em sẽ vờ giận dỗi, anh sẽ ôm em nỉ non xin lỗi và rồi tình ta vẫn vậy.

Jihoon phấn chấn đứng dậy bước vào nhà, nhưng lại ỉu xìu khi đứng trước căn phòng của anh và em. Chẳng buồn mở đèn, vớ lấy lọ thuốc ngủ trong hộc tủ, đã vơi đi chẳng còn bao nhiêu viên cứ thế em cho tất cả vào miệng.
Từng viên trôi xuống dạ dày trống rỗng, bụng em đau thắt. Mặc kệ cơn đau, em ngã người xuống giường ép mình chìm vào giấc ngủ.
Thân thể đơn độc, căn phòng rộng lớn như muốn vồ lấy nuốt chửng em.

Em phải ngủ thôi, phải ngủ thật nhanh rồi ngày mai anh lại sẽ về bên em.

Lúc anh về nhà thì đã gần sáng, loạng choạng bước vào phòng. Em biết nhưng em vẫn nằm đó, lúc này em không đủ can đảm để đối mặt với anh. Hãy để ngày mai, ngày mai em sẽ nói rõ tất cả.

Chỗ bên cạnh lún xuống, anh lại chẳng ôm em như mọi lần. Lưng đối lưng, khoảng trống ở giữa như bức tường vô hình ngăn cách tình ta. Em ghét khoảnh khắc này, những viên thuốc chẳng có tác dụng gì cả, nó cũng chỉ hành hạ em.
Tâm người này đặt ở người kia, nhưng tâm người kia lại chẳng biết đang ở nơi nào.

Khi em thức dậy, chỗ bên cạnh đã chẳng còn hơi ấm. Nhưng anh vẫn chưa đi làm, vẫn còn đứng chỉnh lại cà vạt trên chiếc sơ mi phẳng phiu.

"Anh...đi làm ạ?" - em dè dặt hỏi.

"Ừ"

Em cười khổ, anh chán ghét em đến thế sao. Từ bao giờ chúng ta lại như này hả anh? Từ bao giờ mà anh lại kiệm lời với em như vậy? Từ bao giờ mà ánh mắt dịu dàng, ôn nhu chẳng còn dành cho em?

Vội vàng chạy xuống nấu bữa sáng, không cẩn thận mà vấp ngã. Jihoon quay đầu nhìn Sanghyeok, anh vẫn vậy, chẳng nhìn em lấy một cái.

Anh thay đổi rồi, Lee Sanghyeok của em thay đổi rồi.

Ngậm ngùi đứng dậy, tiếp tục xuống nhà nấu bữa sáng. Vừa dọn ra bàn thì anh cũng vừa xuống.

"Anh, em nấu xong r..."

*Rầm*

Em còn chẳng kịp nói hết anh đã đi thẳng ra cửa, không kiên dè đóng sầm cửa lại.

Em ấm ức, nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn thở dài. Quay mặt đi lên phòng, ngồi nhìn tán cây ngoài cửa sổ khẽ đung đưa trong gió. Khung cảnh nhẹ nhàng, êm đềm cũng không át được cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Một bữa sáng đúng nghĩa không còn, cũng chẳng còn cái hôn tạm biệt vào mỗi sáng.

Ánh mắt đờ đẫn, tâm trí phức tạp, em tự hỏi liệu mình có làm gì sai. Nếu anh nói lời chia tay, em khóc lóc níu kéo có tác dụng không hay anh lại càng thấy phiền?
Hay là em cứ nghe theo anh mà chia tay? Nhưng em làm không được, em còn yêu anh lắm. Em cứ thế ngơ ngẫn, bỏ mặc thời gian.

Tối nay em quyết định ngồi đợi anh về để nói chuyện.
Em ngồi trên ghế ở phòng khách, lại suy nghĩ rồi ngủ quên lúc nào không hay. Em giật mình tỉnh dậy thì cũng đã hơn 12 giờ đêm nhưng anh vẫn chưa về.
Đang ngồi thẫn thờ thì cánh cửa bật mở, em đứng dậy định chạy ra nhưng bước chân em chậm lại rồi dừng hẳn.

Đồng tử em giãn ra khi chứng kiến anh đưa một người phụ nữ lạ mặt vào nhà. Ra là người hôm qua.
Lướt qua em, anh đưa cô ta lên phòng, là phòng của 'chúng ta'.
Em toang chạy theo thì bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của anh liếc nhìn em.

Lúc này Jihoon biết, tình ta sẽ chẳng còn một chút hi vọng nào.

Chẳng biết qua bao lâu, em vẫn đứng đó nhìn cánh cửa phòng đóng hờ. Đây là cố ý để em thấy sao? Em cười khẩy. Tiếng rên rỉ từ phòng phát ra, anh vậy mà lại cùng cô ta thác loạn trên chính chiếc giường của em và anh. Đến đây em chẳng dám nghĩ nữa, cổ họng em nghẹn lại cố nén tiếng khóc.

Anh ôm eo cô ta đi xuống, cô ta đắc ý nhìn thẳng vào khuôn mặt lấm lem nước mắt của em.

"Sao anh vẫn còn giữ cậu ta lại" - cô ta ỏng ẹo nói với anh khiến cậu buồn nôn.

"Anh đây là có ý gì?"

"Có ý gì? Bộ cậu nghe cô ấy nói mà không hiểu sao"

"Tôi chán cậu rồi, chấm dứt ở đây thôi" - anh nói tiếp.

'Dù sao em cũng chết tâm từ lúc anh đưa cô ta về nhà'

"Em ấy sẽ dọn vào đây ở, nên tôi mong cậu nhanh chóng dọn đi, cần bao nhiêu tiền cậu cứ nói" - nói xong anh nắm tay cô ta rồi đi mất, để lại em với căn nhà ngập tràn đau thương.

"Ha...em cần tiền của anh sao, anh nghĩ em là người như vậy sao"

'Anh tàn nhẫn với em thật đấy'

Em cũng chẳng còn tha thiết cái nơi này nữa đâu, em sẽ mau chóng chuyển đi. Đi khỏi cái nơi mà kỷ niệm hóa thành đau thương.
Em chỉ tiếc khoảng thời gian ta ở cạnh nhau, sao cuối cùng lại thành ra như này.

Giờ ai hỏi em còn thương anh không, em sẽ chẳng chần chừ mà trả lời có. Jihoon còn thương anh lắm nhưng Sanghyeok lại chẳng cần em nữa rồi.

Em đi vào phòng, chẳng dám nhìn chiếc giường đã từng là của em. Đồ của em thì chẳng có gì nhiều, chỉ một chút đã dọn xong.
Đi sang bên cạnh, em nằm xuống sàn, lẩm bẩm nói.

"Jihoon phải ngủ thôi, để rồi trong mơ sẽ có Sanghyeok yêu em".
____________________________

Cảm ơn mọi người đã đọc
Mình vẫn còn nhiều thiếu sót trong cách hành văn nên mọi người góp ý cho mình với nha><

><

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip