Hi vọng (2)

Sau khi bước ra khỏi cửa, anh cũng chẳng khá hơn là bao. Không còn vẻ mặt lạnh lùng thay vào đó là gương mặt day dứt, anh cười khổ.

"Cô đi đi"

"Sao anh lại thế, em yêu anh mà, em có thể thay cậu t..."

"Im lặng và cút đi"

Anh biết, Jihoon của anh sẽ tổn thương và thất vọng lắm nhưng anh chỉ có thể tuyệt tình như vậy em mới từ bỏ được người hèn nhát như anh. Jihoon cứ ghét anh cứ hận anh đi, anh đáng bị vậy.

Lúc nào cũng là anh làm em buồn, em khóc nhưng khóc xong thì lại thôi, chẳng làm ầm lên, cũng chẳng giận anh. Anh hỏi thì cũng chỉ cười rồi nhận hết lỗi về mình nói xin lỗi mặc dù anh sai.

Từ đầu khi công khai với hai đội thì anh cũng đã nói sẽ yêu em, thương em, quan tâm em và bảo vệ em.
Ai cũng ngạc nhiên khi anh là người lúc nào cũng nghiêm túc, không bận tâm tới chuyện yêu đương giờ lại đứng trước mọi người mà tuyên bố Jihoon là người yêu.
Bên GenG còn đe dọa anh nếu làm nhóc nhà họ khóc thì sẽ không tha cho anh, đem em nhỏ về nhà mà cắt đứt mọi quan hệ với anh.
Giờ thì chắc nhà họ cũng đã biết chuyện đang trên đường qua tìm anh tính sổ.

03:12

Em không còn ở đây nữa. Căn nhà từng ấm áp, ngập tràn tiếng cười giờ lại tối đen hiu quạnh. Bước vào căn phòng xung quanh đều là hình bóng em.

"Anh, áo này anh thấy đẹp không?"

"Sao hôm nay anh về muộn thế? Anh đã ăn gì chưa?"

"Em cho anh nè, lúc sáng em có ghé cửa hàng tiện lợi, biết anh thích nên em mua nó"

"Đồ ăn em nấu rồi, nhưng mà không ngon nên ta đặt đồ ăn ngoài nha"

"..."

Ti tỉ những lời nói của em ngay bây giờ cứ vang vọng trong đầu anh. Jihoon ngoan lắm, còn hay cười nữa. Anh yêu Jihoon lắm, còn nhớ em nữa.

Cách đây một tuần, anh nhận được tin nhắn hẹn anh ra nói chuyện. Là mẹ của Jihoon.

"Tôi đã biết chuyện cậu với Jihoon nhà tôi. Tôi yêu cầu cậu rời xa nó" - mẹ Jeong không vòng vo mà nói thẳng.

"Tại sao ạ? Con yêu em ấy và con cũng sẽ bảo vệ Jihoon" - anh cố giữ bình tĩnh hỏi lại.

"Nực cười. Hai đứa con trai với nhau thì có thể làm gì? Ở cái đất Hàn Quốc này, người bình thường đã khó được chấp nhận huống hồ gì cả hai đều được nhiều người biết đến.
Tôi hi vọng cậu đủ thông minh để hiểu tôi nói gì. Còn không thì tôi sẽ ép nó ra nước ngoài và từ bỏ cái sự nghiệp nó sống chết đòi theo" - nói rồi mẹ Jeong đứng dậy đi thẳng ra khỏi quán.

Trên đường về nhà anh suy nghĩ rất nhiều. Anh không muốn buông tay em nhưng cái con đường esport này từ lâu chẳng đơn thuần là sự nghiệp mà nó còn là lẽ sống của em. Có lẽ ngay từ đầu ta đã sai khi đến với nhau nhưng anh không hối hận, có quay về lúc đó anh vẫn sẽ chọn yêu em.

Đành vậy, anh chọn cách im lặng và buông tay em. Có lẽ tình ta vốn chẳng có hi vọng.

Về phần em sau khi dọn đi, em không về nhà cũng không liên lạc với ai. Đã gần 4 giờ sáng, em cứ đi thẳng về kí túc xá GenG trong cái thời tiết sắp vào đông. Áo chẳng đủ ấm nhưng dẫu sao lòng em cũng đã nguội lạnh.
Đến trước kí túc xá, em bước vào. Mọi người bất ngờ chưa kịp hỏi thì em đã ngã xuống ngất lịm đi.

"Này nhóc...em sao thế, tỉnh lại đii" - là người chạy đến đầu tiên Doran thấy người em lạnh tanh chắc hẳn đã ở ngoài trời rất lâu.

Cả bọn đưa em vào phòng rồi ra ngoài nói chuyện.

"Sao nó lại về giờ này?" - Lehends nhíu mày nói trước.

"Chắc chắn là phải có chuyện gì đó thì nó mới đem theo đồ đạc mà rời đi trong đêm" - Ruler tiếp lời .

Trong khoảng thời gian chờ Jihoon, cả nhóm trầm tư suy nghĩ.

Em tỉnh lại cũng là chuyện của 3 tiếng sau, mặc kệ cổ họng khô khốc em nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Nước mắt trực trào, em lại khóc. Nghe tiếng khóc cả bọn hốt hoảng chạy vào, như vớ được phao cứu sinh Jihoon ôm lấy Lehends mà khóc lớn. Anh im lặng vuốt lưng giúp em lấy lại bình tĩnh.

"Anh ấy...không cần em...nữa, Sanghyeok chẳng yêu...em nữa" - giọng nói đứt quãng vì khóc.

Cả bọn giờ đã biết lý do vì sao em nhỏ nhà họ lại về đây giờ đó. Họ cũng chỉ nghĩ là Jihoon giận dỗi rồi bỏ về cho tới khi nghe em nói tiếp.

"Anh ấy dẫn cô gái khác về nhà rồi làm chuyện đó trên giường của em" - lúc nói câu này thì em đã ngừng khóc chỉ còn lại tiếng nấc nho nhỏ và giọng nghèn nghẹn.

"Em cũng chẳng cần anh ấy nữa đâu nhưng tim em khó chịu lắm"

"Lee Sanghyeok anh ta điên rồi sao?"

"Em muốn một mình"

Nghe vậy thì mọi người cũng bất đắc dĩ rời đi.
Không nhịn được, để Lehends và mọi người ở lại, Ruler tức giận chạy qua trụ sở T1.
Chẳng kịp suy nghĩ Ruler đẩy mạnh cửa bước vào thấy các thành viên đều ở đó nhưng không thấy Faker thì liền hỏi.

"Anh tìm anh ấy có việc gì ạ?"

Vừa nghe Zeus hỏi xong chưa kịp trả lời thì đã thấy Faker bước ra. Ruler lao tới đấm thẳng vào mặt Faker.
Bọn nhỏ hốt hoảng chạy lại can ngăn, đứng chắn giữa hai người.

"Anh Ruler, sao anh lại đánh anh ấy?"

"Sao bọn em không hỏi anh ta, hỏi xem anh ta đã làm gì với Jihoon nhà anh"

Đám nhỏ chẳng hiểu chuyện gì quay sang Faker nhưng anh im lặng. Thấy thế Ruler lên tiếng nói hết mọi chuyện, cảnh cáo Faker rồi quay lưng bỏ đi.

"Anh, lời anh ấy nói có thật không?"

"Là thật"

"Sao anh lại làm vậy với anh ấy?"

"Chẳng sao cả, anh hết yêu cậu ta rồi"

Nói rồi anh quay lưng bước đi để lại tụi nhỏ thất vọng đằng sau.
Lên tới sân thượng, anh suy nghĩ về lời mẹ Jihoon nói, về chuyện anh làm hôm qua. Anh thấy mình thật tồi tệ, nếu anh nói với em thì hai ta có giải quyết được không? Nếu anh không hèn nhát, tin vào em, tin vào chính mình và tin vào tình yêu của hai ta thì có thật sự giải quyết được vấn đề không?
Jihoon đã vì anh làm biết bao nhiêu chuyện còn anh lại chọn cách im lặng làm tổn thương em.

Anh chẳng đủ can đảm nhìn em bên người khác, anh cũng chẳng cam tâm khi buông tay em.

Lựa chọn này anh sai rồi, nhưng không thể chọn lại được nữa.

Suốt một năm qua cả hai cũng chẳng liên lạc, chỉ gặp nhau qua các giải đấu. Anh vẫn luôn theo dõi và biết mọi thứ về em, sau khi chia tay em đâm đầu vào luyện tập dường như để quên đi cái đau khổ anh gây ra.

Anh cũng đã lui về làm huấn luyện viên, em cũng đang toả sáng trên 'lẽ sống' của em.

Vẫn là em và anh nhưng ta chẳng còn nhau.
_____________________

Cảm ơn mọi người đã đọc><

><

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip