Chương 23: Bí mật của đoạn nhạc phổ
Nghe được mấy lời của Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng chỉ có một cảm giác duy nhất là đắng ngắt nơi đầu lưỡi, rồi từ cổ họng xông thẳng xuống tim. Đau đến mức không thở nổi.
Nếu như làm tổn thương trái tim là một loại kỹ năng thì Kỳ Bạc Ngôn chính là thiên phú trời cho.
Anh kìm nén, cảm thấy thân thể dán chặt vào lưng mình đang run rẩy, dường như người này cũng khổ sở giống anh.
Kỷ Vọng rất nhiều lần nằm mơ, nhìn thấy mình gặp lại Kỳ Bạc Ngôn. Anh ở trong mơ kém hơn hiện thực rất nhiều, nhưng cái kết trong mơ hầu hết đều giống nhau, chính là Kỳ Bạc Ngôn rời bỏ anh.
Kỷ Vọng nhắm mắt lại, rốt cục cam chịu, nói ra những lời yếu ớt, hỏi câu hỏi mà cậu mà anh muốn biết nhất, dù cho vấn đề này làm bại lộ tâm tình không mong muốn của mình, Kỷ Vọng nói: “Tôi chỉ hỏi cậu một chuyện, nếu như cậu đã nghĩ như vậy, tại sao nhiều năm như vậy…Cho tới bây giờ không tìm tôi?”
Câu hỏi vừa đưa ra liền im lặng, Kỳ Bạc Ngôn khẽ ôm lấy anh, không có ý trả lời, hô hấp nặng nề, tựa hồ đang nghĩ nên nói cái gì.
Rất rất lâu, bọn họ bế tắc, không ai lên tiếng.
Kỷ Vọng từ hy vọng đến tuyệt vọng, anh nghĩ, nếu như Kỳ Bạc Ngôn lừa anh nói mấy năm qua hắn mắc bệnh ung thư, hay bị tai nạn xe cộ mất trí nhớ, gần đây mới nhớ lại giống như phim Hàn Quốc đều được.
Anh cần một lý do, một lý do để tha thứ cho Kỳ Bạc Ngôn.
Chỉ có điều…Kỳ Bạc Ngôn không muốn trả lời, hắn không muốn cho Kỷ Vọng một lý do nào cả.
Một Kỳ Bạc Ngôn như vậy, Kỷ Vọng làm sao có thể tin tưởng mà trao đi chân tình thêm một lần, kết cục lại rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Thật ngu ngốc biết bao khi lại lừa mình dối người thêm một lần.
Kỷ Vọng đẩy đẩy cánh tay Kỳ Bạc Ngôn ra: “Cậu đi đi, trước khi tôi đánh cậu.” Anh không muốn làm trò tiêu khiển của Kỳ Bạc Ngôn nữa, cũng không muốn vì trò chơi mà ngu ngốc đặt cược cả trái tim của mình vào.
Kỳ Bạc Ngôn không ôm anh nữa, đợi một lúc sau, Kỳ Vọng nghe thấy tiếng đóng cửa, Kỳ Bạc Ngôn rời đi.
Kỷ Vọng sau khi đuổi được Kỳ Bạc Ngôn tâm tình cũng không khá lên, người hắn vốn là như vậy, đảo loạn suy nghĩ của anh, về sau lại lặng lẽ rời đi.
Tại sao Kỳ Bạc Ngôn lại đi, đại khái là bởi vì Kỷ Vọng không thức thời, luôn luôn đưa ra vấn đề mà Kỳ Bạc Ngôn không trả lời được. Mà người này căn bản không giống như lời hắn nói, mơ thấy Kỷ Vọng.
Vì cái này mà động lòng, cả người mềm nhũn mà đần độn lộ ra nhược điểm, ngu xuẩn đến không tưởng tượng nổi. Kỷ Vọng chậm rãi ngồi xổm người xuống, che mặt.
Không biết ngồi bao lâu, chỉ thấy cả chân đều tê dại, nghe được âm thanh nhập mật mã, mở cửa, có tiếng của túi nhựa, Kỷ Vọng nâng mặt lên, tiếng bước chân từ xa tiến lại gần: “Ca ca, đến bôi thuốc đi.”
Kỷ Vọng rốt cục là quay đầu nhìn, là Kỳ Bạc Ngôn, vừa quay trở lại.
Hắn đội mũ, dùng mũ để che, trên mặt còn mang khẩu trang, ánh mắt có chút mệt mỏi, trên tay mang theo một cái túi nhựa của một hiệu thuốc.
Kỳ Bạc Ngôn thấy Kỳ Vọng không nhúc nhích, dứt khoát ngồi xuống, vòng đôi chân dài của hắn qua người Kỷ Vọng, hắn thô bạo đem vật trong túi nhựa đổ ra, đủ loại thuốc trị thương, hắn ném mũ, bỏ khẩu trang: “Mấy thứ này hiệu quả không tệ, có thể dùng chung không?”
Kỷ Vọng không nói gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn không có sức xua đuổi Kỳ Bạc Ngôn, kỳ thật anh không nghĩ Kỳ Bạc Ngôn rời đi, ôm những suy nghĩ ấy khiến Kỷ Vọng hận bản thân mềm yếu.
Không đợi Kỷ Vọng trả lời, Kỳ Bạc Ngôn cũng không quan tâm, chọn ra một loại mà hắn cho là tốt nhất, nhẹ nhàng bôi lên lưng Kỷ Vọng.
Mùi thuốc mỡ bay trong không khí, hăng hắc, Kỷ Vọng như bừng tỉnh, đẩy tay Kỳ Bạc Ngôn ra: “Tôi tự làm.”
“Đừng quậy, anh với không tới.” Kỳ Bạc Ngôn ấn chặt tay Kỷ Vọng, tiếp tục bôi cho anh, dù cho hắn không nói Kỷ Vọng nghe đáp án mà anh muốn, cũng không có ý định nói, Kỷ Vọng ngay cả truy hỏi cũng không có dũng khí.
Sau khi bôi thuốc đàng hoàn chó Kỷ Vọng, Kỳ Bạc Ngôn mới ngây người nhớ ra: “Anh còn chưa tắm, thuốc này vô dụng.”
Kỳ Bạc Ngôn nói xong, vui vẻ hỏi: “Anh bị thương không tiện tắm rửa, tôi giúp anh được không?”
Kỷ Vọng buồn bực không lên tiếng đứng lên, muốn vào phòng tắm. Lúc này điện thoại Kỳ Bạc Ngôn rung lên, Kỷ Vọng nhìn sang, liền nhìn thấy hắn cầm điện thoại lên, tắt máy.
Kỷ Vọng lên tiếng nói: “Cậu nghe đi.”
Kỳ Bạc Ngôn rốt cục nghe thấy Kỷ Vọng nói chuyện với mình, trên mặt lộ ra vẻ cười: “Nghe cái gì? Không phải có người gọi, là báo thức. Tôi vừa đến nhà anh liền bật chế độ máy bay, ai cũng không được làm phiền tôi.”
Kỷ vọng đối với hành vi tùy hứng của Kỳ Bạc Ngôn không có ý kiến. anh mất hứng đi vào phòng tắm. Lúc vào mới phát hiện mình không cầm theo quần áo, lại đi ra, sau đó liền nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn trên tay cầm vỉ thuốc, bừa bãi cho vào miệng.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, vô cùng lãnh đạm bất cần, như không biết thống khổ, không uống nước, từng chút một, cắn nát thuốc, nuốt xuống.
Kỷ Vọng sững sờ: "Đây là cái gì?"
Kỳ Bạc Ngôn bị giọng của Kỷ Vọng làm giật mình, quay đầu nhìn lại, liền thấy Kỷ Vọng chú ý đến chiếc hộp trên tay. Đóng hộp lại, hắn lắc lắc hộp, mấy viên thuốc bên trong phát ra âm thanh lanh lảnh: "Vitamin, anh chưa uống bao giờ à?"
Hắn đem hộp thuốc ném vào cái túi đen đã mang tới, duỗi lưng một cái: "Dưỡng tóc, móng tay, còn có bảo vệ mắt, thanh quản. Anh cũng nên dùng một chút, dù sao cũng là diễn viên, phải biết chăm chút vẻ ngoài của mình."
Kỷ Vọng nghi hoặc: "Đặc biệt cài báo thức để uống Vitamin?"
Kỳ Bạc Ngôn đi tới nói: "Không tin sao? Trong miệng còn có chút vị Vitamin, khá ngọt, anh có muốn thử không?"
Dứt lời, Kỳ Bạc Ngôn liền ôm mặt Kỷ Vọng muốn hôn, anh thật sự cảm thấy thái độ của hắn rất phiền, một tay đầy người ra, vào phòng ngủ lấy quần áo.
Kỳ Bạc Ngôn cũng không dây dưa, ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, đem mấy thứ mình mua về để vào tủ thuốc dưới bàn trà cất kỹ.
Làm xong, còn nhìn Kỷ Vọng từ trong bước ra cười nịnh nọt, giống như đứa nhỏ đến nhà bạn chơi, còn biết dọn dẹp, ngây thơ nhìn chủ nhà chờ được khen.
Kỷ Vọng mặc kệ.
Kỳ Bạc Ngôn mím môi chua xót, thản nhiên nói: "Không cần tôi tắm giúp anh thật sao?"
Kỷ Vọng đáp lại bằng cách đóng sầm cửa phòng tắm. Chờ tới khi Kỷ Vọng bước ra, người trong phòng khách đã đi thật rồi, còn đặt một tờ giấy trên bàn trà, đánh dấu thuốc trị thương mỗi ngày dùng mấy lần. Kỳ Bạc Ngôn đi chuyến bay đêm, có thể không gặp anh trong vài hôm.
Hắn còn để lại một vé xem hòa nhạc, đính kèm một câu: "Ca ca đến xem đi, tôi đã sắp xếp chỗ ngồi VIP chỉ dành riêng cho anh."
Kỷ Vọng đem tờ giấy cùng tấm vé quăng vào thùng rác, vào phòng ngủ.
Kết cục lại là một đêm mất ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được, Kỷ Vọng lấy điện thoại ra, lúc định thần lại, ngón tay đã nhập tên Kỳ Bạc Ngôn vào thanh tìm kiếm.
Lúc bắt đầu liền không nhịn được xem thêm, theo từ khóa, Kỷ Vọng thậm chí còn vào diễn đàn hậu viện của Kỳ Bạc Ngôn, có nhiều bài đăng trong đấy và bài đăng mới nhất hiện lên đầu.
Là liên quan đến hình xăm trên cổ tay Kỳ Bạc Ngôn, hình nhạc phổ.
Có người phân tích, đây là một dấu ấn của Kỳ Bạc Ngôn. Trong mỗi bản nhạc của hắn đều có giai điệu này, có lẽ đó chỉ là một dấu ấn đặc biệt.
Một số người phản bác, cho rằng dấu ấn thì cũng có ý nghĩa trong đó, vậy giai điệu này có ý nghĩa gì? Tại sao Kỳ Gia lại thích nó như vậy?
Kỷ Vọng để ý đến xưng hô của fan hâm mộ Kỳ Bạc Ngôn, nhịn không được nghĩ, Kỳ Gia của mấy người vẫn chỉ như con nít, kêu gia cái gì, toàn là giả vờ.
Kỳ Bạc Ngôn không biết cột tóc đàng hoàn, không biết nấu ăn, còn kén chọn.
Chính là trẻ con.
Kỷ Vọng lướt tiếp xem, thấy có người nói nhạc phổ của Kỳ Bạc Ngôn là một cái mật mã.
Câu trả lời này có chút thú vị, Kỷ Vọng tiếp tục lướt xuống, từ đầu đến cuối không thấy cái ID này trả lời người khác.
Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, nghiên cứu nhạc phổ mật mã trên tay Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng cảm thấy mình thật rảnh rỗi, nhắn tin cho Tiểu Húc: "Nhạc phổ cũng là một loại mật khẩu sao?"
Tiểu Húc nhanh chóng phản ứng lại: "Làm sao em biết được. em có người anh họ có chuyên môn nghiên cứu qua loại này."
Ngay sau đó, Tiểu Húc gửi qua một địa chỉ Internet do anh họ cậu ấy đặc biệt lập ra để giải mật mã.
Kỷ Vọng đem nhạc phổ phục chế do người khác đăng trên diễn đàn chép qua trang web.
Trang web giải mã rất chậm, từng giây từng phút trôi qua, đáp án từng chữ cái một hiện ra.
Kỷ Vọng lúc này đã buồn ngủ rồi, vừa vặn mở mắt ra, liếc nhìn màn hình, liền sững sờ.
"Ji Wang."
Bí mật của đoạn nhạc phổ đó, chính là Kỷ Vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip