67

Lâm Giác đứng đợi Giang Dã ở cổng trường. Lúc này, cô đã trở nên tỉnh táo và hiểu rõ ý định của Giang Dã khi hẹn cô ở đây. Chuyện của Vương Chí Vĩ khiến Lâm Giác lo sợ không yên, cô vốn nghĩ chỉ cần trả tiền là có thể cắt đứt mọi quan hệ, nhưng giờ Vương Chí Cường lại mời cả hiệu trưởng Tôn ra mặt, mọi chuyện càng thêm rắc rối.

Khi Giang Dã xuất hiện, Lâm Giác không chút do dự lao ngay đến trước mặt anh: "Họ có làm khó cậu không? Hiệu trưởng bên kia thế nào rồi?"

Cảm nhận được sự quan tâm, Giang Dã cúi đầu nhìn Lâm Giác, cô gái thấp hơn mình một cái đầu, mỉm cười hỏi: "Trưa nay định ăn gì?"

Lâm Giác ngớ người: "?"

"Tống Thanh và những người khác đều về rồi, lẽ nào cô không ăn trưa với tôi à?"

Lại là một câu nói lảng sang chuyện khác. Đầu óc Lâm Giác có chút choáng váng, cô cứng đờ đáp: "Tôi trưa nay ăn đại khái thôi..."

"Được thôi, vậy trưa nay Tiểu Lâm lão sư mời khách nhé."

Lâm Giác: "..." Cô thực sự cạn lời với Giang Dã.

Thời gian nghỉ trưa không quá dài nhưng cũng không ngắn, về nhà đi lại rất mất thời gian. Lâm Giác phần lớn thời gian đi căng tin trường, nếu bận đến mức căng tin đóng cửa thì cô sẽ đến một quán mì nhỏ để ăn.

Hiệu trưởng Tôn nói không sai, căng tin trường cấp ba rất nhỏ, vào giờ tan học, ngay cả giáo viên cũng khó tìm được chỗ, đa số giáo viên vẫn thích ăn cơm yên tĩnh, nên dần dà, ít giáo viên đến căng tin ăn. Cô cũng chỉ đi qua một lần duy nhất.

Người như Giang Dã, số lần đến căng tin càng ít ỏi. Giờ anh lại nói muốn ăn cơm cùng cô, đương nhiên không phải là đến căng tin rồi. Ngày thường Lâm Giác đều ăn trưa ở khu phố ăn vặt gần đó, bây giờ cô cứng đầu đưa Giang Dã đến đó.

"Ngày thường cô ăn những thứ này sao?"

"Ừm... cũng gần vậy thôi." Lâm Giác mấy ngày nay đang bận giảm cân, đã không ăn những thứ này nữa, buổi trưa chỉ cần mua một bắp ngô và một quả trứng luộc là đủ.
Hầu hết là những quán ăn nhỏ xập xệ, cô ngại không dám đưa Giang Dã vào, nên chọn một cửa hàng chuỗi có trang trí khá hơn một chút. Giang Dã vốn vóc dáng cao lớn, chiếc bàn nhỏ trước mặt anh giống như một cái đĩa nhỏ, thậm chí ngồi xuống còn không tiện co chân. Anh hơi nghiêng người, hai chân duỗi ra, ngồi ở đây giống như một công tử bột sa sút, khiến cửa hàng vốn dĩ khá lớn cũng trở nên có chút đơn sơ.
Lâm Giác cầm điện thoại lên, nhỏ giọng hỏi anh muốn ăn gì.

"Sao cũng được, giống cô đi."

Giang Dã thực sự lần đầu đến những nơi này, anh quan sát một lượt rồi cởi túi xách. Ban đầu, anh định đặt cơm trưa cùng Lâm Giác, nhưng hỏi khẩu vị cô không được đáp lại, sau đó thì quên mất chuyện này. Ở khách sạn, Lâm Giác ăn rất ít, bây giờ vừa lúc có thể xem rốt cuộc khẩu phần ăn của cô lớn đến đâu.

Đứng ở quầy gọi món, Lâm Giác chọn hai phần ăn sang trọng, không vì lý do gì khác, chỉ là để xứng với danh xưng công tử bột của Giang Dã. Không hiểu sao, cô cứ cảm thấy cho Giang Dã ăn đồ bình thường sẽ như muốn lấy mạng anh vậy.

Họ ăn bún, nhưng đồ ăn kèm lại rất nhiều. Lâm Giác mang ra có chút nặng tay, vẫn là Giang Dã bước đến giúp đỡ.

"Ngày thường cô ăn những thứ này sao?"

"Cũng không hẳn." Cô ngày thường đâu có ăn ở cửa hàng này.

Hai người không có nhiều chuyện để nói, Giang Dã cũng không phải loại người quá chủ động. Thấy Lâm Giác thờ ơ với mình, anh càng trở nên trầm mặc. Trong lúc ăn cơm, anh quan sát Lâm Giác nhiều hơn một chút. Cô có vẻ rất thích ăn cay, cho không ít ớt, cũng thích ăn chua, ngay cả thịt heo tẩm bột chiên giòn cô cũng thích. Bún gạo thì không thấy ăn mấy đũa, ngược lại đồ ăn kèm lại ăn không ít.

Giang Dã cũng ăn thử một lát, hương vị có chút khác so với những gì anh thường ăn, nhưng cũng không đến mức khó ăn. Ngẩng đầu lên, anh thấy Lâm Giác đã đang gặm chân giò.

Giang Dã nói: "Khẩu phần ăn của cô cũng khá lớn đấy chứ."

Không nói cái hay mà toàn nói cái dở. Lâm Giác khó khăn nuốt miếng đồ ăn trong miệng, nhỏ giọng hừ hừ: "Tôi không giống cậu, tôi không kén ăn đâu..." Vả lại mấy ngày nay cô đều không ăn uống tử tế, khó khăn lắm mới gọi một suất ăn sang trọng hơn ba mươi tệ, cô mới không muốn lãng phí đâu.

Đối phương lại hỏi: "Vậy cô có kiêng ăn gì không?"

"Cũng tạm thôi." Lâm Giác lau dầu mỡ khóe miệng, thực sự suy nghĩ một lát mới trả lời: "Tôi không thích ăn cà tím." Em trai cô thích ăn cà tím, trong nhà ba bữa không thiếu, nhưng cô lại không thích. Thậm chí rất ghét.

Tuy nhiên, chẳng ai quan tâm đến ý kiến của cô.

Trong lúc ăn cơm, điện thoại của Lâm Giác reo. Cô nhìn màn hình hiển thị, ngẩng đầu ra hiệu với Giang Dã rằng mình ra ngoài một lát. Điện thoại của bố mẹ cô reo không hề bất ngờ, đây cũng là một trong những chiêu thức quen thuộc của Vương Chí Vĩ. Dùng hiệu trưởng Tôn không áp chế được cô, thì dùng người nhà cô để áp chế. Trước kia cô sợ hãi, nhưng bây giờ thì không chút nào.

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia là lời trách mắng của mẹ cô.

"Lâm Giác, con cứng đầu cứng cổ quá rồi, giờ ai cũng dám đắc tội, con một đứa làm giáo viên mà dám đắc tội cả hiệu trưởng, rốt cuộc con muốn làm gì?"

"Mẹ đã sớm nói với con rồi, ông chủ Vương làm gì cũng là vì tốt cho con, con ở trường làm chúng ta mất mặt hết!"

"Bây giờ tất cả giáo viên trong trường đều ghét con, con còn muốn làm gì nữa?!"

...

Mọi chuyện càng lúc càng tồi tệ, thậm chí vượt xa dự đoán ban đầu của Lâm Giác. Cô không ngờ mình chỉ gặp hiệu trưởng Tôn chưa đến năm phút mà sau đó lại bị Vương Chí Vĩ bịa đặt đến mức này. Nhưng cô không thể phản bác, cũng không muốn tranh cãi, nhỏ giọng đáp: "Tối nay con về nhà, mẹ bảo ông ta cũng đến đi."

"Con về đi, con nhất định phải về! Mẹ muốn con đối mặt xin lỗi ông chủ Vương, nếu không con gây ra họa lớn thế này, sau này ai sẽ dọn dẹp cho con!"

Lời nói ra đều xoay quanh việc Vương Chí Vĩ vạn năng đến mức nào, cứ như thể Lâm Giác gả cho một vị hoàng đế, chỉ cần kết hôn là có thể một người dưới vạn người trên. Thế mà không lâu trước đây, cô suýt chút nữa đã khuất phục. May mắn thay bây giờ cô đã tỉnh ngộ kịp thời.

Lâm Giác hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng. Giờ phút này, cô càng kiên định hơn với quyết tâm rời đi. Thực sự gả cho hắn, mới là cả đời sống không bằng chết.

Khi trở vào, ngoài biểu cảm có chút u ám, cô không có gì khác biệt so với trước. Giang Dã chưa ăn xong, nhìn Lâm Giác ngồi xuống tiếp tục ăn hết bát bún. Đồ ăn ở quán này hơi ngấy, anh ăn không quen, nhưng nhìn cô ăn ngon lành, anh còn nghĩ muốn gọi thêm cho cô một suất nữa.

"Không cần, tôi no rồi." Lâm Giác nói xong lại uống một ngụm canh: "Tôi chỉ là cảm thấy không ăn hết thì lãng phí thôi." Đây là tiền cô cực khổ kiếm được, cô một chút cũng không muốn lãng phí.

Sau khi ăn xong là lúc đường ai nấy đi, nhưng Giang Dã lại cứ đi theo sau Lâm Giác, khiến cô có chút cạn lời.

"Tôi phải về trường học."

"Ừm, tôi cũng về trường học."

"..."

Nói mãi không lại anh, Lâm Giác đành để mặc anh đi theo sau lưng. Cô còn bao nhiêu chuyện phiền lòng, nhìn thấy Giang Dã cứ bám riết lấy mình cũng thấy cạn lời, nhưng cũng không muốn so đo gì khác với anh. Hai người ngoài chuyện trên giường ra thì chẳng có giao lưu gì, ở bên nhau cũng chỉ toàn ngượng nghịu.

Lâm Giác nghĩ muốn về văn phòng nghỉ ngơi một lát, vừa đi đến khu nhà bỏ hoang thì bị Giang Dã kéo lại.

"Ghế sofa ở phòng nghỉ vẫn rất thoải mái đấy."

"Vậy thì sao?"

"Có thể ngủ một giấc."

"Giang Dã, tôi thực sự rất mệt." Lâm Giác phồng má, nhìn anh với vẻ đề phòng.
Phòng nghỉ chỉ có một chiếc ghế sofa, hai người vào đó thì có thể làm gì chứ? Cô bây giờ phiền phức lắm rồi, một chút cũng không muốn làm gì cả.

"Ừm, thế nên mới cho cô đi nghỉ ngơi."

Hai người kéo kéo đẩy đẩy trên đường trong trường học rất thu hút sự chú ý, Lâm Giác lại không thể nào qua mặt được Giang Dã, đành cứng đầu theo anh đi vào. Vượt qua giới hạn, họ đến trước cửa nơi quen thuộc này. Trước đây nơi này không khóa, hôm nay đi đến, Lâm Giác thấy Giang Dã lấy ra chìa khóa.

"Nơi này tuần sau sẽ bị phá dỡ."

"Ồ."

"Trưa nay cô mệt thì qua khu chung cư giáo viên bên kia nghỉ ngơi đi."

"Không cần..."

"Đó là của tôi, cô đi thì không ai dám nói gì cô cả."

"Tôi không cần..."

"Lâm Giác, hôm nay tôi đã nói gì với cô?"

Không khí cuộc nói chuyện của hai người cứng lại khi Giang Dã gọi thẳng tên cô. Bình thường anh đều gọi cô là "Lâm lão sư", "Tiểu Lâm lão sư", hoặc tệ nhất cũng sẽ tôn xưng một tiếng "lão sư" hay "chủ nhiệm lớp", còn gọi thẳng tên thì rất hiếm.

Hôm nay Lâm Giác lại gan lớn hơn không ít, không nhận sai, không nhìn anh cũng không nói lời nào. Bên tai, giọng Giang Dã vang lên, ngữ khí nghiêm túc đến lạ thường.

"Tôi không phải đã nói với cô rồi sao, ở chỗ tôi, cô có thể đưa ra yêu cầu."

Những lời này Lâm Giác chưa bao giờ tin là thật. Nhưng trong vòng một ngày lặp lại lần thứ hai, tâm trạng cô rất khác.

"Giang Dã, đây là chuyện riêng của tôi."

Lâm Giác vẫn từ chối để Giang Dã xen vào, càng không muốn anh nhìn thấy bộ mặt xấu hổ nhất của mình. Trước đây cô cảm thấy người nghèo không nghèo chí, dù có tranh giành một chút cũng sẽ không khác biệt so với người khác, nhưng sau này hết lần này đến lần khác bị hiện thực tát vào mặt, càng tiếp xúc với Giang Dã và những người như anh, cô mới phát hiện khoảng cách giữa người với người có thể lớn đến vậy. Lâm Giác cảm thấy mình đã đủ mất mặt trước Giang Dã rồi, những chuyện khác vẫn là tự mình giải quyết thì tốt hơn.

"Được." Giang Dã nhìn cô bướng bỉnh như vậy, gật đầu không định tiếp tục khuyên bảo, chuyển sang một chủ đề khác, chỉ tay vào phòng nghỉ bên trong. "Giờ vào nghỉ đi, dù sao cô có số điện thoại của tôi mà."

Anh sẽ không nói nhiều, loại chuyện này anh đã thấy nhiều rồi, con ngốc Lâm Giác này vẫn phải chịu chút khổ mới được. Giang Dã rời đi, Lâm Giác nhìn chiếc sofa trong phòng nghỉ, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi vào. Chiếc sofa rất rộng và thoải mái, cô biết điều đó. Vậy nên, nằm xuống nghỉ ngơi một lát chắc không thành vấn đề đâu...

Cả buổi chiều, Lâm Giác bận đến mức không kịp thở. Đầu tiên là một cuộc họp rất dài, sau đó tất cả giáo viên chủ nhiệm lớp cuối cấp đều phải đóng dấu và điền các biểu mẫu, và cô, một giáo viên chủ nhiệm mới, đương nhiên trở thành công cụ đắc lực nhất. Đóng dấu và điền một số tài liệu đơn giản, cuối cùng mang đến các phòng ban tương ứng là việc của cô, thậm chí cô còn không có thời gian để xem tình hình lớp 8 vào buổi chiều.

Mãi đến tiết học cuối cùng, Lâm Giác mới có thời gian đi xem, và phát hiện Giang Dã không có ở đó. Sau đó, cô nhìn lướt qua camera giám sát, Giang Dã thậm chí còn không đến cả buổi chiều. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy Giang Dã lại bắt đầu nhỏ nhen rồi, vì hôm nay cô từ chối đề nghị của anh, nên anh đang giận dỗi? Lâm Giác không biết, chỉ đúng giờ điền vào bảng điểm danh học sinh lớp 8.

Tan làm về nhà, không phải con đường tàu điện ngầm quen thuộc trước đây, mà là hướng về nhà. Nhà cô không gần tàu điện ngầm, xuống tàu điện ngầm còn phải đổi xe buýt, từ trường cấp ba về nhà mất khoảng hai giờ, đến cửa nhà, trời đã tối hẳn. Dù lần cuối cô về nhà là hai tháng trước, Lâm Giác vẫn có một cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Nơi này là làng trong phố của thành phố, còn tồi tàn hơn khu chung cư cô thuê một chút, thậm chí con đường cũng là màu xám bẩn thỉu, giống như con đường dẫn đến địa ngục vậy, khiến cô cảm thấy đáng sợ. Dưới lầu đậu một chiếc xe không thuộc về người ở đây, là chiếc xe được bố mẹ cô xem là ân nhân có thể đưa cô thoát khỏi nơi này.

Vương Chí Vĩ trong mắt họ, nói là Chúa cứu thế cũng không quá.

Lâm Giác còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong. Giọng Vương Chí Vĩ lớn đến mức cách xa cũng có thể nghe thấy, còn người nhà cô thì toàn những lời xu nịnh. Một tiếng "ông chủ Vương" này nọ, không biết còn tưởng
Vương Chí Vĩ đến nhà cô là để làm ăn buôn bán. Không đúng, bán cô cho Vương Chí Vĩ, chẳng phải là làm ăn sao?

Lâm Giác vừa bước vào cửa, chưa kịp cởi giày đã thấy mẹ mình bước đến, miệng vẫn không ngừng trách móc cô.

"Gọi điện thoại cho con mà con không nghe, còn tưởng con có chuyện gì trên đường, ngay từ đầu để ông chủ Vương đến đón con còn nhanh hơn nhiều."

"Con không thấy điện thoại." Lâm Giác trên đường có chút say xe, lại thêm chuyện phiền phức, cô cố ý để điện thoại ở chế độ không làm phiền. Ban đầu về nhà còn có chút kiên cường, nhưng nhìn thấy mẹ ruột mình khoảnh khắc đó, cô lại trở thành một người con gái dễ bảo.

Mẹ Lâm nhìn thấy dáng vẻ dịu xuống của Lâm Giác, trực tiếp tiến đến bên cạnh Lâm Giác, giáo huấn cô một trận.

"Lát nữa con qua đó nhớ nói lời hay ý đẹp, ông chủ Vương bây giờ được ba con dỗ cho vui lắm rồi, đến lúc đó con nhớ nói giọng nhẹ nhàng một chút, nói lời xin lỗi, nhận lỗi, biết chưa?"

Những lời này chẳng khác nào lời tú bà trong thanh lâu cổ đại giáo huấn kỹ nữ, nhưng trước mặt lại là mẹ ruột của mình, lòng Lâm Giác càng thêm lạnh lẽo.

"Mẹ, con không muốn lấy chồng..."

Mấy câu nói đó vừa thốt ra, mặt mẹ Lâm lập tức tối sầm.

"Lâm Giác, mẹ nuôi con cực khổ như vậy là để con chọc giận mẹ sao?"

Lâm Giác chỉ nói một câu không muốn, nhưng nhận được không phải sự an ủi, mà chỉ là những lời trách mắng như vậy. Cô nhìn mẹ mình với khuôn mặt tối sầm, dù đã đoán trước được câu trả lời như vậy khi nó thực sự xảy ra, cô vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

"Mẹ, dù con không lấy hắn, con cũng có thể kiếm được tiền..." Kìm nén cảm xúc của mình, Lâm Giác cố gắng trấn an cảm xúc của mẹ mình, nhỏ nhẹ kéo tay đối phương, giống như khi còn nhỏ vậy, cầu xin bà.

Khi còn nhỏ, trường học yêu cầu đóng phí tài liệu, hoặc cần mua thêm sách giáo trình khác, cô chỉ cần nhỏ nhẹ năn nỉ như vậy, mẹ cô phần lớn đều sẽ mềm lòng. Nhưng sau đó là một tiếng "Bốp!", chiêu nhỏ đã lâu không dùng của cô chỉ nhận được một cái tát.

Mẹ Lâm trực tiếp tối sầm mặt tát Lâm Giác một cái. Dù sao Vương Chí Vĩ còn ở đó, bà không tiện nổi nóng với Lâm Giác ngay tại chỗ.

"Lâm Giác, con nghĩ con làm giáo viên có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Con biết bao nhiêu cô gái không được đi học, mà chúng ta nuôi con đến khi tốt nghiệp đại học?!"

"Bây giờ trong nhà cần con, con lại khước từ, con rốt cuộc còn có phải là con gái mẹ nuôi không?"

"Em trai con bây giờ đang nói chuyện bạn gái, con thấy đấy, chúng ta sống ở nơi như thế này, con gái nhà người ta sao mà chịu gả về đây được?"

"Nhưng ông chủ Vương thì khác, bây giờ mua nhà trả trước khó khăn như vậy, mà ông chủ Vương nói có thể giúp chúng ta, người tốt như vậy con tìm đâu ra?"

"Con dù có làm giáo viên cả đời cũng không thể mua nổi nhà ở thành phố A đâu!"

Mỗi câu đều như vặn tai Lâm Giác, mẹ Lâm đã không nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt của Lâm Giác, bà chỉ thấy tương lai của nhà họ Lâm, và cuộc sống sau này của đứa con trai bảo bối của mình. Vương Chí Vĩ còn nói, chỉ cần kết hôn là người một nhà, đến lúc đó em trai Lâm Giác là Lâm Tiêu cũng có thể đi làm ở nhà máy của hắn, chờ Lâm Giác sinh một đứa con trai béo tốt, sẽ thăng chức cho Lâm Tiêu. Dượng ruột của con trai mình đương nhiên không thể tùy tiện lừa gạt, còn nhà họ Lâm của họ đương nhiên cũng có thể nhờ phúc mà ngẩng cao đầu trước mặt người khác.

Mẹ Lâm bây giờ chỉ cần Lâm Giác ngoan ngoãn như trước, tuân theo sự sắp xếp của họ như trước. Bằng không thì uổng công đọc sách bao nhiêu năm!

Lâm Giác không động đậy, chỉ có nước mắt nơi khóe mắt không ngừng chảy xuống, cuối cùng nước mắt cũng không chảy nữa. Tai rất đau, nhưng tim còn đau hơn. Biết trong nhà trọng nam khinh nữ, cũng biết so với mình, bố mẹ thích đứa em trai vô tích sự hơn, nhưng cô chưa từng nghĩ đến một ngày như vậy, trong nhà sẽ vì Lâm Tiêu mua nhà mà bắt cô đi gả cho một ông già...

Cô chậm rãi thở ra một hơi, nhìn mẹ mình, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

"Mẹ, con có tiền, con có 30 vạn, chỉ cần con đưa số tiền này cho Vương Chí Vĩ, con sẽ không cần lấy hắn..." Nói đến đây, Lâm Giác quỳ xuống, ôm lấy chân mẹ Lâm: "Số tiền này cũng có thể cho em trai, con không lấy chồng được không..."

"Cái gì? Con có 30 vạn?!" Mẹ Lâm tự động bỏ qua câu tiếp theo của Lâm Giác, chuyên chú vào số tiền cô nói: "Hay lắm Lâm Giác, con lén lút làm chuyện gì xấu sau lưng mẹ, tiền con từ đâu ra? Trộm tiền là phạm pháp đấy!" Bà như nghe thấy chuyện gì kinh khủng, trực tiếp đá Lâm Giác mấy cái. Lúc này bà không còn quản Lâm Giác bị đá ngã xuống đất, quay đầu đi vào phòng, hét lớn một tiếng: "Ba nó ơi, chuyện không hay rồi, Lâm Giác nó thực sự muốn chết!"

Lâm Giác quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt làm nhòa hai mắt, cho đến khi không còn thấy bóng dáng mẹ mình nữa.

Trong phòng. Không, không gian này chỉ có thể coi là một không gian chật hẹp được chắn bằng ván gỗ. Lâm Giác ở nhà họ Lâm thậm chí còn không có phòng riêng, giường cũng là một chiếc giường lò xo gấp tạm bợ, nơi ở vốn dĩ là để làm sân phơi nhỏ, vì để cho cô một chỗ ngủ, mới dùng bìa cứng chắn lên, miễn cưỡng coi là phòng.

Lâm Giác ngồi trong đống giấy vụn tạp nham, có chút kinh hoàng nhìn Vương Chí Vĩ trước mặt.

"Tiểu Giác, rm thành thật nói cho anh biết, em  thực sự có nhiều tiền như vậy sao?"

"Không, không có..."

"Có phải lúc trước anh nói em 30 vạn,  em liền đi làm một số chuyện xấu không?"

Vương Chí Vĩ nhìn Lâm Giác từ trên xuống dưới, ánh mắt dần trở nên dâm đãng, nhưng dâm đãng rất nhiều, lại mang theo vài phần dò xét. Nếu Lâm Giác không trong sạch, hắn sẽ tức giận! Lúc trước nhà họ Lâm nói là con gái còn trinh, thậm chí chưa từng yêu đương, còn chưa bị bất kỳ người đàn ông nào chạm vào. Hắn muốn chính là Lâm Giác như vậy! Một người phụ nữ tốt nghiệp đại học danh tiếng, giữ mình trong sạch mới xứng làm vợ tương lai của hắn, mẹ của con trai hắn, chứ không phải một đôi giày rách đã bị người khác đùa giỡn, một thứ rác rưởi!

Lâm Giác lúc này không trả lời ngay lập tức, mà cảnh giác nắm chặt nắm tay, bảo vệ cơ thể. Giờ phút này, cô cảm thấy nguy hiểm.
Cảm nhận được ánh mắt của Vương Chí Vĩ, không gian chật hẹp càng khiến cô khó thở. Nhìn Vương Chí Vĩ một lần nữa lại gần, cô càng hoảng sợ, cuộn tròn vào góc.

"Tiểu Giác, em từ trước đến nay đều là một đứa trẻ ngoan, em bây giờ vẫn là giáo viên, em chỉ cần nói cho anh biết em đã làm gì, A Vĩ có thể giúp em giải quyết."

Vương Chí Vĩ vẫn còn đang dẫn dắt, càng muốn biết Lâm Giác rốt cuộc đã làm chuyện gì không hay. Phụ nữ mà, cách nhanh chóng kiếm tiền chỉ có một. Nếu Lâm Giác thực sự làm đến bước này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cô!

Lâm Giác từ trong ánh mắt của hắn thấy được vài phần ghét bỏ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đột nhiên trừng lớn nhìn Vương Chí Vĩ trước mặt.

"Có phải tôi bị người khác chạm vào rồi, anh sẽ không cưới tôi nữa không?"

"Đồ dâm phụ!"

Dù bố mẹ Lâm gia đang ở cửa, Vương Chí Vĩ cũng không nhịn được tính khí, ngay tại chỗ tát Lâm Giác một cái thật mạnh.

"Mày thật ghê tởm! Mày thực sự đi bán thân sao? Mẹ kiếp! Mày cái đồ tiện nhân này!"

Hắn đột nhiên lao đến trước mặt Lâm Giác, muốn xé rách quần áo của cô, muốn xem cô có thực sự bị người khác chạm vào hay không, vì tiền mà bán đứng chính mình.

Nhưng giờ phút này, chính hắn cũng không ngờ, trước đây hắn cũng dùng tiền dụ dỗ bố mẹ Lâm gia, muốn từ tay họ cưới Lâm Giác.

Căn phòng vốn đã nhỏ, lối đi thậm chí không thể chứa hai người đi song song. Nhìn thấy Vương Chí Vĩ xông lên, bố mẹ Lâm gia lại lùi lại vài bước, thậm chí còn định canh chừng đóng cửa lại cho Vương Chí Vĩ. Nếu hắn và Lâm Giác đã thành vợ chồng, thì cuộc hôn nhân này Lâm Giác cuối cùng cũng không thể thoái thác được.

Dưới sự dẫn dắt của lợi ích, bố mẹ Lâm gia nhìn nhau một cái, và ngay khi họ chuẩn bị đóng cửa lại, Lâm Giác dùng hết sức lực đạp tung cánh cửa trước mặt. Ổ khóa của căn phòng chứa đồ này đã hỏng. Vào năm cô học cấp ba, Lâm Tiêu muốn vào, thấy cô khóa trái, cuối cùng đã đạp hỏng ổ khóa. Lúc đó cô đã van xin bố mẹ sửa, mùa đông gió lạnh cắt da cắt thịt, không có cánh cửa này, cô ban đêm căn bản không ngủ ngon được, nhưng bố mẹ cảm thấy cô sắp rời nhà, cánh cửa này có hay không cũng không sao cả.

Hôm nay, ổ khóa hỏng từ mấy năm trước đã cứu Lâm Giác một mạng.

Trong phòng, Vương Chí Vĩ bị Lâm Giác đạp một cước vào hạ thân, bây giờ đau đớn quỳ trên mặt đất, ôm lấy bộ phận sinh dục nghiến răng nghiến lợi.

"Mẹ kiếp, bắt lấy con kỹ nữ đó, nhanh lên bắt lấy nó!"

Không ai ngờ rằng, một gia đình lại trở mặt thành thù trong hoàn cảnh như vậy. Lâm Tiêu chặn cửa không cho Lâm Giác đi ra ngoài, Lâm Giác chỉ có thể quay người chạy vào trong phòng. Phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ và phòng vệ sinh. Cô chỉ do dự một giây, trực tiếp trốn vào phòng vệ sinh.

Nhìn thấy cha ruột của mình xông đến, cô nhanh chóng đóng cửa và khóa trái, sợ hãi cầm lấy tay nắm cửa, rồi đổ sụp xuống đất. Bố Lâm sốt ruột đạp cửa, thậm chí còn chửi mắng cô ở bên ngoài.

"Đồ kỹ nữ, mày chắc chắn ra ngoài bán thân! Nhanh ra đây! Ngoan ngoãn xin lỗi ông chủ Vương!"

"Tao không nuôi loại mắt trắng như mày, mày học làm giáo viên mà lại thành ra thế này! Lúc trước đáng lẽ phải cho mày đi làm công nhân, nếu không bây giờ cũng không có nhiều tâm tư như vậy!"

"Chết tiệt, nhanh lăn ra đây!"

...

Những lời nói còn ác độc và thô tục hơn cả Vương Chí Vĩ. Lâm Giác che miệng, tuyệt vọng đến mức nước mắt cũng không thể chảy ra được nữa. Cả người cô dựa vào cửa, hoảng loạn rút điện thoại ra muốn báo cảnh sát, nhưng ngay khoảnh khắc ấn số điện thoại báo cảnh sát, cô nghĩ đến một người.

Hôm nay Giang Dã đã nói với cô, cô biết số điện thoại của anh.

Giang Dã... Đúng rồi, Giang Dã!

Bây giờ sợ rằng người duy nhất có thể đưa cô đi chỉ có Giang Dã!

Khoảnh khắc này, cô không còn chút do dự nào nữa, cô trực tiếp bấm số điện thoại của Giang Dã. Đối phương gần như bắt máy ngay lập tức, chỉ có điều âm thanh ồn ào, một hai giây sau cuối cùng cũng nghe thấy giọng của Giang Dã.

Không đợi đối phương mở lời, Lâm Giác đã run rẩy cầu cứu trước.

"Cứu tôi! Giang Dã..."

"Giúp tôi! Tôi thực sự rất sợ hãi..."

Mấy câu nói đó vừa thốt ra, ổ khóa cửa đột nhiên "rắc" một tiếng, thấy bố Lâm sắp phá cửa xông vào, Lâm Giác sợ đến mức điện thoại rơi xuống đất, căn bản không kịp nhặt lên. Một tay cô chống cửa, một tay xoay người nhặt điện thoại, nhìn thấy màn hình điện thoại bị nứt, cô thậm chí còn không kịp đau lòng.

Cuộc gọi vẫn tiếp tục, cô có thể nghe thấy Giang Dã hỏi cô câu "Cô đang ở đâu". Lâm Giác bất chấp tất cả quỳ xuống đất, ôm chặt lấy điện thoại, nhanh chóng nói ra địa chỉ nhà mình, sợ Giang Dã không tìm thấy, thậm chí sau khi cúp điện thoại, cô còn dùng chiếc điện thoại màn hình nứt gửi cho Giang Dã một vị trí định vị.

"Dưới lầu nhà tôi có một tiệm uốn tóc, đi từ cửa bên kia lên, ở tầng 4!"

Vừa dứt lời, cánh cửa phía sau bị đạp tung, cha cô đứng ở cửa nhìn cô con gái chật vật trước mắt.

"Lâm Giác mày gọi điện thoại cho ai vậy? Cho cái thằng đàn ông đó à?"

Bố Lâm tức giận, muốn xông đến giật điện thoại của Lâm Giác. Lúc ông xông đến, Lâm Giác nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp ném điện thoại của mình vào thùng nước bên cạnh vòi nước. Mẹ cô luôn thích trộm nước từ đồng hồ nước, mở van nhỏ nhất, cả đêm có thể tích được một thùng, dùng cho cả nhà xả toilet, bây giờ lại trở thành nơi tốt nhất để Lâm Giác tiêu hủy điện thoại.

"Loảng xoảng" một tiếng, bố Lâm đạp đổ thùng nước, vừa chửi bới vừa nhặt chiếc điện thoại ướt sũng trong thùng nước lên.

"Mày cái đồ phá của này, điện thoại mày cũng dám ném vào nước, chết tiệt!"

Con gái mình đang đổ gục trên sàn nhà vệ sinh bẩn thỉu, trên mặt có một vết tát nổi bật, quần áo cũng xộc xệch, nhưng ông chỉ đau lòng chiếc điện thoại bị ném vào thùng nước tắt nguồn.

Giờ phút này Lâm Giác đã thất vọng tột cùng với cả gia đình.

Người tiếp theo bước vào là mẹ Lâm, bà cũng nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy chiếc điện thoại ướt sũng trên tay bố Lâm.

"Uổng công nuôi cái đứa con gái này! Mau lôi nó ra ngoài xin lỗi ông chủ Vương, nhanh lên!"

Không ai quan tâm đến cô. Cuối cùng, Lâm Tiêu cũng chen vào, cậu ta cũng không thèm liếc nhìn Lâm Giác một cái, tiếc nuối tặc lưỡi: "Cái điện thoại này hỏng rồi à? Ngày mai đem ra chợ còn bán được mấy trăm đồng đấy."

Lâm Giác đã sớm tâm như tro tàn, cô cũng ngẩng đầu nhìn chiếc điện thoại trên tay bố Lâm. Giờ phút này, cô còn không bằng một chiếc điện thoại khiến người nhà đau lòng...

Vương Chí Vĩ bị Lâm Giác giáng một đòn chí mạng, đau đớn muốn chết. Dù Lâm Giác đang bị gia đình ép quỳ gối trước mặt hắn, hắn cũng chẳng còn hứng thú, từ đầu đến cuối chỉ muốn biết một sự thật.

"Lâm Giác, cô thành thật nói cho tôi biết, cô  rốt cuộc có còn trong trắng không?"

Đối với hắn, Lâm Giác đáng giá là bởi vì cô trong sạch. Nếu không trong sạch, hắn Vương Chí Vĩ chẳng có lý do gì để muốn, huống hồ, hắn còn bị Lâm Giác sỉ nhục đến mức này, cũng muốn lấy lại những gì mình đã mất hôm nay từ Lâm Giác. Hiện tại, nhìn Lâm Giác cúi đầu quỳ gối trước mặt mình, cùng với cảnh cha mẹ cô bên cạnh nịnh nọt lấy lòng, không có gì sánh bằng cảnh tượng này có thể giúp hắn lấy lại thể diện đã mất hôm nay.

Bố Lâm cúi đầu khom lưng, vừa xin lỗi vừa hạ thấp Lâm Giác: "Ông chủ Vương, ông biết mà, Lâm Giác nhà chúng tôi rất ngoan, hơn nữa chưa từng có bạn trai, bốn năm đại học nghỉ hè là đi làm thêm, học phí và sinh hoạt phí của con bé đều là tự kiếm đấy, chúng tôi một xu cũng không cho, làm gì có chuyện yêu đương vớ vẩn đâu?"

Mẹ Lâm bên cạnh cũng gật đầu, thậm chí còn đạp Lâm Giác một cái, ra hiệu cho cô nói chuyện: "Đúng vậy, Lâm Giác ngoan lắm, hơn nữa dáng vẻ con bé này là có phúc khí, người có phúc khí phải vào nhà ông chủ Vương, tôi đã tìm bà mối xem bói rồi, bát tự của Lâm Giác rất tốt, cưới về nhà năm nay, sang năm là có thể sinh một đứa con trai béo tốt, con bé chắc chắn sẽ sinh được!"

Người làm ăn tin phong thủy nhất, Vương Chí Vĩ nghe vậy lập tức vui mừng không ít. Đúng vậy, trước khi đến nhà họ Lâm hắn còn đặc biệt sai người xem bát tự của Lâm Giác, nói cô vượng phu, còn nói cô có thể sinh con trai, nếu không hắn mới không thèm để ý đến nhà họ Lâm đâu. Nhưng nghĩ đến việc sinh con, Vương Chí Vĩ nhe răng trợn mắt liếc nhìn hạ thân bị đá của mình, sắc mặt càng khó coi hơn.

"Cái chân của Lâm Giác làm tôi tuyệt tự tuyệt tôn rồi!"

"Sao lại thế được? Ông chủ Vương, ông còn trẻ, chị tôi cũng trẻ, sang năm ông nhất định sẽ ôm được quý tử béo tốt!"

Đến lúc cần thiết, Lâm Tiêu lại nhanh nhảu nịnh hót, chủ động rót rượu, ngồi cạnh Vương Chí Vĩ bắt đầu thì thầm: "Ông chủ Vương, ông đừng quên, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, sao ông lại có thể có chuyện được?"

"Hay là thế này, tối nay ông cứ ở lại đây, ở phòng của tôi, ngủ với chị tôi một đêm, như vậy có thể biết rõ ràng không?"

Lâm Tiêu chỉ vào phòng mình, dốc hết sức lấy lòng Vương Chí Vĩ trước mặt. Còn Lâm Giác trước mặt thì đã sớm chết lặng, như thể không nghe thấy lời họ nói, cô quỳ trên mặt đất đếm thời gian.

Nếu Giang Dã đến thì sẽ mất bao lâu? Cô về nhà mất gần hai tiếng, vậy Giang Dã có thể đến nhanh hơn một chút không?

Vẫn còn đang suy đoán, cô liền nghe thấy tiếng ồn ào từ dưới lầu ngoài cửa sổ. Ban đầu Lâm Giác không nghĩ nhiều, theo tiếng ồn càng lúc càng lớn, cô nghe thấy tiếng đập cửa nhà mình.

"Rầm rầm" mấy tiếng, từ gõ cửa biến thành phá cửa. Người trong phòng hoảng sợ, chỉ có Lâm Giác trên mặt xuất hiện vài phần mong đợi. Cô cảm thấy là Giang Dã đến rồi...

Lâm Giác vốn không giỏi che giấu cảm xúc, lúc này sự vui mừng hiện rõ trên mặt, mẹ Lâm khó thở đạp Lâm Giác một cái trước khi đi mở cửa.

"Cứu binh của mày à? Đáng tiếc đây là chuyện nhà của chúng tao, ai cũng không giúp được mày đâu!"

Mẹ Lâm lầm bầm đi mở cửa, tên lưu manh trong tưởng tượng không xuất hiện, mà xuất hiện trước mặt bà là cảnh sát mặc cảnh phục.

"Chào cô, chúng tôi là cảnh sát, có người báo án nói ở đây xảy ra tình huống ẩu đả..."

Sự xuất hiện của cảnh sát là một bước
ngoặt thực sự. Lâm Giác cuối cùng cũng có thể đứng dậy từ dưới đất, nhìn về phía cảnh sát, chỉ vào Vương Chí Vĩ đang ngồi trên sofa lớn tiếng kêu lên:

"Cảnh sát, hắn ta định cưỡng hiếp tôi!"

Định cưỡng hiếp là chưa thực hiện được.

Lâm Giác trên người có vết thương, thậm chí quần áo cũng có dấu hiệu bị xé rách, cô hoàn toàn có thể tố cáo Vương Chí Vĩ đã làm chuyện này. Dù địa điểm là ở trong nhà mình, cả nhà đều là đồng lõa, cô cũng không để tâm. Đã đến nước này, còn có gì để để tâm nữa đâu?

Một câu nói, làm tất cả mọi người cùng nhau lên xe cảnh sát. Chỉ có Lâm Giác được một chiếc xe khác đưa đi, đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra sức khỏe. Suốt hành trình, khuôn mặt cô đờ đẫn, đầu óc có chút hỗn loạn. Bên cạnh cô là một nữ cảnh sát, khiến tâm trạng cô khá hơn không ít.

Trên xe, nữ cảnh sát theo thường lệ hỏi cô mấy câu hỏi, cuối cùng lại hỏi xác nhận cô có thực sự muốn báo cảnh sát tố cáo Vương Chí Vĩ cố ý cưỡng hiếp hay không. Gió buổi tối mang theo vài phần lạnh lẽo, Lâm Giác đưa mặt sát cửa sổ xe, nhẹ nhàng hít một hơi không khí bên ngoài, nghe rõ giọng nói của chính mình.

Cô nói: "Đúng vậy."

Cuối cùng, sau khi xuống xe, Lâm Giác nhìn thấy Giang Dã ở cửa bệnh viện. Giang Dã không lại gần, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô. Người báo cảnh sát là anh, trong điện thoại nghe thấy tiếng mắng chửi, cảm thấy Lâm Giác có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng trên đường nghe được tình hình, vội vàng rẽ vào bệnh viện đợi Lâm Giác ra.

May mắn thay, tình hình tốt hơn Giang Dã tưởng tượng một chút, Lâm Giác không bị thương nặng, chỉ có vết tát trên mặt là rõ ràng. Những vết thương khác không quá nghiêm trọng, được xử lý đơn giản tại bệnh viện. Giang Dã lấy thân phận học sinh, đi theo từ bệnh viện đến Cục Cảnh sát, tham gia toàn bộ quá trình, nhưng tình hình lại không lạc quan như họ tưởng tượng.

Chuyện này không cấu thành tội hình sự, chỉ có thể coi là tranh chấp dân sự, nói như vậy đều là cảnh sát hòa giải là có thể lập tức giải quyết. Nhà họ Lâm nhận tiền của Vương Chí Vĩ, cứ khăng khăng nói đây là tiền thách cưới của Lâm Giác, Lâm Giác cũng chỉ là có chút xích mích nhỏ với vị hôn phu của mình, huống hồ là ở nhà, không phải ở nơi khác.

Tất cả bằng chứng đều bất lợi cho Lâm Giác, nếu không phải Giang Dã quen Giang Hành, đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Cục Cảnh sát, chuyện này cũng không thể tùy tiện bỏ qua được. Giang Hành đích thân tra hỏi, sắc mặt Vương Chí Vĩ khiến người ta khó chịu, nhưng cũng không có đủ bằng chứng. Thấy trời sắp sáng, anh ta bảo Giang Dã đưa Lâm Giác về nghỉ ngơi.

"Về nhà cũng đừng về, chuyện này xử lý không tốt, có thể câu 24 giờ rồi thả người."

Giang Hành châm một điếu thuốc, liếc nhìn người phụ nữ đang cúi đầu phía sau Giang Dã, "Cậu chăm sóc cô ấy cho tốt."

"Được, lát nữa chúng ta liên hệ qua điện thoại."

Giang Dã không ở lại lâu, định đưa Lâm Giác đi trước. Đi đến bãi đỗ xe mới nhớ ra anh đi xe máy, lại không có thói quen mang thêm mũ bảo hiểm, sững sờ một hai giây, quay đầu nhìn Lâm Giác.

"Đi thôi, bắt taxi về."

"Về đâu?"

Lâm Giác ngẩng đầu, sắc mặt không tốt lắm. Cả đêm không ăn gì, lại trải qua những chuyện đó, trạng thái tinh thần của cô cũng không tốt. Khuôn mặt càng tái nhợt, khiến vết tát trên mặt càng thêm rõ ràng.

"Theo tôi đi là được." Giang Dã lại gần cô, trực tiếp nắm tay cô, "Chẳng lẽ cô còn sợ tôi?"

Tay Lâm Giác rất lạnh, cuối cùng cảm nhận được một chút hơi ấm, cúi đầu nhìn Giang Dã lại gần, lần đầu tiên không kháng cự mà thân mật giữa chốn đông người.

"Cậu có thể đưa tôi về." Cô cắn môi, ngữ khí có chút không tự tin.

"Về căn phòng thuê đó à? Bạn cô sẽ không lo lắng sao?"

"...Đó là nơi duy nhất tôi có thể đi."

Cũng là quyết định đúng đắn nhất trong đời cô, vào thời điểm tốt nghiệp không lập tức dọn đồ về nhà, mà là cùng Đồng Nhan thuê một nơi nhỏ bé bên ngoài. Cô lại quên mất, Giang Dã không phải người dễ lừa. Ngược lại, anh còn không thích người khác cãi lời mình.

"Tiểu Lâm lão sư, là cô gọi điện thoại cho tôi."

Chàng trai trước mặt cúi đầu, giữ lấy cằm cô buộc cô ngẩng lên, ánh mắt nóng bỏng của anh rơi vào đáy mắt cô, ngay sau đó, miệng anh khẽ mở:

"Vậy nên, tiếp theo đều nghe tôi."

Giang Dã kéo Lâm Giác lên xe đặt qua ứng dụng. Ở nhà, dì Triệu đã chuẩn bị nước tắm cho Lâm Giác, thậm chí còn dọn dẹp phòng khách sẵn sàng, chỉ chờ họ đến. Điện thoại của Lâm Giác hỏng rồi, không biết bây giờ là mấy giờ, càng không biết tình hình bên trường học thế nào, cô chỉ nói qua loa với Giang Dã, tắm xong ra thấy trên bàn đặt một chiếc điện thoại mới, bên cạnh điện thoại là bát cháo mới nấu và đồ ăn kèm.

Bên trường học còn chưa xin nghỉ, cô không quên mình là giáo viên, tải phần mềm từ xa, cô ngồi xuống uống bát cháo kê trước mặt một cách rụt rè. Lần thứ hai đến đây, cô không ngờ lại có thể tìm thấy một chút cảm giác an toàn ở nhà Giang Dã.

Uống được hai thìa cháo, cửa phòng vang lên. Cô đi mở cửa, thấy là dì Triệu.

"Cô Lâm, thiếu gia nói cô không được khỏe, tôi liền nấu cho cô một chút cháo kê, bây giờ đến hỏi xem có hợp khẩu vị cô không?"

Sự thân thiện tức thì khiến Lâm Giác có chút không thoải mái, cô mở cửa, nghiêng người để dì Triệu đi vào.

"Cháu khỏe hơn nhiều rồi, cháo dì Triệu nấu cũng rất ngon, lát nữa cháu sẽ đi..."

Cô suy nghĩ rất nhiều, vẫn không muốn làm phiền Giang Dã, bây giờ nhanh chóng rời đi mới là việc chính.

"Cô Lâm không cần khách sáo với tôi như vậy, cô là khách của thiếu gia, hôm nay cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Thiếu gia sai tôi đến nói với cô, bên trường học cậu ấy đã giúp cô xin nghỉ rồi, hôm nay cô cứ ở chỗ này."

Dì Triệu kéo tay Lâm Giác ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, ngữ khí cũng chậm rãi, không hiểu sao lại khiến người ta an tâm. Lâm Giác da mặt mỏng, được giữ lại nhiệt tình có chút ngại ngùng từ chối, càng ngại ngùng nhìn thẳng dì Triệu, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Nghe nói cô thức cả đêm, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt, chờ cô tỉnh dậy chắc thiếu gia đã về rồi."

Dì Triệu thấy cô gật đầu mới đứng dậy, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, "Tôi ở dưới lầu, cô có việc có thể tìm tôi." Trước khi rời đi, bà vẫn dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt.

Nói ra cũng thấy buồn cười, cô có thể nhận được thiện ý từ dì Triệu, nhưng chưa bao giờ nhận được từ chính cha mẹ mình. Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, mũi cô có chút cay cay, lặng lẽ uống hết bát cháo đã được múc sẵn. Cháo ấm áp, cả người cũng ấm áp theo sau khi ăn xong.

Trong phòng, điều hòa bật vừa phải, Lâm Giác nằm trên giường, sau khi bình tĩnh lại đã suy nghĩ thấu đáo rất nhiều chuyện. Có những thứ cắt đứt đối với bản thân mới là tốt nhất.

Khi Giang Dã trở về, Lâm Giác vẫn chưa tỉnh. Anh gõ cửa phòng Lâm Giác, không nghe thấy tiếng đáp lại liền quay người về phòng mình. Lăn lộn cả ngày lẫn đêm, anh mệt đến lạ, giờ thấy Lâm Giác có thể ngủ một giấc ngon lành, vậy là đã ổn rồi.

"Lúc này vẫn chưa quá ngốc." Giang Dã hừ hừ, trước khi ngủ còn khen Lâm Giác một câu.

Vương Chí Vĩ là một kẻ sĩ diện, nếu Lâm Giác tố cáo hắn định cưỡng hiếp, hắn tuyệt đối sẽ không để Lâm Giác yên! Vừa ra khỏi Cục Cảnh sát, đầu óc hắn đầy rẫy âm mưu quỷ kế, còn chưa kịp thực hiện, tin nhắn điện thoại đã sắp nổ tung. Nhà máy đã xảy ra chuyện!

Đầu tiên là bị người ta điều tra ra một số thực phẩm không đạt tiêu chuẩn, rất nhanh đã được kiểm chứng hắn trước đây đã đầu cơ trục lợi thay đổi nguyên liệu. Liên quan đến mấy đơn hàng trường học đã trúng thầu trước đó đều trở thành phế thải, ngay cả chuyện hắn lén lút tặng quà cũng bị phanh phui.

An toàn thực phẩm căng tin trường học liên quan đến sức khỏe của tất cả học sinh, các tài khoản tiếp thị và tự truyền thông chỉ trong thời gian ngắn có thể khiến chủ đề này bùng nổ, hắn cũng rất có khả năng trong thời gian ngắn phải đối mặt với nguy cơ phá sản.

"Chết tiệt!"

Vương Chí Vĩ chửi một tiếng, vội vàng gọi điện cho mấy vị lãnh đạo hắn quen biết trước đây.

Lâm Giác hồi phục nhanh hơn Giang Dã tưởng tượng rất nhiều. Trước khi Giang Dã tỉnh dậy, cô đã ở dưới lầu cùng dì Triệu chăm sóc hoa trong vườn. Sân sau nhà toàn là một mảng lớn hoa, phần lớn thời gian đều do dì Triệu một mình chăm sóc. Thấy Lâm Giác đến giúp đỡ, dì ấy cũng chỉ điểm cô. Trồng hoa là một việc tỉ mỉ, Lâm Giác đủ cẩn thận, làm rất tốt.

Mặt trời lặn về tây, Giang Dã tỉnh dậy uống nước, chuẩn bị đi tắm thì tình cờ đi ngang qua cửa sổ và nhìn thấy cảnh tượng này. Anh chỉ liếc một cái, quay người đi vào phòng tắm.

Khi trời hoàn toàn tối sầm, dì Triệu mới đưa Lâm Giác trở lại phòng chuẩn bị bữa tối.

"Muốn ăn cơm, không cần gọi Giang Dã dậy sao?"

"Không cần, thiếu gia không thích bị làm phiền khi ngủ."

"Ừm? Vậy bình thường cậu ấy đều tự tỉnh dậy mới đi học sao?"

Lâm Giác đột nhiên nhớ đến việc trước đây cô bảo Giang Dã đến trường sớm, cậu ấy nói không đến được, cô chỉ nghĩ là Giang Dã cố ý... Dì Triệu gật đầu: "Luôn là như vậy, thiếu gia có tính khí cáu kỉnh khi dậy, ngay cả phu nhân cũng không gọi anh ấy dậy được."

"Nhưng cậu ấy đã lớn như vậy rồi..." Lâm Giác không ngờ Giang Dã lại còn yếu ớt hơn cả Lâm Tiêu, trong chốc lát không biết nên đánh giá thế nào. Em trai cô trước đây đi học ngủ nướng, là mẹ cô tự mình qua đó mặc quần áo cho nó, ôm nó đi đánh răng mới tỉnh, làm sao nghĩ đến Giang Dã bên này là ngủ đến tự nhiên tỉnh mới đi học.

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt không thể lý giải của Lâm Giác, dì Triệu vỗ vỗ mu bàn tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Mỗi người đều có một chút tật xấu, thiếu gia không ảnh hưởng đến người khác, vẫn mong cô Lâm thông cảm một chút."

Giang Dã luôn làm việc có quy củ, gia đình họ Giang cũng có khả năng để cậu ấy thoải mái phóng túng, cũng không cần quá rối rắm về vấn đề này. Nghe vậy Lâm Giác ngược lại hiểu ra. Giang Dã thực sự có cái vốn để tùy hứng như vậy.

Dì Triệu lại kể cho Lâm Giác một số chuyện nhỏ nhặt về Giang Dã, đều là những chuyện rất vụn vặt, ví dụ như cậu ấy kén ăn, không thích ăn trái cây, cũng không ăn bất kỳ thứ gì có hành. Giang Dã hung dữ ban đầu đột nhiên trở nên đáng yêu hơn một chút trong lòng cô.

Trong chốc lát, tầng một tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, hai người đều không phát hiện Giang Dã đã xuống lầu.

"Xem ra hai người nói chuyện về tôi vui vẻ lắm nhỉ?"

Chàng trai dù tuổi không lớn, nhưng mở miệng liền toát ra vài phần uy nghiêm, khiến Lâm Giác giật mình. Chẳng trách Tống Thanh và những người khác đều gọi Giang Dã là Dã ca, cậu ấy đương nhiên xứng đáng.

Lâm Giác chỉ vào quả bưởi cô vừa bóc xong nhìn Giang Dã, hỏi anh: "Cái này, cậu ăn không?"

Cô biết Giang Dã sẽ không so đo những chuyện nhỏ nhặt như vậy, càng biết Giang Dã là một người rất tốt. Vừa nói xong cô mới nhớ ra dì Triệu nói Giang Dã không thích ăn trái cây, đang định xin lỗi thì nghe thấy giọng Giang Dã.

"Vậy thì cô mang lại đây cho tôi."

Vẫn là ngữ khí lạnh lùng, nói xong anh ngồi trên sofa phòng khách chờ Lâm Giác phục vụ. Theo lẽ thường, Lâm Giác là khách, nhưng chủ nhà này lại không hề có ý định chiêu đãi khách.

Dì Triệu nhìn họ đùa giỡn, cười cười đi vào bếp. Lâm Giác đành phải cầm đĩa trái cây đi qua.

Vừa đến gần, cô nghe thấy Giang Dã nói:

"Chuyện của Vương Chí Vĩ, tôi sẽ giúp cô."

"Nếu cô muốn nói, chuyện nhà cô tôi cũng giúp cô."

Vương Chí Vĩ là người mà Lâm Giác không thể xử lý được, vậy thì Giang Dã sẽ giải quyết. Nhưng bố mẹ và em trai của Lâm Giác, Giang Dã muốn biết ý kiến của Lâm Giác. Dù sao, quan hệ huyết thống mới là khó cắt bỏ nhất. Nếu cô thực sự có thể cứng rắn, cũng sẽ không đến mức bây giờ vẫn bị gia đình bắt nạt.

Quả nhiên, khi nhắc đến chuyện gia đình, nụ cười trên mặt Lâm Giác biến mất, tất cả những gì được che giấu hôm nay một lần nữa bị Giang Dã đào bới ra, lại một lần nữa nói cho cô sự thật tàn khốc và đầy máu này.

Cô đặt đĩa trái cây lên bàn trà, dù giọng không lớn nhưng đủ kiên định trả lời:
"Tôi tự mình làm."

Trước đây, Lâm Giác chỉ nghĩ bố mẹ mình ngu muội và phong kiến. Nhưng chuyện đến nước này, những chuyện liên tục xảy ra trong mấy tháng qua đã khiến cô không thể không thừa nhận và nhận rõ sự thật này. Bố mẹ cô chỉ cần Lâm Tiêu, còn về cô con gái này, nếu có thể hy sinh cô để đổi lấy những thứ tốt đẹp hơn, họ cũng sẽ không chút do dự mà vứt bỏ.

Dù có thể tưởng tượng được việc mình thực sự muốn đoạn tuyệt với cha mẹ, cô vẫn cảm thấy có chút đau lòng. Nhưng so với bất cứ lúc nào trước đây, cô đều tỉnh táo hơn nhiều.

Giang Dã có thể nhìn thấy nội tâm cô qua biểu cảm của cô, ánh mắt anh quay lại chiếc đĩa trái cây mà cô vừa đặt xuống. Anh thực sự có chút kén ăn. Dì Triệu mỗi ngày đều chuẩn bị những loại trái cây khác nhau, nhưng anh rất ít khi ăn, thậm chí không ăn.

Không biết có phải hôm nay quả bưởi trông hấp dẫn một chút hay có điều gì khác, anh có chút hứng thú, cầm lấy một múi.

"Cậu ăn ít thôi, lát nữa còn ăn tối." Lâm Giác nhìn anh, nhắc nhở một cách thiện ý.

Người mang đĩa trái cây đến là cô, người nói không được ăn nhiều cũng là cô.

"Đồ phiền phức." Giang Dã chỉ nói ba từ này. Lâm Giác theo bản năng cúi đầu, dù không thích Giang Dã vô lễ như vậy nhưng cũng không dám nói gì. Dù sao, anh mới là đại ca ở đây...

Bữa tối rất ngon, dì Triệu vẫn là một người thông minh, trong vài câu chuyện với Lâm Giác đã hiểu rõ khẩu vị của cô, càng cảm nhận được anh thích Lâm Giác từ cách cô và Giang Dã ở bên nhau, nên đã làm thêm mấy món Lâm Giác thích ăn. Lần đầu tiên ăn phong phú như vậy, Lâm Giác đã sớm quên mất việc giảm cân, cô ăn liền hai bát cơm.

Giang Dã: "..." Phụ nữ quả nhiên hay lừa người.

Trước khi ngủ, anh còn bôi thuốc mỡ cho Lâm Giác, vết tát trên mặt cô đã mờ đi rất nhiều.

"Tôi giúp cô xin nghỉ dài hạn với chủ nhiệm khối, ngày mai cô vẫn có thể ở đây."

"Không cần, ngày mai tôi đi làm."

"Thật sao?"

"Giang Dã, tôi mới là giáo viên." Giọng Lâm Giác kiên định hơn bao giờ hết, nhưng nửa câu sau lại bắt đầu mềm xuống: "Cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà..."

Cô không quên hợp đồng mình đã ký với trường học, càng suy xét đến cuộc sống sau này, công việc chắc chắn không thể bỏ. Nếu công việc này thực sự là do Vương Chí Vĩ sắp xếp cho cô, vậy hãy để hắn tự giải quyết, cô mới không cần chủ động ra mặt, chuyện gia đình chỉ là hạ màn, còn chưa thực sự kết thúc.

Cô nghĩ rất rõ ràng, huống hồ cũng không chịu tổn thương gì. Khả năng hồi phục như vậy nhanh hơn Giang Dã tưởng tượng, anh cười, dùng lòng bàn tay gõ gõ trán cô.

"Được, tiểu Lâm lão sư."

Ngày hôm sau, khi Lâm Giác trở lại trường học, một chuyện khác lại xảy ra.

Chỉ trong vỏn vẹn hai ngày, nhà máy của Vương Chí Vĩ rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng. Đầu tiên là bị điều tra ra hối lộ cấp cao của trường học, sau đó lại phát hiện xưởng chế biến thực phẩm có vấn đề, liên quan đến nhiều trường học hợp tác. Hiện tại vụ việc vẫn đang được điều tra, tiếp theo hắn còn phải đối mặt với nguy cơ ngồi tù.

Nhà máy bị buộc đóng cửa, nợ lương công nhân cùng với tiền phạt vi phạm hợp đồng có thể nói là trên trời, dù cuối cùng Vương Chí Vĩ không phải ngồi tù, cả đời cũng không thoát khỏi khoản nợ hàng triệu. Như vậy, hắn liền nghĩ đến số tiền mình đã chi cho Lâm Giác, vẫn tìm luật sư để kéo cả nhà họ Lâm xuống nước.

Trước đây nhà họ Lâm đã nhận không ít tiền của Vương Chí Vĩ, trước sau cộng lại có hơn mười vạn, Lâm Tiêu còn nhận không ít lợi lộc từ Vương Chí Vĩ, thậm chí bị điều tra ra lén lút lợi dụng mánh khóe của Vương Chí Vĩ để ký không ít đơn hàng trục lợi...

Hiện tại Vương Chí Vĩ gặp chuyện, không ra khỏi trại tạm giam được, việc đổ họa sang nhà họ Lâm cũng dễ dàng. Như vậy, Lâm Tiêu gặp nạn, thấy người đòi nợ đến cửa, lại một lần nữa đẩy Lâm Giác ra làm bia đỡ đạn.

"Các người tìm chị tôi ấy, cô ấy là giáo viên ở trường cấp ba, công việc ổn định, vẫn là vị hôn thê của Vương Chí Vĩ, nói không chừng trước khi xảy ra chuyện còn nhận được không ít lợi lộc từ Vương Chí Vĩ..."

Nhìn những người đòi nợ đến gần, Lâm Tiêu trực tiếp quỳ xuống xin tha.

"Các anh chị lớn ơi, tôi thực sự không có tiền, tìm Lâm Giác đi, cô ấy nói trên người có mấy chục vạn!"

Ngày đó Lâm Giác về nhà nói bao nhiêu tiền, mẹ Lâm không nhớ rõ, trong tình thế cấp bách cũng quỳ xuống:

"Con gái tôi có những gì các người muốn, nó thực sự có tiền!"

Bảo vệ trường cấp ba không phải là người ăn không ngồi rồi, việc kiểm tra nhân viên ra vào rất nghiêm ngặt. Những người đòi nợ chỉ có thể nằm vùng ở cổng trường, cầm ảnh Lâm Giác để nhận diện, xem xem người phụ nữ này có thực sự như lời nhà họ Lâm nói, trên người có không ít tiền hay không.

Vương Chí Vĩ trước đây vì thu mua nguyên vật liệu giá thấp, thuê mấy tay giang hồ ở mấy làng gần thành phố A để ép giá, sau này cũng có không ít quy mô. Hiện giờ đúng là mùa tựu trường, hắn tích trữ lượng lớn lương thực trong kho lạnh, thời tiết nóng bức như vậy, mỗi ngày đều đang biến chất.

Hơn nữa, vụ việc của Vương Chí Vĩ bị phanh phui, các căng tin trường học đều kiểm soát nghiêm ngặt, căn bản không ai dám nhúng tay, dù có bán với giá thấp cho nơi khác cũng lỗ vốn. Huống hồ, đơn hàng này chính là do Lâm Tiêu ký, bây giờ họ đến tìm Lâm Giác để lấy lại tổn thất của mình cũng là có căn cứ.

Lúc trước Giang Dã rời khỏi cục cảnh sát đã nhờ anh họ Giang Hành chú ý nhiều hơn một chút, những tay giang hồ này có bất kỳ động tĩnh nào đều được liên lạc, anh đã nhận được thông báo từ Giang Hành sớm nhất.

【Họ chắc tìm Lâm Giác đấy, mấy ngày nay ở trường học cẩn thận một chút. 】

Giang Hành châm một điếu thuốc, cảm thấy cả em trai ruột lẫn em họ đều quá nhàn rỗi, gây chuyện bên ngoài thì nhanh thật.

Lâm Giác vẫn đang đứng ngoài lớp học, cô đi cùng một lối, nghĩ về tương lai của mình nên thế nào, khi nghiêm túc suy nghĩ cô thường dùng bút chọc vào mặt mình, trông càng ngây ngô. Người đang giảng bài là giáo viên bộ môn khác, cũng biết không khí lớp 8 thế nào, cố gắng khiến mình trở thành người vô hình.

Giang Dã gửi một tin nhắn cho tài xế nhà họ Giang xong liền đút điện thoại vào túi, không thèm nhìn giáo viên trên bục giảng, trực tiếp đứng dậy ra khỏi lớp. Anh đi ra cửa sau, cũng không ảnh hưởng đến người khác, chỉ là cửa sau có một người đang đợi anh.

"Giang Dã, bây giờ vẫn còn đang học mà..."
Lâm Giác hoảng loạn đóng sổ tay lại, nhìn học sinh cao hơn mình không chỉ một cái đầu trước mặt, nhỏ nhẹ nhắc nhở.

"Tôi biết mà." Chàng trai đứng trước mặt cô, chiếc cặp sách trên tay lắc lư, tay chống trên bàn trước mặt cô, cúi người nhìn cô: "Tiểu Lâm lão sư, nếu học sinh trốn học cô sẽ làm gì?"

"Ai?" Lâm Giác nhìn anh, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào.

Giang Dã đã giơ tay, lòng bàn tay gõ nhẹ vào trán cô: "Ngốc chết rồi, theo kịp đi."

Một câu nói nhẹ như bấc, chờ Lâm Giác phản ứng lại thì Giang Dã đã đi về phía cầu thang. Chân anh dài sải, Lâm Giác ôm đồ trên bàn chạy theo sau. Giáo viên chủ nhiệm chắc chắn phải đảm bảo an toàn cho học sinh ở trường, học sinh trốn học thì phải đi bắt học sinh về. Giang Dã thật sự là không có tôn ti trật tự gì cả!

Lâm Giác chạy lạch bạch một đoạn, vừa ra khỏi khu nhà học đã thấy hơi mệt, nhìn Giang Dã vẫn giữ khoảng cách với mình, cô nghiến răng sau hàm. Anh ấy thể lực thật tốt, lại quên mất Lâm Giác bình thường vận động ít đến đáng thương, trên giường cũng chỉ một chút là ra mồ hôi đầm đìa, đúng là đồ phế vật nhỏ. Dừng lại quay đầu nhìn, Lâm Giác thở hổn hển có chút sức lực, lại nhấc chân đuổi theo anh.

Vào giờ học, trong khuôn viên trường không có mấy người, tuy nói là giáo viên bắt học sinh, nhưng nhìn thì lại giống như đang chơi đùa cùng nhau. Nếu Lâm Giác đang cười nói.

Cãi nhau ầm ĩ đi ngang qua sân thể dục, vừa đúng lúc học sinh lớp một đang học thể dục, Lục Linh từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở sân tennis. Ban đầu cô còn không chắc chắn, đi đến rìa sân thể dục mới thấy đúng là Giang Dã. Và người bên cạnh Giang Dã là giáo viên chủ nhiệm của anh ta.

Có lẽ giác quan thứ sáu của con gái quá chuẩn xác, Lục Linh luôn cảm thấy hai bóng người đó có chút chói mắt. Nữ sinh bên cạnh cũng theo ánh mắt Lục Linh nhìn qua, nhỏ nhẹ tò mò một chút.

"À đúng rồi, chủ nhiệm lớp mới của lớp 8 này hình như cũng không tệ, mấy ngày nay tỷ lệ chuyên cần của lớp 8 gần như là tuyệt đối."

Có thể khiến học sinh lớp 8 chuyên cần tuyệt đối, đâu chỉ là không tệ?

Lục Linh trong lòng có chút không vui nhưng trên mặt không lộ ra, thu lại ánh mắt, ngữ khí như thường ngày.

"Vậy thì cậu nên lo lắng cho bản thân mình đi, người lớp 8 chỉ lười biếng thôi, chứ không phải ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: