Phúc lợi trung thu 2

Sau khi hoạt động cần thiết xong...

Lucas (chỉnh lại tư thế, đưa miếng bánh nướng cho ai kia ăn) : "Thử một miếng đi. Tết trung thu mà."

Leo (bỏ vào miệng luôn) : "Là tết trung thu, ăn một miếng bánh trung thu"

Lucas : "Chuẩn luôn!"

Leo (phủi phủi tay, chỉnh đầu máy quay, mặt hớn hở vì được người ta đút cho ăn :3) : "Mà chúng ta quen nhau bao lâu nhỉ?"

Lucas (chăm chăm ăn) : "Bốn tháng a"

Leo (lại đúc bánh vào miệng Lucas) : "Em ăn nó hết đi nhá"

Lucas : "Ừm"

Leo (thấy ẻm ăn xong liền lau miệng cho người ta, thừa cơ thả thính chút tình cảm, hôn "chụt" một phát lên đúng góc tay mình đã lau, nét mặt vô cùng thản nhiên) : "Anh làm sao hả?" (hôn Lucas gián tiếp còn hỏi ( ̄- ̄)

Lucas (đứng hình vài giây suy ngẫm, mặt rõ đỏ chỉ biết cười cười làm bộ) : "Ừm... rất tốt".

Leo (vẫn mặt dày hỏi) : "Anh giúp em lau miệng thì không được sao?"

Lucas ("thấy biểu tình người ta còn hỏi" ai đó oán thầm :3) : "Được mà ^^".

Leo (cười thỏa mãn) : "Oh! Mà chúng ta đã quen nhau được bốn tháng. Lần đầu tiên gặp Diêu Vọng thì vẫn còn là..." (một phút hồi tưởng rồi quay sang nhăn mặt) "một cậu nhóc".

Lucas (cười cười) : "Cái gì mà gọi là lần đầu tiên nhìn thấy em vẫn còn là cậu nhóc chứ. Nói như thế thì chúng ta gặp nhau lúc nào?". (người ta lớn hơn hai tuổi đấy :D)

Leo (vòng tay quay ôm bảo bối, mặt gian thấy sợ) : "Thì làm sao chứ?"

Lucas (lại cười, mặt càng lúc đỏ hơn, kiểu như thiếu nữ bị trêu chọc) : "Anh đúng là bệnh mà".

Leo (nhìn chằm chằm vào Lucas, phán luôn một câu) : "Ánh mắt của em rất đẹp".

Lucas (cười tít không còn thấy mặt trời, lại bị trêu ghẹo cho ngượng nữa) : "Anh đủ rồi đó". (suốt ngày nói mấy câu nịnh nọt, sến sủa >///<) "Mà ăn bánh trung thu của em đi :D".

Leo (mặt như dỗi) : "Anh không ăn đâu, em để nó xuống cho anh".

Lucas (bắt đầu dỗ dỗ Leo) : "Anh ăn một miếng đi mà, em mang từ Thành Đô về đó, giữ thể diện cho em chút đi".

Leo (chuyển chủ đề, tạm gác lại cái bánh vớ vẩn :'>) : "Nghe nói nếu nhìn vào nhau thật lâu sẽ... khóc đó".

Lucas : "Vậy anh khóc đi".

(Cả hai bắt đầu nhìn nhìn, mắt đối mắt, cơ mà tên nào đó đang thừa cơ sát lại gần)

Leo : "Em... đáng yêu quá đi thôi".

Lucas : "Anh lại bệnh hả, Dương Nghiệp Minh? Anh chắc chắn uống lộn thuốc rồi!". (quẫy quẫy thoát ra khỏi vòng ôm, miệng nhịn không được cười đỏ hết cả mang tai)

Leo (mặt dày tiếp tục) : "Anh khen em thì làm sao nào? Bộ không được :)"

Lucas (ngượng nghịu chuyển đề tài ngay và luôn, cưng cưng giơ lên miếng bánh trước mặt Leo) : "Này, ăn bánh trung thu đi. Ngon lắm ý, em từ bé đến lớn đều ăn loại này" (chỉ chỉ, với với)

Leo (chọc không cho cầm bánh, nhai nhai nhìn Lucas vẻ như "anh muốn ăn cái này cơ") : "Đúng là siêu ngon luôn. Từ bé anh đã không thích ăn bánh trung thu, anh đoán bánh mình ăn không phải loại đặc biệt ngon rồi".

Lucas : "Ừm"

Leo : "A, anh vừa nếm được một thứ".

Lucas (nhìn tò mò) : "Là gì? ●△●"

Leo (liếm liếm môi cười bỉ ổi) : "Mùi vị của em"

Lucas (bật chế độ cười ngất vì ngượng nghịu cực độ) : "Anh làm sao mà không ngừng thả thính thế hả >///<"

Leo : "Anh không có ● 3● " (nét mặt bình thản vô tội)

Lucas : "Vậy thì em là... em là vị bánh nhân trứng muối".

Leo : "Em lau miệng giúp anh đi".

Lucas : "Được a, để em. Tự mình lau thật đáng thương :3"

Leo : "Em đẹp thật".

Lucas : "Đẹp trai quá! Soái quá đê!" (vừa giúp lau miệng vừa phán nịnh nọt)

Leo : "Mà em nghĩ anh thế nào?"

Lucas (chớp chớp) : "Không tồi a~"

Bla... bla...

Leo (nhịn không được cứ đùa nghịch người ta, sờ mó, dây dưa cù các kiểu)

Lucas : "Ấy!" (hậm hực quay ra xoa đầu, làm kiểu khiêu khích :3) : "Hôm nay anh hơi bị hư đấy Dương Nghiệp Minh".

Leo (đưa tay ép cổ người kia xuống, ôm xiết chặt toàn thân) : "Đã biết mình sai chưa? Biết chưa?".

Lucas (cười chấp nhận số phận) : "Rồi a, giờ nói chuyện nghiêm túc đi".

Leo : "Sao mặt em đỏ thế?"

Lucas : "Tức là thần sắc em tốt đó".

Leo : "Tim của em đập nhanh đấy".

Lucas : "Để em kiểm tra, bên nào ấy nhỉ?" (áp tay qua lại hai bên ngực)

Leo (nhìn nhìn ngực Lucas O_o ): "Bên trái ấy".

Lucas (chuyển sang kiểm tra tim Leo) : "Tim anh đập nhanh thật".

Leo : "Bởi vì anh nhìn thấy em" (lại sến)

Lucas : "Đủ rồi đó. Em đi đây >///<"

Leo (vẫn cười đểu không tả nổi) : "Thôi đi, hai chúng ta đang ngồi cùng giường rồi".

Lucas : "Trên một cái giường".

Leo (nhìn vào máy quay cảm thán) : "Em trắng thật đấy".

Lucas : "Nói chuyện nghiêm túc đi, Dương Nghiệp Minh. Mọi người hiện tại đang xem anh đấy, có chịu nói chuyện đàng hoàng không thế?" (trêu người ta hết lần này đến lần khác >///<) "Đâu có bắt anh làm cái này cái kia chứ" (xoay mặt hậm hực, qua bóp cằm ai đó cho đỡ bực mình)

Leo (hiện trong mắt lại thành ra hành động giận dỗi khả ái) : "Em thực sự... rất đáng yêu, Diêu Vọng :))"

Lucas (cạn lời) : "..."

Leo (cười khúc khích)

Lucas : "Tim em mệt rồi. Chúc mọi người ngủ ngon đi".

Leo : "Ừm" (lại đưa tay hôn gián tiếp Lucas)

Lucas (ngượng) : "Đồ bệnh~"

Tắt đèn... (good night~~)

Lucas : "Chúc trung thu vui vẻ a~. Hớ, anh không tắt camera à Dương Nghiệp Minh? A, buông em!"

Sau đấy là màn tự tưởng tượng phong phú...

End (*¯︶¯*)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip