13.

"Jungkook, hôm qua cậu đã nhắn với tôi là... cậu đã không sử dụng ma tuý..."

Jimin nói trước, mặc dù anh biết rằng giữa hai người họ chưa bao giờ cảm thấy thực sự tốt khi bàn về vấn đề ma túy, nhưng anh cảm thấy cần phải có câu trả lời trong việc tại sao Jungkook đã nói điều đó với anh. Anh tự hỏi tại sao, tự hỏi liệu người nhỏ hơn có phải muốn anh biết vì cậu ta muốn làm hài lòng anh. Jungkook mở mắt ra nhìn anh và cậu ta gật đầu, nhún vai như thể nó không quan trọng lắm, cũng không thèm trả lời.

"Sao lại làm thế?"

Anh hỏi trong khi ngồi xuống sàn và duỗi thẳng chân, anh đã không nhảy trong một thời gian dài, kể từ khi nghỉ hè, thế nên chân anh bị chuột rút nhẹ.

Jungkook thở dài, quan sát thói quen duỗi người của Jimin một chút trước khi quay lưng lại và kéo chăn lên cao hơn, đến cổ và khẽ rùng mình.

"Không vì sao hết..."

Cậu ta trả lời, và Jimin muốn nguyền rủa câu trả lời trong hơi thở của mình nhưng anh đã kiềm chế lại. Anh muốn đặt rất nhiều câu hỏi, nhưng anh cảm thấy mình có thể phá hủy tình bạn vừa mới chớm nở mà anh đang xây dựng dần dần. Vì vậy, anh đã nghĩ về nó rất lâu, trong khi nghiêng về phía trước, chạm trán mình vào mặt đất.

"Vì lí do nào cũng được, tôi vẫn cảm thấy vui vì cậu đã không sử dụng thứ đó, tôi tự hào lắm đó."

Anh quyết định nói, muốn Jungkook biết rằng những nỗ lực của cậu ta không phải là một sự lãng phí, rằng cậu ta đã làm một việc gì đó hết sức tuyệt vời.

"Tôi không làm thế vì anh."

Jungkook nói lại, giọng hơi căng thẳng và nhìn lên trần nhà. Và Jimin đoán, anh có thể thấy rằng Jungkook không muốn nói về việc này.

"Xin lỗi... tôi hiểu rồi."

Anh đáp lại, nhớ lại những cuộc trò chuyện giữa anh với em trai mình. Em ấy chưa bao giờ chịu lắng nghe, em ấy luôn cứng đầu làm theo ý mình, từ ngày này qua ngày khác, giống như Jungkook vậy.

"Đừng có hành động như thể tôi làm thế vì anh."

Jungkook trả lời ngắn gọn, quay lưng về phía Jimin và Jimin tự hỏi những gì đang xảy ra trong tâm trí của Jungkook.  Anh tự có hỏi loại quái vật nào cư ngụ ở đó hay không, nó nói với cậu ta những điều gì, có gợi lại ký ức về những người làm đã cậu ta thất vọng hoặc rời bỏ cậu ta hoặc từ chối giúp đỡ cậu ta khi cậu ta vươn tay cầu cứu hay không.

Một cảm giác đồng cảm đã đến bên Jimin khi anh nghĩ về cuộc sống của Jungkook đã cô đơn như thế nào.  Anh có thể cảm nhận được cuộc sống của cậu ta không có gì đặc biệt, nó trống rỗng, khiến cậu ta hành động trong vô thức, nhưng anh cảm thấy đấy chỉ là một phần nhỏ của cả quá trình mà Jungkook đã trải qua mà thôi.

Jimin không nhận ra từ khi nào, tay anh đặt lên lưng Jungkook. Anh đang ngồi trên ghế dài, tay áp vào giữa lưng người nhỏ hơn, như thể muốn vẽ gì đó lên nó, như thể tay anh có thể truyền một tia lửa nhỏ, nó sẽ nhen nhóm bên trong bóng tối của cậu ta.

"Cậu cần thứ gì không?"

Jimin hỏi, giọng nói dịu dàng trong khi anh vẫn giữ tay trên lưng Jungkook. Người nhỏ hơn không hề di chuyển hay đẩy tay anh ra, cậu ta không di chuyển chút nào. Jimin có thể cảm thấy nhịp tim của cậu ta dưới lòng bàn tay mình và anh mỉm cười.

"Không..."

Jimin khẽ ngân nga trước khi rút tay về và ngả người ra sau, tự hỏi họ nên ăn gì, liệu Jungkook có đói hay không, bây giờ đã khá muộn rồi. Người nhỏ bỗng nhiên xoay người lại, nhìn Jimin, sự hoảng loạn trong mắt cậu ta mờ dần, thay vào đó là nuốt nước bọt và đảo mắt.

"Cậu thấy lạnh?"

Anh khẽ hỏi, Jungkook gật đầu nhanh chóng, và Jimin không hỏi nữa. Thay vào đó, anh chỉ chộp lấy một cái chăn và đắp nó lên người Jungkook, chống lại sự thôi thúc muốn vuốt tóc cậu ta.

"Tôi sẽ làm thức ăn. Nếu cậu không đói thì cũng không sao, tôi sẽ cho vào tủ lạnh."

Anh nói, đưa tay vuốt tóc và thấy Jungkook đang ngước nhìn anh.

"Anh có thể nấu súp lần nữa không?"

Cậu ta hỏi bằng giọng dịu dàng, và Jimin cảm thấy như anh thực sự đang chăm sóc em trai mình, trái tim anh ấm lên trước câu hỏi của đối phương, và anh thực sự phải nhìn đi chỗ khác để không cười với Jungkook.

"Được, tôi sẽ làm..."

"Cậu cảm thấy sao rồi?"

Jimin hỏi sau khi Jungkook ăn xong súp. Và Jungkook gật đầu sau khi đặt bát xuống, nhìn đồng hồ và sau đó vươn mình uể oải.

"Tốt hơn sáng nay."

Cậu ta trả lời, đứng dậy và rời khỏi bàn, đi đến ghế dài, Jimin thở dài khi nhìn vào mớ hỗn độn trên bàn.

"Jungkook. Tôi biết cậu không thích nhưng hãy cùng dọn đi."

Anh đã cố gắng nói điều này, một lần nữa, thể hiện một chút hy vọng vì cả hai đã hòa hợp với nhau hơn trước. Nhưng Jungkook đã không thương xót mà từ chối.

"Tôi khó tính lắm, kiếu nhé."

Cậu ta nói, ngang nhiên sử dụng nó như một cái cớ để cậu ta không phải giúp đỡ. Jimin cắn vào má trong của mình.

"Cậu nói rằng cậu đã cảm thấy tốt hơn rồi mà, hãy làm cùng nhau đi, nó sẽ không chiếm nhiều thời gian của cậu đâu."

"Nhưng anh tự làm được mà..."

Jungkook cãi lại, ôm lấy điện thoại và không chú ý đến cách mà mắt Jimin chùng xuống, và anh nhìn vào cái bàn một cách thất vọng. Thật khó để thuyết phục ai đó.  Rồi anh nhớ tới những lời của Yoongi, nó trôi trong tâm trí anh và sau đó, anh chuẩn bị tinh thần cho câu nói tiếp theo.

"Tôi sẽ thưởng cho cậu, nếu cậu chịu giúp tôi."

Sự thích thú của Jungkook lộ rõ khi nghe tới đó và cậu ta quay lại nhìn Jimin, nhướng mày và suy ngẫm về lời đề nghị.

"Thưởng gì nào?"

Cậu ta hỏi, khiến Jimin hối hận vì đã đề nghị, anh thực sự không biết nên tặng gì cho Jungkook. Với những đứa trẻ ngoan, anh đã có thể thuyết phục chúng bằng cách cho chúng chơi trò chơi trên laptop của mình, nhưng cách này không hiệu quả khác với Jungkook. Cậu ta đã là một người đàn ông trưởng thành.

"Cậu muốn gì?"

Jimin hỏi, hối hận về câu hỏi mình đặt, và Jungkook cười toe toét.

"Cho tôi xem đoạn hội thoại của anh."

Jimin định mở miệng, nhưng lại ngậm lấy môi dưới của mìn và thở dài khi nhớ lại những gì anh đã nói với Taehyung. Nó không tệ, nhưng anh không muốn Jungkook biết về những gì được nhắc tới trong cuộc trò chuyện của mình, đặc biệt là anh không muốn Jungkook biết cuộc trò chuyện toàn nói tới cậu ta.

"Thứ gì khác đi..."

Anh đề nghị, khiến Jungkook thậm chí còn tự mãn hơn về điều đó. Bằng cách nào đó, nó khiến anh cảm thấy phiền, Jungkook có vẻ thích ý tưởng về việc anh phải lòng cậu ta và điều này khiến niềm tự hào của Jimin bị tổn thương, và vì thế, Jimin quyết định không thể để cho cậu ta biết được cuộc trò chuyện của anh đã nói về ai.

"Hãy nói cho tôi biết điều đáng xấu hổ nhất từng xảy ra với anh."

Jungkook nói. Nó khiến Jimin hơi ngạc nhiên, bởi vì anh đã nghĩ Jungkook sẽ yêu cầu một số tiền hay một món gì đó đắt đỏ, nhưng còn với câu hỏi này, Jimin hoàn toàn có thể trả lời.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip