29.

Khi Jungkook về đến nhà, Jimin đã ngồi ở bàn. Anh dời mắt từ điện thoại của mình đến phía Jungkook, nhưng người nhỏ hơn lảng tránh ánh mắt anh, nhanh chóng đảo mắt và đi lên lầu, hành động như thể khộng thấy Jimin đang ngồi ở đấy.

"Này Jungkook, tôi ở đây."

Jimin nói, nhíu mày trước cách cư xử của Jungkook. Nhưng rồi một lần nữa, anh nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm qua, và anh nghĩ rằng Jungkook chỉ đang xấu hổ về tật xấu khi ngủ của cậu mà thôi.

Người nhỏ hơn dừng bước trên cầu thang, suy nghĩ vài giây trước khi tiếp tục tiến lên, bước hẳn chân lên lầu. Cậu thậm chí chẳng mang một món đồ nào về cả, đó là lí do tại sao Jimin bắt đầu nghi ngờ. Anh đứng dậy, đi lên cầu thang và bước vào phòng Jungkook.

Jungkook đứng ở trong, vẫn cố tránh ánh mắt của anh khiến Jimin nghiêng đầu, cảm giác lo lắng như muốn vỡ bờ, tràn khắp lồng ngực.

"Nhìn tôi."

Anh yêu cầu, nhưng Jungkook lại cắn môi một cách do dự trước khi quay lại nhìn anh.

Và tất nhiên.

Jimin ngay lập tức có thể nhận thấy Jungkook đang gặp vấn đề gì trong đôi mắt ấy. Đôi mắt cậu trông thật mờ mịt, con ngươi đảo liên tục như muốn nổ tung, như thể nó không thể xác định mọi thứ xung quanh một cách chính xác. Cảm giác của Jimin lúc đó như bị rơi xuống vực sâu, anh bước tới để ôm lấy hai má Jungkook, cau mày nhìn cậu trước khi buông ra.

"C-Cậu đã làm những gì? Cậu đã đi đâu? Tại sao lại như thế này chứ?"

Anh cứ liên tiếp đặt câu hỏi, cảm thấy trái tim mình đang chìm xuống đáy vực thẳm. Jungkook nhún vai, không trả lời câu hỏi của Jimin và chỉ lúng túng đứng đó.

"Trả lời tôi, cậu đã đi đâu?"

Jimin hỏi lại lần nữa, anh không muốn bỏ qua cho Jungkook một cách dễ dàng như thế. Sau đó, Jungkook lấy thứ gì đó trong túi ra, nó trông giống một gói cocaine cỡ nhỏ. Cậu đặt nó lên bàn trong khi mắt cứ nhìn xuống đất để không phải nhìn thấy biểu cảm của Jimin. Anh nuốt khan, mắt mở to, lắc đầu liên tục. Jimin thực sự không hiểu.

"Tại sao... tại sao cậu... tôi nghĩ chúng ta đã giải quyết nó rồi mà..."

"Tôi chưa từng nói rằng tôi sẽ dừng lại."

Jungkook nói, lấy một cái cớ để bào chữa cho hành động sai trái của bản thân. Hi vọng của Jimin như từng chút, từng chút một rơi xuống đôi giày mà anh đang mang.

"Không... cậu... mặc dù cậu không nói điều đó nhưng mà... tôi tưởng chúng ta đã biết chắc rằng những thứ này không phải là những thứ cậu mà muốn dính vào... đây không phải là điều cậu muốn và cậu đã thừa nhận rằng nó rất không lành mạnh rồi cơ mà."

Jimin đáp trả, anh muốn giật lấy gói thuốc và đốt nó đi ngay lập tức, nhưng anh biết dù làm thế thì nó cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề.

"Tôi biết chúng ta đã nói về nó, nhưng chẳng phải có anh ở đây hay sao. Tôi sẽ kiểm soát được thôi."

Jimin hít một hơi thật sâu, anh chẳng muốn vồ lấy Jungkook nhưng anh có thể cảm nhận được cảm giác đó đang tích tụ dần dần bên trong anh.

"Jungkook, lần trước cậu đã nằm viện nhớ không? Cậu không thể kiểm soát được."

Anh cảm thấy cổ họng như thắt lại, cảm giác tức giận và thất vọng cùng cực chạy râm ran trong huyết quản. Anh có thể cảm thấy thứ gì đó đang chuẩn bị ập tới, một cuộc tranh cãi.

"Anh chỉ làm quá thôi."

"Không! Cậu chẳng biết quan tâm gì tới sức khoẻ của cậu cả. Tôi đang làm điều thay cho cả cậu và tôi, đã đến lúc cậu nên bắt đầu quan tâm tới bản thân cậu rồi!"

Giọng của Jimin cất lên một cách giận giữ, và sau đó Jungkook nhìn chằm chằm anh, nuốt nước bọn và nét mặt càng ngày càng mâu thuẫn.

"Tôi không muốn dừng lại."

Jungkook nói, nhưng Jimin biết rất rõ đó chỉ là nói dối.

"Cậu đang nghĩ rằng bản thân không thể dừng lại đúng chứ? Cậu muốn lại lấy lại nhận thức và cậu nghĩ rằng chỉ có thuốc phiện mới có thể mang nhận thức của cậu lại cho cậu? Không! Hoàn toàn sai! Tôi sẵn sàng đưa cậu đến hướng đi khác mà không cần thuốc phiện, tôi ở đây là để giúp c-"

"Anh không ở đây để giúp tôi ngăn mọi thứ lại, Jimin. Anh ở đây để làm bảo mẫu cho tôi, đảm bảo tôi có về nhà và ăn uống đầy đủ. Tôi chẳng thể hiểu tại sao anh lại cần phải can thiệp vào chuyện của tôi nhiều như vậy."

Jungkook cắt lời Jimin để đáp trả, gương mặt giận dữ của cậu làm cho Jimin nổi điên thật sự, anh siết chặt tay mình lại thành nắm đấm.

"Tôi biết là tôi ở đây không phải để can thiệp vào chuyện của cậu, nhưng cậu đang ra ngoài nhậu nhẹt, chơi thuốc và cậu đang tự giết bản thân cậu, vậy nên tôi đang cố gắng để cùng cậu vượt qua những điều này!"

"Ồ, vậy thì tôi chính là gánh nặng của anh à? Anh có thể nói ra cơ mà? Thay vào đó hãy tự cứu lấy cái mớ tình cảm giả tạo của anh đi."

Jungkook nhổ nước bọt, khiến đôi mắt của Jimin nhăn lại khi có cảm giác cay cay nơi khoé mắt, cơ thể anh run rẩy vì cơn tức giận và sự tuyệt vọng.

"Cậu chưa bao giờ là gánh nặng của tôi, cậu là gánh nặng của chính bản thân cậu. Hãy nhìn xem những thứ này đã làm gì với cậu? Cậu đang cố gắng tìm mọi lí do để bao che cho nó, cậu nghĩ rằng việc cậu muốn bản thân dừng lại và quay lại con đường lành mạnh là xấu xa lắm hả?"

Jimin đáp lại, tiến một bước về phía Jungkook, người đang nhìn anh với ngọn lửa bừng bừng trong mắt, cảm giác như sắp bốc khói trước những lời nói vừa phát ra từ miệng Jimin.

"Không, chỉ có anh đang khăng khăng rằng nó là gánh nặng của tôi thôi! Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi sẽ dừng lại và đột nhiên anh lại hành động như thể chúng ta đã hứa với nhau vậy!"

"Tôi biết là cậu chưa bao giờ nói thẳng ra là cậu muốn dừng lại, nhưng đó là mục tiêu của cuộc nói chuyện giữa chúng ta, và chúng ta đã hoàn thành nó cơ mà! Tôi muốn cậu thử nghĩ lại cách sống của chính cậu, và tôi sẽ giúp cậu thay đổi-"

"Well, tôi đã nghĩ rồi ấy chứ."

Jungkook cũng tiến một bước, tiến tới gần Jimin hơn.

"Và tôi không muốn dừng lại. Thế nên, đừng cố gắng làm tôi thấy tội lỗi về nó nữa. Tôi chẳng phải em trai anh, và anh cũng chẳng phải mẹ tôi, tôi-không-cần-anh."

Khí thế của Jungkook bùng lên mạnh mẽ và Jimin cảm thấy như cổ họng anh bị siết chặt, anh không thể trả lời nữa bởi nước mắt đang dần tạo thành hình. Anh không muốn khóc trước mặt Jungkook, anh không muốn tuôn ra cảm xúc của mình, vì thế anh tự cắn lưỡi, cố gắng dùng nỗi đau để xua tan làn khói mù trong khoé mắt.

"Đ-đừng làm thế mà... cậu không muốn làm thế mà..."

Jimin cố gắng hết mức có thể, nhưng giọng anh vẫn vỡ một chút và Jungkook quay đầu đi, không trả lời Jimin.

"Jungkook-"

"Tôi không cần anh. Tôi có thể tự lo cho bản thân."

Jungkook nhắc lại thêm lần nữa, thành công khiến trái tim Jimin tan vỡ. Anh bước tới chỗ Jungkook, ngước nhìn cậu và nhận lại được ánh nhìn của người nhỏ hơn.

"N-nói cho tôi biết đi, r-rằng cậu không có ý đó."

Anh thì thầm, cảm giác như cổ họng của mình không thực sự hoạt động trong khoảng khắc đó. Nhưng Jungkook chẳng nói gì cả, cậu chỉ nhìn chằm chằm xuống đất trước khi nhún vai, tránh xa khỏi Jimin và cầm lấy gói cocaine trên bàn.

"Jungkook, cậu định đi đâu-"

"Không phải việc của anh, để tôi yên."

Jimin như chết đứng trong phòng, nước mắt rơi xuống khi bóng người Jungkook dần khuất khỏi mắt, và anh khóc, chỉ có thể khóc bởi anh chẳng biết phải làm gì vào thời điểm này.

Một lúc sau, anh gọi cho Yoongi, cố gắng không nức nở qua điện thoại, và Yoongi nhanh chóng lái xe đến để đón anh đi.

tbc...
Tui quạo anh Jeon dễ sợ :)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip