gọi tên

ai rồi cũng sẽ khác, điền gia thuỵ khác, lâm tử diệp càng khác. những ngày mới quen nhau, điền gia thuỵ mở miệng một tiếng bảo bảo hai tiếng bảo bối, dạo gần đây tần suất gọi như thế cũng bắt đầu giảm rồi. nhưng cũng không có gì để ngạc nhiên, dù sao chỉ là cách gọi thôi mà.

chỉ có lâm tử diệp, ban đầu mới quen nhau mở miệng toàn ca ca, sau đó dần dần chuyển sang thuỵ ca, gọi cả một khoảng thời gian dài. nhưng có vẻ như điền gia thuỵ lại chiều chuộng cậu nhóc này thêm một chút, đến cả một tiếng ca cũng bắt đầu bỏ dần rồi. từ từ mà chuyển sang gọi thẳng cả tên luôn.

-ể? em không gọi thuỵ ca nữa sao? cậu ấy lớn hơn em đó?

trình tiêu sau khi phát hiện ra liền ngạc nhiên quay sang hỏi đứa nhóc cạnh mình. với cô vẫn gọi hai tiếng tỷ tỷ, vậy mà với anh - người bằng tuổi cô đã bỏ luôn hai tiếng ca ca rồi.

-ah? anh ấy cũng không có cấm, không sao.

lâm tử diệp vừa cười vừa đáp, sau đó lại tiếp tục xem kịch bản. đợi điền gia thuỵ vừa xong cảnh đi về phía sau xem lại cảnh quay, lâm tử diệp liền bước tới kéo tay anh về phía mình. cậu đưa kịch bản lên, tay chỉ vào đoạn thoại của hai người rồi hỏi:

-gia thuỵ, lát nữa anh cùng em đối diễn đoạn này được không?

điền gia thuỵ gật đầu đồng ý, mà đó giờ cũng chưa bao giờ phản đối lời đề nghị nào của nhóc này. ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng là điền gia thuỵ sắp chiều hư lâm tử diệp luôn rồi, cả ngày không đánh anh thì cũng là giận dỗi. hai đứa nhóc gà con tiểu học này khiến ai cũng phải bất lực lắc đầu, trẻ con chơi với nhau làm sao mà quản được.

-gia thuỵ.

lâm tử diệp vừa mở cửa xe vừa gọi tên, trên tay còn cầm theo sách vở đến làm bài tập.

-tiêu tỷ cũng ở đây ạ?

vừa thấy trình tiêu ngồi đối diện anh liền quay sang chào hỏi ngay, sau đó liền vô cùng tự nhiên mà ngồi bên cạnh anh mở tập sách. trình tiêu cũng không phải không biết nhóc này hay bám dính lấy anh mình, nhưng mà bám đến mức này thì cũng hơi quá rồi đó.

-không phải toàn bài tập cơ bản sao? em còn chạy đến tìm cậu ấy làm gì?

trình tiêu nhìn sơ phần bài tập, sau đó bắt đầu hoài nghi đứa nhóc kia. học bá lâm tử diệp mà cần đi hỏi những bài dễ thế này sao!?

cậu quay sang nhìn điền gia thuỵ, thấy anh cũng đang nhìn chằm chằm mình đợi đáp án. lần trước đã lừa anh một lần, bây giờ làm sao mà lừa tiếp được chứ.

-bài dễ cũng là kiến thức mà đại tỷ...chị đừng có khiến em khó xử chứ...

lâm tử diệp bĩu môi trả lời trình tiêu. cô biết tỏng là thằng nhóc này chỉ mượn cớ để chạy sang bám lấy điền gia thuỵ, cô cũng đã xem đoạn video hai người này cùng nhau làm bài rồi. cũng không biết cuối cùng là ai chỉ cho ai...

-chị đâu có? nếu nhóc đã chăm chỉ như thế chị cũng không làm phiền nữa. cố gắng học hành, đừng bị phân tâm.

cô giơ nắm đấm cổ vũ lên rồi đi nhanh xuống xe, nếu không thật sự sẽ bị cậu đánh vào tay mất.

-vậy...em muốn hỏi cái gì?

điền gia thuỵ nhìn hai người này cả ngày không cười đùa thì cũng là trêu chọc nhau đến cạn lời, sao bọn họ trẻ con thế nhỉ? ai cũng bị nhóc lâm tử diệp này ảnh hưởng nên đều trẻ con như thế đúng không?

-bài này, anh xem thử xem em làm có đúng không.

lâm tử diệp vui vẻ lật từng trang sách ra, tay chỉ nhanh vào mấy bài tập mình đã giải quyết xong. hai mắt còn vô cùng mong chờ mà hướng về phía anh, điền gia thuỵ cảm thấy đứa em trai này càng lúc càng đáng yêu. vừa dễ thương vừa bám người, còn ngoan ngoãn, chỉ có cái là hay dỗi mà thôi.

mà điền gia thuỵ cũng không nghĩ xem dáng vẻ đệ đệ đáng yêu này của lâm tử diệp có bao nhiêu phần giống anh lúc ở với thừa lỗi. đều là bộ dáng trẻ con cả.

-phải rồi tử diệp, dạo gần đây em toàn gọi cả tên anh. em sắp quên luôn anh là ca ca của em rồi đúng không hả?

điền gia thuỵ xem xét xong phần bài tập liền quay sang hỏi cậu, ngón tay thon dài còn chỉ nhẹ vào trán cậu ra vẻ nghiêm nghị. lâm tử diệp dùng ngón tay mình đẩy nhẹ tay anh ra, vô cùng ngây thơ mà hỏi:

-đều là gà con tiểu học như nhau mà anh?

-nhóc tâm cơ, em càng lúc càng muốn leo lên đầu anh ngồi rồi.

điền gia thuỵ gấp sách bài tập lại, thở dài dùng bìa sách đánh nhẹ lên đầu cậu. biết làm sao được, đều do anh tự tay chiều chuộng cậu cho nên chỉ đành cam chịu mà thôi.

lâm tử diệp vẫn giữ nguyên tư thế bị gõ sách như thế này, mắt nhìn vào anh nhỏ giọng bảo:

-do tên anh rất đẹp, nghe rất hay, cho nên mới muốn gọi anh bằng tên.

điền gia thuỵ có chút chưa phản ứng kịp mà tròn mắt nhìn cậu. lâm tử diệp nắm cổ tay anh kéo xuống, trong lúc tay vẫn còn giữ cổ tay anh liền nói một câu:

-điền gia thuỵ, thật sự rất đẹp.

lời này nghe vào rất là gây hiểu lầm đó, mà lâm tử diệp còn nói vô cùng nghiêm túc, chỉ có điều tầm mắt cậu đều dừng trên bàn tay anh. lời nói mang ý tứ thế nào lâm tử diệp cũng không muốn giải thích, để anh muốn hiểu như nào thì hiểu.

-miệng ngọt thế này lúc lớn lên không lo không có bạn gái.

điền gia thuỵ cố tình không để ý đến nhịp tim đập loạn bên trong lồng ngực, còn trêu cậu một câu. lâm tử diệp để ý thấy trên gò má trắng nõn của người nọ đã ửng hồng đôi chút liền nổi hứng muốn trêu, bảo sao các tỷ tỷ ngoài kia suốt ngày trêu chọc anh nhiều như thế. phản ứng này cũng quá đáng yêu rồi đó...

-chuyện yêu đương đợi đến khi em lớn rồi nói. quan trọng là gia thuỵ, anh có cho em gọi tên anh không?

hỏi thì hỏi chứ dù anh bảo không cho cậu sẽ nghe à? tất nhiên là không rồi. điền gia thuỵ nhìn đồng hồ thấy đã hết giờ giải lao liền đẩy vai lâm tử diệp ý bảo mau chóng ra ngoài, mà đứa nhóc này thấy anh phớt lờ câu hỏi mình bèn không chịu cho qua.

-gia thuỵ, anh nghe em hỏi không đó? điền gia thuỵ, anh chưa trả lời em. gia thuỵ?

lâm tử diệp liên tục gọi tên anh khiến vệt đỏ cũng lan ra tới tai luôn rồi. cuối cùng đành phải vội vàng thoả hiệp, gật đầu liên tục, môi cũng nhanh nhảu đáp:

-được được được, em muốn gọi là cái gì cũng được. mau mau ra ngoài, anh không muốn quách đạo đến tận xe lôi anh xuống đâu.

cũng không biết là đang gấp gáp muốn chạy khỏi cậu vì xấu hổ hay là đang sợ bị sếp nhắc nhở yêu thương nữa. điền gia thuỵ còn không hiểu sao bản thân lại thấy xấu hổ khi cậu gọi tên mình như thế, hẳn là do trước đây đã quen với hai tiếng thuỵ ca cho nên mới như thế đi?

trình tiêu đứng trước cửa xe định gọi bọn họ liền thấy điền gia thuỵ hai tai đỏ bừng mở cửa bước xuống, phía sau còn có lâm tử diệp đang mỉm cười. cô đợi cậu bước xuống liền khoác vai bắt đầu đoạn hội thoại vô cùng nhỏ tiếng:

-em làm cái gì tiểu thuỵ thế?

-em không có, chỉ hỏi anh ấy có được gọi tên hay không thôi.

trình tiêu vẫn là rất nghi ngờ, mọi chuyện chỉ có thế thôi thì sao mà anh có cái phản ứng ngượng ngùng đó được?

-em cưỡng ép cậu ấy đúng không?

-không có nha, em hỏi rất là chân thành luôn đó.

-em nghĩ chị không biết em hay bày trò trêu chọc tiểu trác ca của em hay sao?

-chị có thể nào đừng nghĩ xấu cho em được không bùi tư tịnh tỷ tỷ? em rất là ngoan đó.

trình tiêu cười nhạt hai tiếng, cũng không hiểu sao bản thân lại đi đôi co với một đứa nhóc chỉ vì một đứa nhóc (nhưng hình hài người lớn) khác. cô cũng sắp bị biến thành một đứa nhóc hay đi hóng chuyện luôn rồi. tác động của cặp gà con tiểu học này cũng lớn quá rồi đó, khiến ai tiếp xúc xong cũng có cảm giác bị biến thành trẻ con.

-điền gia thuỵ, sao anh không đợi em?

lâm tử diệp thấy anh đã bỏ xa bọn họ một đoạn liền nhanh chân chạy theo, còn to giọng gọi.

-không phải hai người đang tâm sự với nhau sao? còn chạy theo anh làm cái gì?

-anh dỗi à?

lâm tử diệp vừa đuổi kịp đã ôm lấy tay người nọ ngẩng đầu hỏi. điền gia thuỵ không đáp, cười nhạt hai tiếng. lâm tử diệp cảm thấy phản ứng của hai người bạn đồng niên này cũng quá giống nhau rồi, suốt ngày tặng cậu hai tiếng ha ha nhạt nhẽo vô vị.

trình tiêu đi phía sau, không nhịn được mà quay sang hỏi trợ lý của mình:

-chị nói xem, có phải em ấy bị tuyết trùng tử nhập vào không? càng nhìn càng thấy không giống nhóc con mười hai tuổi...chắc chắn là bị tuyết trùng tử nhập vào rồi, chị cũng nghĩ như vậy đúng không?

trợ lý nghe cô hỏi xong chỉ câm nín, tay còn đang đưa ra chuẩn bị đỡ vì sợ cô vấp ngã. trong lòng trợ lý thầm than:

đại tỷ có thể nào vừa đi vừa nhìn đường được không? hai đứa nhóc kia đã hay vấp, đến cả cô cũng vấp thì một nhà ba người các vị cũng quá bất ổn rồi đó!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip