Part seven: For no one

(This is my favorite song.)

"In her eyes you see nothing, no sign of love behind the tears"

[ For no one || The Beatles ]

------------

Kim Sejeong, tức là cô gái lạ đã đánh thức tôi dậy, nằng nặc đưa tôi đến bệnh viện. Rồi một vị nữ bác sĩ trẻ với gương mặt điềm đạm dị thường liên tục hỏi tôi những câu chỉ dành cho trẻ con, nhưng đáng buồn là tôi không trả lời được.

- Cô tên gì?

- Tôi không biết.

- Cô đến từ đâu?

- Tôi không biết.

Bác sĩ đứng dậy, kéo Kim Sejeong ra gần cửa phòng bệnh, thì thầm gì đó. Mặt Kim Sejeong tái mét, trông như thể mếu khóc đến nơi rồi, chốc chốc lại quay ra nhìn tôi. Bác sĩ bước ra ngoài với xấp hồ sơ dày cộm trên tay, Kim Sejeong bước đến bên tôi, rót một cốc nước, nhìn tôi một lúc.

- Uống một ít nước đi.

- Rốt cuộc thì có chuyện gì đang xảy đến với tôi?

Cậu ấy nuốt khan, rồi nói.

- Nghe này, tên của cậu là Joo Kyulkyung. Cậu là người Trung Quốc, cậu đến từ Thượng Hải. Bố mẹ cậu mất sớm, cậu đã sang đây cùng một người họ hàng, không lâu sau thì người đó trở về Trung Quốc, chỉ có cậu ở lại đây.

Thật lạ, không, vô cùng lạ. Bây giờ ngay cả việc mình là ai, mình đến từ đâu tôi cũng phải nghe người khác kể lại. Tôi nghĩ, như thế này mới gọi là đáng thương.

- Còn cô?

- Tớ là Kim Sejeong, con út trong một gia đình Hàn Quốc, bạn học cấp ba và là bạn ở cùng nhà với cậu. Chúng ta đã luôn thân thiết từ thời cấp ba, lúc họ hàng cậu đi, cậu đã chuyển đến sống cùng nhà tớ. Khi lên đại học thì chúng ta ra ở riêng.

- Thế còn cô gái đó?

- Cô gái nào?

- Một cô gái, Earl Grey, gì đấy.

- Gì cơ?

Tôi không nhớ rõ, đại loại là trước khi bị đánh thức, tôi thấy một cô gái, nhưng chẳng thấy rõ mặt mũi, vóc dáng thế nào, nàng giống như một cơn gió, thoảng qua vậy thôi.

- Bỏ đi, hãy nói về việc tại sao tôi lại như thế này.

- Lúc qua tuổi trưởng thành, cậu bắt đầu bị mất ngủ, bác sĩ Im bảo do di chứng của căn bệnh nên cậu rơi vào tình trạng mất trí nhớ. Tức là một số kiến thức phổ thông hay một số bản năng thông thường có thể cậu vẫn sẽ nhớ, chỉ là quên mất bản thân, một vài người, một vài việc xung quanh.

- Bác sĩ Im, là cô bác sĩ mặt lạnh lúc nãy?

- Phải, Im mặt lạnh, bác sĩ đã theo dõi tình trạng của cậu suốt những năm qua. Còn rất nhiều việc nữa, nhưng mà, đợi tớ đi mua đồ ăn sáng cho cậu đã.

Kim Sejeong liếc nhẹ đồng hồ, đặt cốc nước trở lại trên bàn, bước đi buồn bã. Tôi đoán chắc trước đây mối quan hệ giữa hai chúng tôi rất tốt đẹp, nên tôi sẽ chọn tin tưởng cậu ấy. Mà thật ra giờ ngoài cậu ấy thì tôi chẳng biết ai khác cả, tôi thậm chí chỉ vừa biết đến chính mình cách đây vài phút. Mà tôi nghĩ, vào lúc này đến cả chính mình tôi cũng không thể tin tưởng được.

Tôi chẳng biết gì cả.

Kim Sejeong quay về với một phần cháo, đoán chắc là mua vội ở đâu đó. Tôi không thấy đói, cậu ấy cũng không đói. Tôi đưa thìa đảo đảo lớp cháo sền sệt trắng ngà, trông như một đứa trẻ đang nghịch ngợm. Cậu ấy ngồi đối diện, chăm chú nhìn bằng ánh mắt lấp đầy đau khổ.

.

.

Tôi làm việc ở một văn phòng luật, Kim Sejeong bảo thế. Công việc đại loại là xử lý các giấy tờ, chứng từ đơn giản, tiếp khách, xếp lịch trình cho luật sư. Cấp trên của tôi tầm ngoài năm mươi, khá nghiêm khắc. Kim Sejeong chưa từng gặp chú ấy, chỉ là tôi lúc nào cũng than thở về việc bị trách móc ra sao. Sau giờ làm, tôi về nhà, nấu ăn, xem ti vi, hoàn tất những công việc dang dở, rồi đi ngủ, một cuộc sống nghe có vẻ nhạt nhẽo.

Có hai cô gái vẫn thường xuyên đến thăm tôi, một là em họ Kang Mina của Kim Sejeong, hai là thiên thần của cậu ấy, Kim Chungha. Nhưng gần đây Kim Chungha đi công tác, không có đến nữa.

Kim Sejeong vẫn lấy những xấp ảnh cũ, chỉ cho tôi biết những người trong đó là ai. Kang Kyungwon cùng lớp hồi trung học, Kang Yebin lớp bên rất thích tôi, Park Siyeon lớp dưới làm thêm ở quán cafe chúng tôi hay ghé qua mỗi chiều, Kim Nayoung mà hồi đó cậu ấy từng theo đuổi, cô Ahn dạy Toán, thầy Yoon dạy Thể dục,... Nhiều quá.

- Thế có ai trong số họ thích uống trà không?

- Uống trà? Những người chúng ta quen biết, chẳng ai thích uống trà, chỉ có tớ thích uống rượu thôi.

Kim Sejeong chống cằm, suy nghĩ một lúc.

- Chỉ có Kim Doyeon thích uống trà thôi.

- Kim Doyeon, là ai vậy?

Tôi biết là mình từng nghe qua cái tên này, vì nó có vẻ thân thuộc.

- Là, tách trà của cậu.

Kim Sejeong nhìn tôi, ngập ngừng.

- Chúng ta có ảnh của cô ấy không?

- Tớ không có. Còn cậu, từng có.

- Từng, là sao?

- Cậu không thích chụp ảnh, cậu bảo, những thứ quan trọng thì tốt nhất nên lưu lại trong lòng, như thế mới không thể tách rời. Thế nên cậu lưu ảnh cô ấy trong lòng. Nhưng giờ, thì mất hết cả rồi.

Thế nghĩa là, có một cô gái nào đấy tên là Kim Doyeon, rất thích uống trà, là một người rất quan trọng đối với tôi. Giá mà cô ấy chưa từng quan trọng đến thế thì ít nhất tôi đã biết gương mặt cô ấy trông như thế nào.

Giá mà cuộc sống của tôi không đột nhiên có khởi đầu mới (đúng nghĩa).

Giá mà...

Thôi, không giá mà nữa.

.

.

Tôi trở lại những chỗ mà Kim Sejeong bảo là hồi đấy từng đi qua rất nhiều, chẳng hạn như trường Đại học, trường Trung học, văn phòng, cửa hàng của cậu ấy,... Nhiều người nhận ra tôi, nhưng tôi không nhận ra họ, phần vì tôi vốn không nhớ họ là ai, phần vì so với những bức ảnh tôi đã xem, họ khác rất nhiều.

Có khi nào Kim Doyeon cũng đổi khác trước khi tôi kịp nhớ ra cô ấy không nhỉ?

Hi vọng là không.

Ừ thì người ta vẫn luôn hi vọng dù biết có thể sẽ thất vọng đấy thôi.

.

.

- Cậu thích sưu tập vớ, nhưng không thích vớ đen và xám. Cậu bảo lúc mang vớ xám cảm thấy bớt tự tin đi, dù rõ ràng là việc ấy chẳng ai để tâm.

- Nghe sáo rỗng quá nhỉ.

Tôi ngồi ở quầy thanh toán trong cửa hàng rượu của Kim Sejeong, tiếp tục nghe cậu ấy kể về mình.

- Chị Kyulkyung còn biết chơi tì bà nữa. Lúc chị chơi tì bà nhìn chị rất ngầu luôn.

Kang Mina đưa những ngón tay khéo léo xếp chỗ rượu sóng sánh trong những vỏ chai mới tinh còn nguyên si nhãn mác vừa khui ra khỏi thùng lên kệ, chen vào câu chuyện của chúng tôi.

- Thế á?

Tôi khá bất ngờ, vì hình như không nhiều người để ý đến các loại nhạc cụ cổ truyền.

- Ừ, nhưng cậu chơi đi chơi lại có mỗi một bài.

- Đừng nghe chị ấy nói bậy. Lời của những kẻ nghiện rượu không đáng tin.

Kim Sejeong liếc xéo Kang Mina một cái, giọng đe dọa.

- Có muốn nghỉ việc không.

Cửa hàng bắt đầu đông khách, khá ồn ào, tôi không thích ồn ào, việc này là tôi tự thấy thế, không phải Kim Sejeong bảo. Cũng chẳng giúp được gì nên tôi bỏ ra về, không phiền hai chị em cậu ấy làm việc.

Trời hanh nắng, Seoul trống vắng, vì hình như ai cũng có việc để làm cả rồi. Tôi chẳng biết đi đâu, dạo lòng vòng qua vài con đường, cố tìm những nơi đông đúc. Chốc lát, Namsan hiện ra ngay ngắn trước mắt.

Gió thổi qua lớp tóc nấp trong nắng của tôi, cuốn theo quyển sổ bìa màu hồng phớt rơi xuống mặt đường. Một người lạ cúi xuống nhặt giúp tôi.

Tôi đứng dưới chân tháp Namsan, mắt không chớp, chăm chú hướng về phía cô gái cao gầy, vô cùng xinh đẹp, màu tóc đen hòa lẫn màu trời, đôi môi nàng đỏ hơn cả ánh trời. Đâu đó phảng phất mùi hương thoang thoảng mà day dứt.

- Chúng ta đã từng gặp nhau đúng chứ?

Nếu đây là một bộ phim lãng mạn thông thường thì có vẻ câu nói này trở nên quá cũ kĩ rồi, biên kịch phải đổi thoại ngay đi, nhưng đây không phải.

Nàng chớp mắt, hàng mi đen dài đáp nhẹ xuống mí dưới của đôi mắt lấp lánh rồi đảo lại về phía trên. Sau đó nàng cất tiếng, giọng nói quen thuộc đến lạ chạm nhẹ vào những neuron thần kinh trống trơn của tôi.

- Phải.

Đến cả cái cách mà hai cánh môi nàng mấp máy, hay âm thanh mà những nhịp thở đều đặn chậm rãi phát ra cũng thật quen thuộc. Tôi đoán người trước mặt từng là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của tôi, nhưng đáng tiếc, tôi đã sống một cuộc đời khác.

- Xin lỗi.

Nàng nói, rồi lướt qua vai tôi thật vội, áo khoác jeans chạm nhẹ vào tay áo thun tương đối mỏng của tôi, lành lạnh. Đâu đó trong lớp gió mùa hạ dìu dịu, tiếng nấc khe khẽ rung lên.

Tim tôi hẫng đi một nhịp.

-----------o-----------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip