Chương 5

Writer: TuilaAZ

Đồng hồ điện tử trên xe ô tô điểm 19 giờ đúng, ánh sáng màu đỏ tươi rọi xuống ghế lái bọc da và bàn tay đang đặt trên vô lăng. Bàn tay ấy vừa lớn vừa thô, trên mu bàn tay còn có những vết thương từ lâu đã nhạt màu, và đốt ngón tay chai sần hơi sưng vì sử dụng súng suốt nhiều năm. Chủ nhân bàn tay ấy là một cảnh sát hết lòng vì người dân, một người đàn ông tuyệt vời hết lòng vì gia đình, và trên tất cả, ông là một người cha, người có thể làm mọi thứ để con trai mình có thể lớn lên và trưởng thành trong môi trường tuyệt vời nhất mà thằng bé xứng đáng có được. Miles bé nhỏ, à không, giờ thằng bé sắp trở thành một thanh niên mất rồi, là niềm tự hào của Cảnh sát trưởng Morales. Miles ngoan ngoãn, thông minh, và nghe lời, dường như, vợ chồng cảnh sát sẽ chẳng bao giờ phải lo lắng tới việc một ngày nào đó, đứa bé ấy sẽ rời xa vòng tay họ.

Nhưng có lẽ, giờ đã tới lúc lo lắng rồi.

Cảnh sát trưởng Morales ngồi yên lặng trong xe tuần tra; từ phía ngoài nhìn vào, chiếc xe tựa như không có người vậy, bởi nó chỉ đứng yên một vị trí suốt hơn 30 phút, trong xe không ánh đèn, và cũng không có dấu hiệu gì là sẽ di chuyển hết. Hơn nữa, dân cư ở khu này đã quen với việc Cảnh sát trưởng trở về sau ca làm việc vào lúc 7 giờ tối, cho nên việc thấy xe đỗ ở đây cũng không phải một việc lạ lùng cho lắm. Cảnh sát trưởng thở dài, day nhẹ thái dương đau nhức vì suy nghĩ quá lâu.

Chiều nay ông về nhà sớm hơn bình thường, ấy vậy mà lại ngoài ý muốn bắt gặp Miles-bé-nhỏ nhà mình leo xuống từ một con xe đua to bự.

Chưa nói tới rốt cuộc người cùng thằng bé đi về là ai, nó đâu đủ tuổi để ngồi sau xe phân khối lớn chứ? Ngộ nhỡ bị tai nạn thì sao? Rồi cảnh sát tóm thì thế nào? Bọn nhỏ đã từng đi xe thế kia bao nhiêu lần? Đường phố Brooklyn xe thì nhiều người thì đông, mà Miles thì từ năm 2 tới giờ cứ kì kèo không muốn ông đưa đi học. Cứ nghĩ tới khả năng thằng bé trốn ông để ngồi sau xe bạn xấu, Cảnh sát trưởng lại sầu hết cả người.

Nhìn lại đồng hồ không biết đã là lần thứ bao nhiêu, Cảnh sát trưởng tự nhủ cứ ngồi dưới lầu mãi thì không giải quyết được vấn đề gì hết, có lẽ là, ông sẽ cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với Miles xem sao.

Cảnh sát trưởng Morales bước lên cầu thang, mở cửa bước vào trong nhà. Thằng bé Miles nhà ông đang bê đồ từ trong bếp ra phòng ăn, thấy ông về, nhóc vui vẻ cười tít mắt, nhấc một tay vẫy vẫy, "Con chào bố!"

"Mijo, cẩn thận nào con." Rio vội chạy tới đỡ lấy đĩa đồ ăn từ tay Miles, trước khi thằng bé sơ ý làm rớt nước sốt ra bàn, "Sao hôm nay đầu óc cứ như trên mây thế..."

Miles hơi nhún vai, cười hì hì, "Vâng thưa mẹ."

Cảnh sát trưởng thầm thở dài; nhìn cái mặt nó kìa, mình mà bắt quả tang chiều nay bọn nó uống bia rượu gì là chuẩn bị cấm túc nửa năm.

"Được rồi, con vào bàn ngồi đi, để đấy mẹ chuẩn bị nốt cho." Rio nói, đoạn khẽ kéo tay chồng mình, "Anh cũng vào rửa tay đi."

"Ừ." Cảnh sát trưởng đưa mắt nhìn cô; mỗi khi Rio túm tay ông thế này, ông đều biết cô định nói chuyện riêng gì đó với mình.

Hai người lớn chen chúc nhau bên cạnh bồn rửa tay trong bếp. Rio liếc nhìn Miles đang hí hoáy gì đó trên điện thoại, nhỏ giọng nói, "Anh có thấy dạo này thằng bé cứ là lạ không?"

Cảnh sát trưởng hơi giật mình; chẳng nhẽ Rio cũng thấy chiếc xe kia?

"Anh có nhớ lúc mới nhập học năm nhất thằng bé nhất quyết phản đối đi học xa bằng cách ở lì trong ngày cả ngày không? Giờ thì ngược lại rồi đó, hôm nào Miles cũng về muộn hết. Hôm nay thằng bé còn nói mình đi học nhóm nữa, nhưng mà anh nhìn đế giày nó chưa? Bộ viết bằng chân hay gì mà đế giày mòn hết thế."

'Chưa biết,' Cảnh sát trưởng thầm nghĩ, có chút chần chừ không biết có nên kể cho cô chuyện kia không. Rio rất dễ lo lắng, chỉ thấy đôi giày mòn đế thôi cũng đủ để cô suy nghĩ thằng bé nhà mình đã đi tới tận đâu rồi, nếu Rio biết Miles cưỡi xe mô-tô vượt Brooklyn về, chắc cô sẽ ngất xỉu tại chỗ mất.

"Chắc là nhà bạn thằng bé ở xa thôi?", Cảnh sát trưởng nói, rốt cuộc vẫn cảm thấy không nói là hơn.

Rio nhéo tay vào mượn sườn ông, "Anh nói vậy mà được à? Với cả anh có biết hôm nay Miles mặc gì không? Trên người nó khoác một cái áo nhìn lạ hoắc, anh chờ đã đừng có cắt lời em, từng cái áo cái quần trong nhà đều là tay em giặt, sẽ không có chuyện em không biết có cái áo đó đâu, chỉ có mua mới hoặc mượn của người khác mặc thôi. Jeff, anh có nghĩ là..."

Rio ngừng lại một chút; cảnh sát trưởng nghe mà thấp thỏm theo.

"Nghĩ là...?" là thằng bé sắp bị lừa bắt cóc?

"Là thằng bé có bạn gái rồi không? Chứ không dưng ra ngoài cả ngày, suốt ngày cầm điện thoại, rồi còn thay đổi cách ăn mặc làm gì?"

Cảnh sát trưởng Morales yên lặng một chút. A. Ồ. Khả năng này. Ông chưa nghĩ tới bao giờ.

"Hoặc ngược lại...?" dựa vào cách Miles thích mê mấy thứ đồ chất chơi mà Aaron đem cho nó, dễ có khi tuýp người của thằng bé là mấy thằng choai choai hư hỏng các thứ cũng nên.

Câu trả lời này của Cảnh sát trưởng đối với Rio lại càng gây chấn động hơn. Cô giật mình đưa tay che miệng. "Ừ nhỉ, cái áo to hơn hẳn một cỡ là ít ấy chứ."

Cô liếc nhìn chồng mình, "Thế, anh nói chuyện với thằng bé nhé?"

"Nói chuyện? Gì cơ?"

"Thì là mấy chuyện bố và con trai ấy, bố con anh chả tâm sự suốt còn gì."

Cảnh sát trưởng Morales cố gắng không đưa tay day trán. Xem ra sau này ông còn phải đứng trung gian cho vợ con dài dài.

***
Miles dùng hết sức lực chạy như bay vào đại sảnh Học viện Visions ngay trước khi chuông vào học reo, dây giày buộc lỏng lại lần nữa tuột ra, khiến cậu có thể biến thành hình ảnh tiêu chuẩn để mô tả học sinh đi muộn của nội quy trường.

Tối hôm qua, bố cậu bỗng dưng dẫn cậu đi dạo vòng vòng dưới khu phố, rồi còn nói cái gì mà "con lớn rồi, phải tự chăm sóc bản thân thôi", rồi "có chuyện gì thì cứ tâm sự với bố mẹ nhé, dù có gì xảy ra thì bố mẹ vẫn luôn thương con mà", lại còn "dậy thì mà, tâm tính thay đổi cũng là bình thường thôi" nữa. Mới đầu Miles còn tưởng bố cuối cùng cũng có ý định muốn kể gì đó về việc có phải ngày trước bố mẹ thực ra sinh hai đứa con hay không, sau đó vì lý do gì mà một đứa phải chuyển đi hay thế nào, nên còn trả lời; sau khi cuộc nói chuyện chuyển qua tuổi dậy thì gì đó, tâm trí Miles bắt đầu rối thành một mớ bòng bong. Cậu chẳng hiểu bố đang định nói gì cả, chỉ biết gật gật dạ dạ vâng vâng.

Tiết đầu tiên là môn Văn học cổ điển, thực ra Miles cũng không hiểu vì sao một môn học nhiều chữ như vậy lại được xếp vào tiết đầu nữa, nhưng may là việc đọc nhiều đối với cậu không phải vấn đề. Chỉ có điều, giáo viên môn đó khá nghiêm khắc thôi. Miles mở tủ đồ lấy vội sách vở rồi chạy đi, vừa xoay người, cậu suýt chút nữa thì va phải một người khác vừa đi tới từ hướng ngược lại.

"A, xin lỗi ạ." Miles vội nói.

Đối diện là một người mà Miles chưa gặp bao giờ. Người đó mặc áo hoa sáng màu và quần âu rộng, mái tóc ngang vai cột lại thành một cái đuôi thấp sau gáy, nhìn có chút tùy hứng, giống như chỉ cần quần áo thoải mái là được vậy. Miles nhanh mắt nhìn qua bảng tên trên áo người kia. Tư vấn viên tâm lý, Holly.

"Không sao đâu," người kia cười nói, "dây giày em tuột rồi kìa."

"À, dạ. Nếu không có gì thì em đi trước đây ạ." Miles vội nói, rồi chạy đi.

Tư vấn viên tâm lý mới vẫy tay chào cậu, cúi đầu nhắn tiếp tin nhắn.

"Thử việc xong rồi. Văn phòng cô ở chỗ nào?"

____________
Cảnh sát trưởng: Anh nói thật với chú, đừng cưới vợ có con sớm làm gì. Đến tuổi bọn trẻ con dậy thì là mệt hết cả người đấy.
Em trai - không hề lén nuôi trẻ vị thành niên trong nhà - Aaron: ... Em cũng nghĩ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip