Chap 20-Phòng Bệnh Hạnh Phúc
Long rời khỏi giường, qua phòng bên cạnh, thấy Phi nằm trên giường, mắt nhắm nghiềm. Anh thấy Quốc Minh ngồi bên cạnh nhìn cậu say đắm, thấy anh vào Quốc Minh đứng dậy nhường chỗ cho Long ngồi.
-Mẹ của Phi đâu rồi?-Long thắc mắc.
-Cô ấy muốn ở lại nhưng mà tao nói cô về nghĩ để mai còn đi làm.
-Còn mày sao lại ở đây?
-Phi ở đây thì tao ở đây, mày nói mắc cười.-Quốc Minh nói với vẻ thản nhiên.
-Mày nói giống như em ấy là người yêu của mày vậy!-Long trừng mắt nhìn Minh.
-Phải, em ấy không phải là người tao, nhưng mà tao yêu Phi, tao muốn em ấy là của tao, nhưng....hừ, chỉ tiếc là tao gặp Phi trễ hơn mày. Nếu không thì nhất định sẽ không có chuyện mày xuất hiện ở đây.
-Tao thiết nghĩ người như mày thì thiếu gì người yêu, mày có một gia thế khổng lồ, vẻ ngoài hoàn mỹ, có thể vung tiền ra để làm mọi thứ. Vậy thì tại sao mày lại chọn Phi?-Long thắc mắc.
-Vậy còn mày? Mày cũng đâu có thua gì tao, chung quanh mày có biết bao nhiêu người quay quanh mày, tại sao mày lại chọn Phi?-Minh đặt ngược lại câu hỏi cho Long.
-Tao cũng không biết nữa, có lẽ là tiếng sét ái tình, lần đầu tiên gặp em ấy tao dường như bị em ấy hút mất hồn. Đôi mắt của Phi trong lần đầu gặp chứa cái gì đó rất cô đơn, rất u buồn, cái cảm giác đó tạo cho người khác cái cảm muốn che chở, muốn bảo bọc. Và tận đến giờ tao cũng không biết tại sao chỉ mới gặp nhau lần đầu nhau nhưng em ấy có thể nắm lấy tay tao đi dọc sân trường. Lúc đó tao biết là tim tao đã bị em ấy lấy mất rồi.-Long đứng dậy tiến về phía cửa sổ nhìn ánh trăng vàng chiếu xuống mặt hồ lấp lánh.-Tao nói rồi đó, còn mày, tại sao mày yêu em ấy.
-Tao không yêu từ lần đầu gặp như mày, mà từ nhiều lần tiếp xúc mới hình thành, chắc là mày nhớ tao hay làm những hoạt động bên Đoàn, có nhiều lần Phi cùng tao thống kê mấy cái danh sách, có những lúc chỉ có tao với Phi, tao thấy em ấy rất đáng yêu, nhiều khi rất ngốc nghếch nhưng cũng rất dễ thương. Nhưng lúc tao chỉ mới thấy có chút hứng thú với em ấy, tao chỉ yêu Phi khi tao biết được chuyện đã xảy ra với em ấy tao mới thực sự yêu. Lúc đó tao mới thấy được sự mạnh mẽ của Phi, dù đã trải qua nhiều chuyện nhưng Phi vẫn rất hồn nhiên, rất ngây thơ,...-Quốc Minh ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, tay xoa xoa thái dương.-Tao cảm thấy tao đã yêu Phi từ lúc đó, tao đã theo dõi Phi mọi lúc, mọi nơi, cũng chính cái bữa mày tỏ tình với Phi mà Phi bỏ chạy rồi gục xỉu giữa đường cũng chính tao đưa em ấy về nhà.
-Sao mày biết chuyện của Phi?-Long ngạc nhiên khi nghe Minh nói về chuyện của cậu.
-Mày không nhớ tao là ai sao?!-Quốc Minh nhắc đến chuyện là đại ca xã hội đen của mình.
-Ờ hở...mày nói vậy thì tao mới nhớ-Long vẫn không rời mắt khỏi cảnh đêm lãng mạn
-Lần đầu tiên em nghe hai anh nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau như vậy đó.-Phi vừa tan thuốc mê, tỉnh dậy, lên tiếng làm cho hai người kia giật mình.
-Phi em tỉnh rồi,ấy đừng ngồi dậy, coi chừng động vết thương.-Long ngăn cậu lại khi thấy cậu định ngồi dậy.
-Sao em tỉnh dậy sớm vậy?-Minh thắc mắc.
-Hong lẽ anh muốn em nằm luôn!-Phi nhìn Minh mà chu mỏ hỏi.
-Ý anh không phải vậy, ý anh là sao thuốc mê mau tan vậy, thường thì sớm nhất ngày mai mới tỉnh.-Minh giải thích.
-Em nói giỡn thôi chứ có gì đâu mà anh giải thích thấy ghê vậy!-Phi cười hì hì.
Nụ cười của Phi hiện tại làm cho anh và Minh thấy lòng mình nhẹ nhõm"Alo, đợi tôi chút" điện thoại Minh rung lên, Minh ra ngoài nghe, để lại cho anh với Phi không gian yên tĩnh của hai người.
-Em có biết lúc nãy làm anh lo lắm không?-Long ngồi xuống giường, dụi đầu vào tay cậu.
-Anh thấy rồi đó, bây giờ em có sao đâu.-Phi kéo mặt anh lên, vuốt ve khuôn mặt của anh.-Mà nè, sao anh lại mặc đồ bệnh nhân, em nhớ chỉ có mình em bị đâm thôi mà.
-Nếu như em đã hỏi vậy thì anh cũng nói luôn, lúc nãy bác sĩ nói em cần truyền máu gấp mà mẹ em thì nhóm máu không phù hợp, nên anh mới nói bác sĩ lấy máu anh truyền cho em.-Long nói rồi nhìn vào mắt cậu.-Cái gì vậy có gì đâu mà khóc?
-...em biết là nhóm máu của em không hộp với mẹ, chỉ hợp với em thôi...nhưng...nhưng mà em không nghĩ là anh sẽ truyền máu cho...cho em...em không biết nói gì hết...-Phi khóc thút thít, nói không nên lời, gục đầu vào vai anh mà khóc.
-Em khờ quá, anh yêu em, anh có thể làm tất cả vì em được mà, chỉ có chút máu thì có gì đâu chứ.-Long an ủi cậu.
-Hay là đêm nay anh ở lại đây với em nha!!!-Phi trưng ra bộ mặt khiến cho người nhìn chỉ muốn cắn.
-Nhưng mà anh nằm ở đâu?
-Thì anh nằm chung giường với em nè, em chỉ cần nằm nghiêng người qua một chút là đủ chỗ cho cho hai đứa mình mà-Phi vỗ vỗ xuống giường.
-Nhưng mà em mới phẫu thuật xong, nên nằm thoải mái một chút sẽ tốt hơn
-Thôi mà, tối nay anh nằm lại đây với em đi,.òn không thì anh gọi mẹ em vô đây dùm em đi, chứ em không muốn ngủ một mình.
-Được rồi...được rồi...tối nay anh sẽ ở lại đây với em, em cứ để cô ở nhà nghỉ ngơi đi, mà cô còn đi làm nữa mà.
-Anh hứa rồi đó nha, hihihi.
-Mà Phi nè, em có biết người đâm em là ai không?-Long nhớ lại chuyện lúc chiều.
-Em cũng không biết, nhưng có lẽ là họ nhận nhầm người, anh cũng biết mà trên đời thiếu gì chuyện có thể xảy ra, với lại em đâu có phải hạng người đi gây thù chuốc oán khắp nơi.
-...chắc là vậy!-tuy không đồng tình với suy nghĩ của cậu nhưng anh cũng ra vẻ đồng ý.
Trong khi hai người đang cười cười nói nói, hạnh phúc tràn ngập, thì bên ngoài phòng bệnh Minh như một kẻ điên, mất hết bình tĩnh.
-Tụi bây tìm được hai thằng đó chưa?
-Dạ, vừa mới bắt được đại ca!
-Mày hỏi hai thằng đó ai sai tụi nó làm chuyện này?
-Dạ...dạ..em có hỏi rồi, nhưng mà hai đứa nó không nói gì hết!-giọng nói bên kia càng nói càng lí nhí.
-Đm nuôi tụi bây chỉ tốn cơm, biểu làm có chút chuyện cũng không được.-Minh nổi giận.
-Dạ..tụi em xin lỗi đại ca.
-Tối ngày chỉ biết xin lỗi, bây giờ tụi bây hỏi nó lần nữa nếu nó không khai thì đánh một trận rồi nhốt vô kho lạnh, mai tao qua xử lý.-Minh cúp máy.
-Dạ...dạ...
Minh cúp điện, lấy lại trạng thái bình tĩnh, bước vào phòng, thấy Phi đang nằm dựa vào ngực anh chơi điện thoại. Thấy Minh vào cậu vội vàng đặt điện thoại xuống, nở nụ cười, Minh cảm thấy dầu óc mình dễ chịu ngay khi thấy nụ cười của Phi.
-Sao nằm ở đó? Sao không về phòng mình mà nằm kìa!-Quốc Minh thấy lạ khi anh nằm trên giường cùng cậu.
-Là em kiu anh Long đêm nay ở lại đây với em đó. Em ngủ một mình không được!
-Nghe rõ chưa!!!-Long đắc ý nhìn Minh cười.
-Nếu vậy thì thôi, còn em nữa đi ngủ đi cũng gần 11h rồi.-Minh ngồi xuống cạnh giường.
-Còn sớm mà bình thường đến 11h30 em mới ngủ.- cậu chu mỏ nói.
-Đó là bình thường, còn bây giờ em đang bị thương, nghe lời anh ngủ đi.
-Phải rồi đó ngủ đi em.-Long tiếp lời Minh.
-Nếu vậy thì em ngủ.-Phi miễn cưỡng nằm xuống giường, đeo tai nghe vào, để lời ca dìu mình vào mộng.
Cả Long và Minh ngồi ngắm cậu từ từ chìm vào mộng đẹp, vẻ mặt cậu lúc này trông rất hồn nhiên, rất ngây thơ. Miệng Phi lầm bầm gì đó, tay giữ chặt tay của Long, rồi đột nhiên cắn một cái, làm cho Long không kịp phản ứng, muốn la lên cũng không dám la. Đến lúc này thì Quốc Minh mới hiểu được câu hỏi của Phi hỏi mình, hôm ngủ lại nhà Phi một đêm. Phi cắn chặt tay Long một hồi mới bỏ ra, anh định xuống giường ngồi nhưng bị Phi giữ chặt, nên anh đành nằm lại cạnh cậu. Hiện một tay Phi thì giữ lấy tay Long, đầu ngả vào ngực anh, còn tay kia thì được Minh ngồi cạnh giường nắm lấy, Minh gục đầu lên giường bệnh mà ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip