71.NGÔI SAO THỨ HAI
Sky và dì Mon vẫn ôm nhau, hơi ấm từ cái ôm ấy lan tỏa trong không gian tĩnh lặng.
Nước mắt Sky vẫn chưa ngừng rơi, nhưng lần này không còn là những giọt nước mắt của giận dữ hay tổn thương, mà là một thứ gì đó dịu dàng hơn như thể những vết thương trong lòng đang dần được xoa dịu.
Dì Mon vỗ nhẹ lưng Sky, giọng bà run rẩy nhưng đầy chân thành:
"Mẹ biết mẹ không thể thay đổi quá khứ, cũng không thể mong con tha thứ ngay lập tức... Nhưng nếu con cho mẹ một cơ hội, mẹ sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho con."
Sky khẽ siết vòng tay, không trả lời. Chỉ đơn giản là để bản thân chìm vào cảm giác này thêm một chút nữa.
Và rồi, Sky từ từ buông tay, lau vội đi những giọt nước mắt còn đọng trên mặt. Ánh mắt anh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Dì Mon nín thở nhìn Sky, đôi mắt bà rưng rưng xúc động.
"Mẹ cảm ơn con... cảm ơn con, Sky..."
Không gian như đặc quánh lại trong khoảnh khắc ấy.
Sky đứng đó, dì Mon đứng đó, cả hai người đều đang học cách hàn gắn một mối quan hệ vốn đã vỡ vụn từ rất lâu.
Dì nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt Sky, đôi tay dì run run như không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Sau đó, dì dịu dàng hỏi:
"Con đã ăn gì chưa?"
Sky nhìn vào bàn tay của dì, cảm giác ấm áp từ bàn tay dì làm anh càng thêm xót xa. Anh lau vội nước mắt, lắc đầu.
"Vào trong đi con, mẹ có nấu rất nhiều đồ ăn, ăn một chút đi nhé."
Sky không trả lời. Anh chỉ đứng yên, ánh mắt như bị níu lại bởi ngôi nhà, đôi mắt ẩn chứa một nỗi sợ hãi vô hình.
Anh sợ phải đối diện với Nani.
Dì dịu dàng nắm lấy tay Sky, kéo anh bước vào trong. Đôi bàn tay dì ấm áp như mời gọi anh vào một nơi trú ẩn an toàn.
"Vào đi con."
Sky lặng lẽ bước theo, chân anh như nặng trĩu.
Nani quay lưng, nhẹ nhàng bước lên cầu thang.
Anh không biết mình đang trốn tránh hay đang cho Sky và Dì Mo một không gian riêng.
Sky vào nhà ngồi xuống chiếc ghế mà dì đã kéo sẵn cho mình.
Dì đi nhanh vào bếp và sau một lúc, dì bưng ra một bát canh sườn bò nóng hổi và một đĩa mực chiên thơm phức.
Sky ngồi yên trên ghế, ánh mắt chăm chú dõi theo mẹ.
Cảm giác này thật lạ lẫm đối với anh, giống như một đứa trẻ lâu ngày mới được trở về nhà mẹ. Một sự ấm áp, một cảm giác an toàn chưa từng có.
Dì nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn Sky với nụ cười nhẹ nhàng:
"Con ăn thử đi, đây là canh sườn bò và mực chiên mẹ mới làm, con thử xem có vừa miệng không nhé."
Sky cầm đôi đũa lên, lúng túng nhìn đĩa đồ ăn một lúc, rồi từ từ đưa miếng canh vào miệng. Vị ngọt từ sườn bò, vị mặn mà của mực chiên hòa quyện với nhau khiến anh bất giác gật đầu, mỉm cười.
"Ngon ạ,"
Sky nói khẽ, giọng anh nghẹn lại.
Dì ngồi bên cạnh, ánh mắt trìu mến nhìn anh. Dì vui vẻ bưng bát canh lên, đưa thìa cho anh.
"Nè, húp chút canh đi con. Nhớ coi chừng nóng đấy."
Sky cầm chén lên, húp một ngụm, nhưng chỉ vừa đặt chén xuống thì dì đã vội vã đứng dậy, đi lấy một ly sữa ấm mang đến cho anh.
"Con uống từ từ thôi, đừng vội,"
dì nói, giọng đầy lo lắng.
Sky nhìn mẹ, cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng. Cả đời anh chưa bao giờ có một ai lo lắng cho anh như vậy. Cảm giác này thật khác biệt, nó làm anh cảm thấy như có một luồng năng lượng mới trong cơ thể.
Sau khi ăn xong hai chén cơm cùng món ăn, Sky cảm thấy đã đủ no, nhưng lòng anh vẫn đầy ắp cảm xúc lạ lùng.
Anh nhìn vào ly sữa còn ấm trên bàn, một ly sữa giản đơn nhưng lại mang đến cho anh một sự ấm áp không thể nào diễn tả.
Sky nâng ly sữa lên và uống hết.
Mỗi ngụm, mỗi lần hớp sữa, anh cảm thấy như mình đang được chăm sóc, yêu thương, một cảm giác mà trước giờ anh chưa từng cảm nhận được.
"Con uống từ từ thôi, đừng uống hết một lúc,"
Dì nhắc nhở, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy sự quan tâm.
Sky cười khẽ, ánh mắt dõi theo dì. Dường như chỉ cần là món ăn mẹ nấu, anh sẽ ăn hết không chút do dự.
Dì nhìn Sky, tay vuốt ve mái tóc anh, nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên môi, ánh mắt đầy ắp yêu thương:
"Cảm ơn con nhé, Sky..."
Dì hơi ngập ngừng, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp:
"Hôm sau mẹ có thể mang đồ ăn đến cho con được không? Mẹ sẽ nấu những món con thích đem tới"
Sky nhìn dì, rồi khẽ gật đầu.
Một động tác đơn giản nhưng lại chứa đựng biết bao cảm xúc mà anh không thể diễn tả hết bằng lời.
Anh im lặng, ánh mắt dừng lại nơi tay dì đang vuốt ve mái tóc mình. Đó là sự chăm sóc của một người mẹ, là một cảm giác mà anh chưa từng được cảm nhận trong những năm qua khi thiếu vắng một gia đình.
Sky nhìn vào đôi mắt của dì, cảm giác như một tảng đá trong lòng anh dần dần tan chảy.
Một phần anh vẫn không thể tin rằng mọi thứ lại dễ dàng như vậy, nhưng một phần anh lại muốn tin rằng đây là sự thật. Cảm giác này, ấm áp, yên bình đến lạ.
Dì ôm chặt lấy Sky, như để khẳng định rằng mọi thứ sẽ thay đổi, rằng anh không còn phải cô đơn nữa.
Sky cũng ôm lại mẹ, không còn là đứa trẻ khó chịu và lạnh lùng nữa, mà giờ đây anh cảm thấy mình được bao bọc, được yêu thương.
Kể từ hôm nay, mọi thứ sẽ khác đi. Anh sẽ tìm thấy sự bình yên trong lòng, dù phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất, anh đã tìm được nơi mình thuộc về, trong vòng tay của mẹ.
Khi trở về chùa, Sky không thể ngừng cười, nụ cười tươi rói như thể đã được giải thoát khỏi mọi gánh nặng. Buổi tối, nằm trên chiếc giường nhỏ, chăn đắp qua cổ, anh vẫn không thể ngừng mỉm cười. Cảm giác ấy thật kỳ diệu, như thể mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
Anh suy nghĩ, lòng tràn đầy niềm vui: "Từ giờ, mình đã có gia đình, đã có mẹ..." Một niềm hạnh phúc mới mẻ dâng tràn, và dần dần anh chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, anh thấy mình đang ngồi trên chiếc xích đu, bay bổng trong gió.
Mẹ đứng phía sau, dịu dàng đẩy chiếc xích đu, đôi tay ấm áp của bà nhẹ nhàng đẩy anh lên cao.
Tiếng cười khúc khích của anh vang lên trong giấc mơ, xen lẫn với sự dịu dàng của hiện thực, khiến lòng anh ấm áp.
Tất cả những hình ảnh cô đơn, những năm tháng lặng lẽ một mình dường như tan biến, thay vào đó là tất cả hình bóng người mẹ đang đứng bên cạnh, sự che chở và yêu thương của bà như một làn sóng vỗ về, xoa dịu những vết thương cũ trong lòng anh.
"Sky... con chạy từ từ thôi, coi chừng té đó!"
Giọng mẹ vang lên, nhẹ nhàng và ân cần, khiến trái tim anh thổn thức.
"Híhihi..."
Tiếng cười của Sky, trong trẻo và vui tươi, vang lên như một đứa trẻ vui sướng, lan tỏa một niềm hạnh phúc giản dị và sâu lắng.
Giấc mơ ấy, cùng với sự ấm áp của mẹ, khiến anh cảm thấy lần đầu tiên trong đời mình không còn cô đơn nữa. Từ khoảnh khắc ấy.
Sky nhận ra rằng anh đã tìm được nơi thuộc về mình, một nơi không còn lạnh lẽo, không còn thiếu thốn tình thương.
[ Điều ước thứ hai đạt được trong hộp sao của Sky ]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip