Không nguy hiểm, cũng sẽ theo cùng.
Sáng hôm sau.
_______________
Lúc bấy giờ, Phác Thái Anh đi mua giống Sen, lão Lãnh bất ngờ gặp gỡ, không hề giữ sỉ diện giữa chốn đông người, đi đến nắm tay Phác Thái Anh, còn biện minh cho cái nắm ấy chính là chào nhau. Chào nhau, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân.
Phác Thái Anh gìn giữ chân lý, không nhân nhượng, cảm thấy một lần bị chạm, chính là vấy bẩn nặng nề đối với nhân phẩm.
Thím thẳng tay cho lão một vết mười ngón lên đầu. Lão ngã lăn, lính hung dữ, nhào tới muốn bổ thím. Dũng đứng ra đưa thân đỡ lấy, đỡ cả những áp đặt thím chịu bấy lâu nay với lão.
Giữa chốn đông người làm điều vô liêm sỉ, hoặc to mồm bành trướng. Chắc chắn được chú ý. Dân chúng bu vây, đôn đốc những thanh niên vạm vỡ sau lưng thím, bảo vệ thím, hùng hậu vô cùng.
Lão trơ trọi giữa biển người đen, sau lưng chỉ có vài tên lính nhút nhát, cầm mã tấu mà lại e ấp như tiểu thư.
Ông ta lúc này thẹn, mới nháo lên, tâu hết điều này đến điều khác, trong khi đó, bá tánh đều không tin, bắt buộc, lão Lãnh bèn nói điều mật thiết :
-"Gia chủ mà lại đi yêu nô trong nhà! Cái nô làm sổng heo! Vậy mà tha thứ tội tình, chỉ vì yêu."
Giờ đây lão đã được chú ý một chút, người ta đang chửi rủa lão, người ta im bật. Lão cười đắc ý, bước đến gần thằng Dũng.
-"Mày trừng con mắt với tao, là để làm gì ? Bần tiện. Tránh ra." Ông Lãnh.
-"Bần tiện như nó, còn biết bảo vệ gia chủ khi hiểm nguy. Còn mày ?" Giọng thím vang lên, cả vùng đất nẻ im lặng.
Phác Thái Anh híp mắt, đưa bàn tay đẩy nhẹ thằng Dũng, thằng Dũng kiềm hãm tất cả những ức chế, nể thím, vì thế cũng đứng qua một bên.
Phác Thái Anh bước lên hai bước, bá tánh một bước rưỡi, lão Lãnh cách thím đủ một sải, năm gang.
Ông Lãnh khinh khỉnh, còn chờ nàng tức nước vỡ bờ. Phác Thái Anh không ngại.
Rõ ràng không thiếu văn, thím nhướng chân mày, mài giọng nhẹ như bay, tiếp :
-"...mày là một con chó của tư bản ba que. Thế mà chưa khử được mày trên đất Bắc của tao. Và rồi sẽ nhanh thôi, mày chỉ còn là một hạt cát trong đáy giếng Nam Định, Huế."
-"Tao đây cảm thấy thẹn dùm. Một khi không đủ chữ cái để chém gió múa võ mồm, người ta thường nói láo nói lếu, mày nhỉ ?"
Ông Lãnh cười : -"Ừ, phải đấy. Không phải con mụ lẽo mép như em. Em nhìn đáng ghét thế...miệng nói toàn nọc."
-"Tao thế, thì mày làm gì tao nào ? Miệng tao còn có nước bọt nữa cơ. Để phụ nữ phun bọt lên đầu là nhục lắm đấy nhá." Phác Thái Anh.
-"Với cả, mày đừng gọi tao là em, mày ạ. Mày đã già khù...và" Phác Thái Anh nhoẻn miệng cười :
-"...mày sắp chân nhang rồi, Lãnh." Phác Thái Anh.
-"Về đi!! Cút đi!!"
-'Được lắm...tao sẽ trả đũa!' Lão nhận cơn mưa cà chua úng, cùng lá cải thối. Quay lưng cùng đám nô tì vô dụng về nhà.
____
-"Cái gì.." Lạp Lệ Sa.
-"Em nói là không sao, có anh hai em ở với thím rồi, anh hai sẽ bảo vệ thím ! Chưa hết bệnh đi mô ?." Thắm.
Thắm vừa chạy về loan tin với gia nhân rằng ông Lãnh quấy thím, kết quả tốt hay xấu Thắm chả nói. Gây một trận mưa trong lòng gia nhân, gia nhân cầm búa túa ra cổng. Phác Thái Anh hiện tại ở tổ đình. Không ngờ chuyện khá rắc rối.
Lạp Lệ Sa nghe thấy, mặt đỏ tựa một con tôm luộc. Ông cậu khốn kiếp như thế sao, bao nhiêu chuyện giáng xuống, vẫn chính ông cậu hủy hoại.
-"Chị khùng hả ?! Á!"
Lệ Sa bưng Thắm ngồi qua một bên, nhất quyết ngồi dậy.
Con Thắm thở dài, đè đầu Lạp Lệ Sa nằm lại xuống gối.
-"Chị yếu như dế!! Đòi đập ai bảo vệ thím hả ? Cù lần này. Chị phải khỏe, mới bảo vệ thím được."
-"KHÔNG!" Lạp Lệ Sa tách Thắm ra, kéo cửa sập ra, leo thang xuống gác.
Trái tim cồn cào. Lạp Lệ Sa phát sốt, thần kinh căng như chảo.
Chân, tay, mặt, phồng lên mức đau nhói.
Nghe tin Thắm nói, tựa như bị đấm vào não, tỉnh giấc bật dậy chưa cảm giác được gì, đã nhận lấy cơn xót ruột.
Lạp Lệ Sa vừa leo mười nấc, đã bay xuống khỏi thang vì gấp.
Nhưng chân rất buốt, vừa đáp đất đã ngồi khụy.
Lạp Lệ Sa ôm gối, muốn đứng dậy ngay, nhưng không được.
Thắm trên gác tá hỏa, la lên : -"Anh Tí ơi! Mấy anh mấy chị ơi! Chị Sa chuột rút!"
Mấy nàng hầu chạy ra xem xét. Chứng kiến Lệ Sa ôm bắp chân, cơ bắp đang chuyển động, toát ra một hơi nóng. Thì thật lòng xót xa, liền có ý giúp đỡ.
Lạp Lệ Sa xua đuổi tất cả, bóp ngón út, cho tan cơn căng cơ. Ngồi dậy ngay.
-"Bị như thế, thì chị đi đâu cơ chứ ?" Cô hầu hôm nào thay Thắm cầm quạt cho thím ở lều.
-"..." Lệ Sa không trả lời.
Nàng ấy nắm lấy cánh tay Lạp Lệ Sa, giữ cô lại.
Lạp Lệ Sa vốn dĩ nghĩ, tay chân phụ nữ bếp núc yếu mềm, trái tim cũng mong manh dễ tan vỡ biết bao, không nên đuổi đi, các nàng muốn giải bày, tỏ lời khuyên lơn, thì hãy biết lắng nghe.
Trong thời gian dẫu có là cấp bách nhất, Lạp Lệ Sa luôn chờ đợi và trân trọng các nàng.
Đó là một sự tử tế duy nhất của Lạp Lệ Sa đối với người thích mình trong lặng lẽ.
-"Chị thích thím đúng không ?"
-"..."
-"Tại sao chị không quan tâm em, nhìn em đi này, Lạp Lệ Sa..."
Lạp Lệ Sa dòm nàng, đó là một nàng hầu rất xinh đẹp. Chỉ là có chút lọ trên má, khiến cho nàng hầu bị xấu đi một góc.
-"Lúc nào chị cũng thế."
Lạp Lệ Sa : -"Tôi thế nào đấy ?"
-"Trời có mưa, nắng gắt, chị đang ngoài đồng, nằm cùng trâu hoặc đến ao giăng câu. Thì miễn sao để thím hả dạ, để thím nhận được hoa, chị cũng chấp nhận. Chị đến với mỗi thím..."
-"Trong bếp, chúng em có vài người yêu mến chị. Nhưng chúng em chỉ là...im lặng để chị có thời gian với công việc. Vậy mà chị phất lờ, giả ngu ngơ. Còn em. Em luôn đến để giúp chị. Tại sao chị lại lạ đến vậy."
-"Chị không coi trọng ai cả." Cô hầu nghẹn ngào nắm lấy cánh tay của Lệ Sa. Lệ Sa không nói lời nào ngoài vài hơi ho hen.
Lạp Lệ Sa nắm lấy bàn tay của nàng hầu, đánh ngọt lên bàn tay của nàng hầu vài lần nhè nhẹ, như lời trấn an, rồi buông ra hẳn.
-"Hôm nào rảnh, hãy nói ra hết. Lúc này rất nguy, cô xem thím là mẹ. Thì hãy cho phép tôi đi. Tôi chẳng bao giờ thiên vị. Cô hãy tha thứ cho tôi." Lạp Lệ Sa.
Nàng hầu nhìn cô, đôi mắt đầy long lanh :
-'Nói thế thì ai mà chả cho...'
Lạp Lệ Sa mỉm cười, quay lưng chạy đi.
_____
Tổ đình đầy người, đứng lại một chút có thể bị phỏng bởi một nồi nước lèo nóng hổi, bị va phải một đòn gánh, hoặc bị choáng bởi sắc đẹp vài giai nhân đài cát.
Lạp Lệ Sa cứ thế đi thẳng vào dinh. Dinh không phải nơi chen lấn, đớp hơi để thở.
Là một nơi rộng, một nơi an toàn, một nơi mà ngày xưa, Phác Thái Anh muốn đến xuống tóc, trở thành một ni cô lãnh đạm một chút, nương tựa nơi cửa Phật để rửa sạch tội lỗi, vì bị cha mẹ ép gả cho một gã xã hội tư bản, vì bị khinh thường, vì bị đơn vị hắt hủi khỏi chiến trường, bãi bỏ nhiệm vụ gìn giữ đất nước mà cô thanh niên nghiêm túc từng mong ước biết bao. Nay cũng là nơi dành riêng cho Phác Thái Anh tu dưỡng những ngày về sau.
Bước qua cổng, quả nhiên các gia nhân khác đã đến trước, đang túc trực cẩn thận.
-"Lo quá chị ạ. Dạo này lôi theo năm, mười thằng đi cùng thím cho chắc. Một mình thằng Dũng và cô Thắm mãi, thì cũng không tốt."
-"Ừm." Lạp Lệ Sa.
-"Vào được không chú mày ?" Lạp Lệ Sa.
-"Được chứ chị. Vào đi. Thím xá niệm xong là về đấy."
____
Phác Thái Anh cởi Trường Sam, bọn con nít biết thím tan tầm thì ùa vào, không chạm vào người thím, thím ngồi xuống bên bọn nó, đưa mắt nhìn sang cửa sổ bên hông tổ đình.
Lạp Lệ Sa đứng đó, hai tay sau lưng, trông thím chuyện trò cùng bọn con nít ngoan, chờ đợi trong nghiêm nghị, nhìn oách nhỉ.
Nhưng thật ra là tránh lạnh. Lạp Lệ Sa bị sốt gió, sốt lạnh. Gió không thổi cũng sẽ bị buốt, tay chân tê liệt, tất cả đều không còn sức.
-"Có làm sao hay không ?" Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh rất mềm mại, thím lắc đầu.
Lạp Lệ Sa cười cười, gật gù rồi cũng bỏ đi, đến cổng, thì đứng lại trò chuyện với Dũng.
Phác Thái Anh nhoẻn miệng, xem Lạp Lệ Sa chịu đi xa nàng bao nhiêu bước được ?
Khi thím về, đoàn hầu đi theo, Lạp Lệ Sa là đi sau cùng, đôi lúc che miệng ho hen.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip