Nếu đã có xin lỗi, lần sau có nữa.
Lệ Sa trằn trọc không ngủ được. Cái gối nằm cứng như đá.
Ngủ cách nào cho được khi vẫn nghĩ lung tung, nên đã bật dậy, cầm theo cái võng ra chòi, nằm trên võng đung đưa, hai tay chêm sau đầu, nhìn màn đêm đang cáu kỉnh khi con người không ngủ.
Lệ Sa nhớ về ngày đặt cành hoa lên lòng bàn tay thím, thím cúi đầu nhìn hoa rất trân trọng.
Khi Lạp Lệ Sa bước qua bậu cửa, đôi mắt của thím khẽ liếc, kẻ chăn lợn sao mà khô khan thế này ?
Thím bắt lấy bàn tay Lệ Sa, hình như đã vô tình đan vào khe ngón út, tay kia trĩu nặng như thím cầm một thỏi đá chứ chẳng phải nhành hoa nào cả.
Chỉ nhớ thím nói : Không.
Thím nói ngắn thật. Giọng cũng đáng sợ.
Lạp Lệ Sa nghèo bần, tiền mò mẫm từng tờ, nghe thím nói, giờ chẳng thấy tiếc chi nữa, trong lúc phẫn nộ mà cầm hoa quăng giữa sân, bỏ ra chuồng làm việc.
Như rất buồn, tủi.
Lạp Lệ Sa trong khi cho heo ăn, nhìn vào bậu tám gian cô quạnh, âm u của Phác Thái Anh, ở xa, chỉ muốn nghĩ về những nhành hoa, nhưng lại thấy thím cúi xuống lượm hoa ngoài sân.
-"Hả..." Lúc đó bất quá, kêu lên một tiếng, đang chăn heo mà quên mình phải chăn thế nào cho phải ?
Dụi mắt vài lần cũng như vậy, mơ thì không phải, vì thím vẫn cúi, vẫn ôm hoa vào lòng, Lạp Lệ Sa nhìn muốn nín thinh.
Thực chất thím cũng tiếc tiền dùm nô trong nhà. Ngọc ngà đi lượm hoa rơi sao không ? Thím sẽ lượm.
Khi Lạp Lệ Sa nói năng với thím quá thô lỗ, có chút như thù thím. Thì phải từ chối cho phải đạo gia chủ. Nô gì mà hỗn láo cái kiểu khô khan, lạnh lùng.
Ngày mai là ngày nộp sưu thuế, gặp thím là cái không tránh, đó là một cơ hội chuộc lỗi cả hôm nay, cả từ trước đến hôm nay.
____
-"Sao mày gãi hoài gớm vậy nớ ?" Dũng.
-"Khi tối ngủ quên ngoài cây ổi cơ. Mắc võng, nằm ngủ chả biết gì. Sáng ra lại ngứa như nì." Lạp Lệ Sa.
Hùng Dũng cười gượng, lấy cây cào gạo chà chà lưng Lạp Lệ Sa, hình như mấy con muỗi gãi mỏ cũng do chích cái làn da trâu chó này. Có vài vít muỗi chích ở lưng, là Lạp Lệ Sa phải thấy ngứa.
-"Chị Sa ơi ! Thím kêu chị vô đóng tiền, sưu thuế tới rồi cơ." Thắm từ trong hiên, hô to ra chuồng.
Ngứa ngáy gì bay tất.
-"Ư! Vô ngay đây." Lệ Sa.
Dũng hào hứng, bỏ cây cào xuống, lấy bó hoa đưa Lệ Sa.
-"Nè! Chúc mày may mắn nhé." Dũng vuốt vuốt, sửa sửa cho bạn, rồi đưa tay vỗ vai.
-"Khà khà !" Lệ Sa gãi má. Cong tay lên chạy vào.
Thời tiết lạnh lẽo, lâu lắm rồi mới thấy trời thật đẹp, chắc hôm nay có sự vui vẻ của ông trời trên cung đình.
Lạp Lệ Sa gãi đầu, bước qua bậu cửa của phòng sưu thuế. Khi nãy hàng người rất dài, giờ đây trong huyện, chỉ còn Lạp Lệ Sa.
Tiếng chạm bút vào mực, tay giữ vở, tay chép, thím ghi sổ sách, có cái kính dây đeo trên mặt, rất sáng suốt.
-"Tên gì ?" Thái Anh.
Lệ Sa đưa tiền ra, thím chỉ ngó bàn chân :
-"Lạp Lệ Sa."
Phác Thái Anh im lặng biên vào sổ, Thắm cầm lấy tiền rồi bỏ vào cái thùng thép lớn ở bên trái.
Tóc tết bím tôm, má hồng môi son, bàn tay bé nhỏ, nhưng thím đã sắp tận cái vòng bốn mươi tuổi, thím mặc áo dài cách tân màu trắng thật đẹp, trên cổ quấn kiềng vàng, cổ tay đeo vòng cẩm thạch, ngồi vào một cái bàn thật to, trên đó là sổ sách chặt chẽ, ngăn nắp gọn gàng.
Lạp Lệ Sa chẹp miệng, chẳng biết làm sao để tặng hoa cho suôn.
Thì thím nói lên lời, đầy xua đuổi : -"Về."
Con Thắm thấy hoàn cảnh, e dè lên tiếng : -"Chị Lệ Sa có hoa, thím ơi."
Phác Thái Anh đưa nửa con ngươi nhấc lên nhìn Lạp Lệ Sa. Gương mặt chẳng ngẩn cao một chút.
Lệ Sa cười phì, đưa hoa, đôi mắt đáng sợ đó là đang muốn giận dữ thế nào ?
-"Ngày hôm đó, ngày hôm qua, tôi đã mang tội, mong...thím đừng giận dỗi. Làm mất đi sức khỏe, mất đi suy nghĩ, công việc trong nhà không tốt." Lệ Sa.
-"Không." Thái Anh ghi tiếp.
-"Nếu không nhận, tôi không tiếp lực gặt vàng cơi cho đất nhà thím nữa." Lệ Sa.
Phác Thái Anh ngừng viết. Chỉ kêu một tiếng :
-"Thắm."
Con Thắm cười cười nhìn Lệ Sa.
-"Dạ.." Thắm cầm lấy, chạy vèo về phòng thím, thay hoa Tú Cầu nhặt hôm nọ, thành hoa Tú Cầu đáng yêu hôm nay...
-"Tôi cảm ơn. Tôi xin lỗi thím." Lệ Sa.
Phác Thái Anh ghi chép.
Lệ Sa cười phì, vò vò mũi chân lên đất.
-"Còn chưa cút đi ?" Nàng híp đôi mắt.
-"Nếu thím không chịu được mụ, tôi sẽ gọi bằng thím." Lệ Sa nhắc lại vài điều thím đã dỗi nặng mình, nên giải oan.
Thái Anh trổng chân mày, là lúc nói mỉa.
-"Tùy mày ứng biến, tao đã mất gì đâu mà ngại ngùng?" Thái Anh.
-"Được. Vậy về sau, tôi kêu bằng mụ, thì đừng có trở dỗi, bảo là tại sao." Lệ Sa.
-"Hôm nay đi gặt cỏ, thím nhớ ra mà kéo chóp nón tôi nhé." Nói năng rồi quay lưng, đi mất hút.
Đàm thoại với Lạp Lệ Sa, người ta rất tự nhiên mà bày chuyện.
Phác Thái Anh nhìn lưng Lạp Lệ Sa, nhếch khóe môi, cúi mặt lên vở, chép chép. Nghĩ một lúc, lại thấy hay hay.
'mụ' thân thương, là người phụ nữ trong họ hàng, gia đình, và là vợ, vợ ruột rà, vợ máu mủ.
Không phải mụ ác độc, hung tàn mà thím đã hiểu. Trách móc Lạp Lệ Sa là thím đã sai.
Nhưng thím ở cương vị nào ?
____
Lạp Lệ Sa chăn heo, sau đó đi vác nước từ giếng sang ráo cho nô trong nhà uống.
Trong lúc đó, mấy thằng hầu nô đùa :
-"Cậu Nghĩa hết ngứa chưa bây ? Ha ha!"
-"Chưa, còn gãi sồn sồn, khi trưa tao ra chợ, thấy cậu đi với cô Son, tay gãi ngực miết cơ. Ha ha."
-"Này, tuông tao nghe cùng. Sao vậy ?" Lạp Lệ Sa buông đòn gánh xuống, khom lưng vào tụ con trai. Nhìn thằng này, qua thằng khác.
-"Cũng phải. Mày mới vào, nên kể mày này. Thím không thích con người, mày thấy ấy...thím như hùm, nói năng thì lạnh toát, thím ăn chay, nên cậu Nghĩa có vợ bé. Không thương yêu gì thím cả."
-"Đúng. Cậu Nghĩa không về nhà là do ở ngoài, xây nhà ở với cô Son rồi. Có chuyện mới về cơ."
-"Tụi tao cũng thấy sướng khi thím và cậu không yêu nhau. Vì cậu gia trưởng khiếp lắm. Thím mà hiền lành, nhu mì, thì chết oan ngay."
-"Tụi tao với nhau như hạt bí, còn thím như trái bí, như mẹ. Nên tụi tao sẽ không bỏ thím."
-"Ừ, quên nữa. Còn mày í Sa, mày như trái bí cùng dàn với thím rồi. Trời bầm ơi, thím tha thứ mày hết mọi lần, nói chuyện thân thiết như bạn bè. Gặp tụi tao như mày, chắc là bị roi cho nhớ đời."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip