Vừa bị bệnh vừa bị cười.

Đêm về, ễnh ương kêu mù khơi, mặc dù mưa đã tạnh, nó vẫn kêu cho đã đời.

Tiết thời đầu mùa bất hòa, thất thường. Hạt mưa rơi trúng da đầu cũng có thể bị bệnh.

Lạp Lệ Sa đứng trên gác, nhìn Phác Thái Anh chống cằm ngồi dưới hiên.

Thím chưa từng ngồi trên ghế tựa, khi về đêm, thím chỉ biết ngủ và thức, không đốt đèn dầu khi ngủ nữa là.

Hôm nay thím cứng đầu, không chịu ngủ thế này. Chắc, chỉ là vì, chưa người nào tặng hoa mà thôi.

Nhưng sau hôm nay, thím đã làm cho con trâu ngoài ruộng rất buồn.

Ngay ban đầu, thím đã là hoa, vừa mực thước vừa nết na, cũng thơm tho và đẹp. Còn muốn hoa làm gì nữa ?

Lạp Lệ Sa thở dài. Tựa đầu lên cửa sổ, nhìn về bụi hoa còn non nớt chưa trổ mà cha Phèo đã gieo, vừa gieo chưa đầy hai tháng, còn chưa có nhụy.

Không lẽ lại ra tay tàn độc với lũ nó nữa hay sao ? Lũ nó chưa lớn, chưa xòe, kể cả đây là mùa mưa bão, bẻ rồi làm sao chóng lớn được nữa.

Nhưng nhớ đến giọng điệu chan hòa của thím khi trò chuyện với thanh niên tuấn tú, Lạp Lệ Sa gượng dậy leo khỏi gác.

____

Một lúc sau.

Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa từ xa đi đến, có hoa, nhưng không có dép, mặc dù có chiếc dép cao su, chiếc đó bị sài đến mòn mỏi, đứt lại hạn qua lửa. Nói chung nó tơi tả thế đó, vẫn có thể mang, nhưng tại sao lại không mang ?

Lệ Sa không mang dép, bước dưới mưa, gạch trơn trượt, trời lạnh lẽo, là muốn làm cho ai xót xa vậy ?

Không biết lạnh sao.

Không sợ nàng dỗi à, nhưng không dỗi, chưa gì đã dỗi, thì thật là mềm yếu.

-"..." Lệ Sa đứng dưới đất, cái tay không cầm hoa thì lại giấu sau lưng.

Cô thô lỗ đem hoa đến trước mặt nàng.

Phác Thái Anh liếc búp hoa khép kín, li ti nước mưa không thấm, cứ trượt quanh khe ngón tay Lạp Lệ Sa.

Hôm nay con trâu ấy không còn kiêu ngạo đứng trên thềm để trêu thím có giọng ô chua, hay đá ghế thím ngồi, miễn thím đang ngồi ghế, sẽ đá. Sẽ tìm mọi cách làm Phác Thái Anh dỗi đến đỗi im bật.

Nhưng hôm nay, Lạp Lệ Sa như né tránh những việc gây thím dỗi, để không tặng hoa.

-"Cầm." Lệ Sa.

-"Tại sao phải cầm ?" Phác Thái Anh.

Lệ Sa lùi lại vài bước, thu hoa về, không nhìn nàng, nói điều dĩ nhiên :

-"Thím ngồi giữa đêm là đợi chờ. Nếu...chờ hoa, thì hoa đây."

Phác Thái Anh nhìn lên chân mây, nếu nàng nói là đợi trăng lên lúc đẹp nhất, hay đợi hoa. Thì Lạp Lệ Sa cũng không ở lại.

Nên nói rằng :

-"Không, tao vốn dĩ ngồi thảnh thơi, không chờ đợi, không vì điều gì cả." Phác Thái Anh.

Sạp -

Lạp Lệ Sa quăng hoa xuống đất.

Khiến chính nàng cũng bất ngờ.

Từ sâu trong đôi mắt, Phác Thái Anh có vẻ hơi choáng.

-'Vậy thì ngồi đi.' Lạp Lệ Sa đưa tay vút bay hạt mưa trên thái dương, quay lưng bỏ đi.

Từ lúc đầu đến hiện tại, chẳng nhìn thím lấy một cái. Thiết nghĩ tức giận trong cái đầu ấy đã quá nhiều, nàng nhìn Lạp Lệ Sa đi về gác, đi chậm và có lúc đưa cùm tay lau mặt khỏi nước mưa.

Phác Thái Anh đứng dậy, bước khỏi hiên, khom lưng nhặt lại hoa, mưa rơi lên ngọn đầu thím.

Nhặt xong, thím đứng dậy, nhìn hoa tan nát trên hai lòng bàn tay, Phác Thái Anh xót ruột.

Một bàn tay xòe ra ôm lấy đỉnh đầu che mưa cho Phác Thái Anh, nhìn Lạp Lệ Sa nhưng Lạp Lệ Sa nhạt nhẽo không nhìn.

Dưới mưa rào rào, thím mỉm cười.

-"Che tạm, vào nhà đi." Lệ Sa.

Phác Thái Anh nhìn xuống hoa, lại nhìn lên, nói bông đùa :

-"Ai sẽ che suốt đời ?"

-"...thanh niên thông minh, hoặc cậu tôi." Lạp Lệ Sa.

-"Không, cuộc đời tao sẽ vắng." Thái Anh.

Lạp Lệ Sa cười khẽ, đáp : -"Thế sao..."

Phác Thái Anh híp mắt, quay người nhìn Lạp Lệ Sa :

-"Tại sao lạ thế ?"

Lệ Sa nhìn xuống Thái Anh, bàn tay lặng lẽ xoa nhẹ đầu nàng.

-"Sao ?" Lệ Sa cười phì.

-"Hôm nay tôi không có lỗi để xin thím, thì thím bảo tôi lạ ?"

-"Sao mày biết mày không có lỗi ?" Phác Thái Anh.

-"Tôi nào lại gần thím đâu ?" Lạp Lệ Sa.

-"..." Thái Anh.

-"Tôi tránh xa thím đấy...." Lạp Lệ Sa nhướng chân mày.

-"Vậy lấy đâu ra lỗi cơ ?" Lệ Sa.

-"Nhưng thím bảo thế, thì phải biết lỗi của tôi khiến thím dỗi đúng không. Lỗi là gì ?" Lạp Lệ Sa.

-"Không là gì." Thái Anh.

-"...tôi cứ tưởng thím sẽ nói là -" Lệ Sa.

-"Tao không nói, đứa nào buộc tao ?" Thái Anh.

-"Thím nói -" Lệ Sa.

-"Tốt nhất mày nên sửa lại thái độ méo mó của mày vào hôm nay." Thái Anh.

-"Kể từ nay, về ngày sau. Đừng khiến cho tao có cảm giác chống vánh. Mày vì việc gì cũng phải đặt tao về trước mà nghĩ, mày không được giận ngược." Thái Anh.

-"Thế thím -" Lệ Sa.

-"Tốt nhất nên câm trong lúc tao phân trần." Thái Anh.

-"..." Lệ Sa.

-"Và con người mà tao trò chuyện ngoài ruộng, là vợ của bạn tao." Thái Anh.

Lạp Lệ Sa mở to mắt, lưỡi nuốt vào trong. Hình như hơi sai lầm.

Từ sáng đến bây giờ, đối xử với thím quá tệ, thế thì ngay lúc đầu, xem ra Lạp Lệ Sa không oan ức, chính thím mới oan ức.

-"Đừng có mà vớ vẩn." Thái Anh.

Lạp Lệ Sa cười nhăn mặt :

-"Biết rồi."

Lạp Lệ Sa khẩn trương đứng gần thím một chút, tóc rất mềm, xoa một cái, nói muốn mang Phác Thái Anh vào nhà khỏi mưa :

-"Vào nhà thôi. Thím Phác."

-"Tại sao mày gọi họ tao ?" Phác Thái Anh híp mắt liếc nhìn.

Lạp Lệ Sa nhếch miệng, những kỉ niệm lúc đó gặp thím lần đầu, ùa về như thổi : -"Vì họ thím, đẹp."

Cảm giác Phác Thái Anh im lặng bước đi, là thím đang dỗi. Cuối cùng thì vẫn có lỗi để xin, lại gần thím thế nào đều có chuyện mà thôi.

-"Vậy...xin lỗi thím." Lệ Sa xoa nhẹ đầu nàng.

Xoa đầu thím và mong thím không nhận ra. Nhưng nàng nhận ra, chỉ là nàng nhân nhượng, nàng vẫn chọn im lặng, không mắng.

Phác Thái Anh ôm hoa vào lòng ngực. Bước vào hiên không ngoảnh lại.

Lạp Lệ Sa nhìn lòng bàn tay vừa bị thím hắt hủi khỏi đỉnh đầu, nắm chặt lại, nói :

-"Tôi ghen tị lắm." Lạp Lệ Sa.

-'Lúc đó nhìn thấy thím vui vẻ, nên chẳng nghĩ gì. Đinh ninh thím đã có bạn trai...' Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh chưa bước qua bậu cửa, bèn dừng lại, không ngoái đầu về sau nhìn con trâu lì đó nữa.

Suốt ngày chỉ không biết thấu hiểu, khô khan nhận thức.

Nếu nàng không kịp thời giải thích người ấy là ai, chắc hẳn...Lạp Lệ Sa đã bỏ việc, về đồng chăn trâu, về ao bán ốc.

-'Mặc mày.' Thái Anh.

-"Thím, làm sao đây ?"

-"Làm sao gì ?"

-"Thím bé bỏng quá..."

Thái Anh không nói gì.

-"Tôi không muốn đàn ông bên thím, xứng với thím. Không tốt cả." Lệ Sa.

-"Vậy mày xứng ?" Thái Anh.

-"Xứng chứ."

-"Tôi có đàn trâu, tôi có cả lu vàng rỗng. Ngày ngày đá ghế thím, cho thím cưỡi cùng, cùng làm đầy vung lu vàng, cười suốt." Lạp Lệ Sa cười.

-'Hâm.' Thái Anh nói bé xíu.

-"Vậy, thím thích nhé ? Tôi thích thím nhiều, nhìn bé bỏng, cưng suốt thôi, chạ thấy thím già." Lạp Lệ Sa.

-"Mày nói nhiều thế ?" Phác Thái Anh.

-"..." Lệ Sa nhìn thím âu yếm.

-'Vì thím đã giải quyết câu hỏi trong tôi. Nên tôi nói thế, cho thím biết cùng....hôm nay tôi có ngàn điều muốn nói. Nhớ thím lắm.' Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh lãng tránh :

-"Ngu dốt. Ai lại dùng từ thích." Phác Thái Anh.

-"Thế..." Lạp Lệ Sa nhướng chấn mày, dựa người vào cột :

-"Dùng từ gì đây, thím ?"

Phác Thái Anh quay người lại, nhìn Lạp Lệ Sa một hồi lâu, không nói gì cả.

-"Tao cho mày xoa đầu, là cho cả lời yêu thương của tao."

-"Lời yêu thương của gia chủ đối với gia nhân. Để tao cho mày biết, tao quý mến mày đến mức nào..." Phác Thái Anh.

-"Nhưng hình như, mày không liên quan, nhỉ ?"

-"Tao rất thích nông dân..." Phác Thái Anh.

-"À, tôi cũng thích phụ nữ nhà giàu, không kiêu, hung hãn, tuổi con hổ ăn hiếp con trâu." Lệ Sa.

Phác Thái Anh nhoẻn miệng cười, đưa tay xuống xoa đầu Lệ Sa.

-"Về gác đi." Nàng bước qua bậu cửa buồng, ôm hoa theo cùng, quần áo đã bị vấy bẩn, thím sẽ lau người, mang một bộ quần áo mới.

Cánh cửa khép lại, Lạp Lệ Sa lau chiếc mũi sưng đỏ vì cảm. Vậy...thím chưa có bạn trai mới, nhỉ ?

Tỏm, tỏm - mưa càng lúc càng lớn, nó đánh vài giọt lên đầu Lạp Lệ Sa rất đau, nhanh chân chạy về gác.

Tối về, Lạp Lệ Sa sốt cao. Vừa khịt mũi vừa cười, vừa lạnh rét vừa cười, cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip