Chương 15+16
Chương 15:
Chaeyoung cũng thấy Lisa. Nhưng nước mắt treo ở lông mi, che khuất tầm mắt, nên nàng nhìn không rõ. Chaeyoung chớp chớp mắt để thấy rõ hơn, không ngờ nước mắt đảo quanh hốc mắt chực chờ rơi xuống lần nữa.
Giống như nhìn thấy Lisa liền ủy khuất đến mức rơi lệ.
Lisa cầm theo túi nhanh chóng bước tới trước mặt Chaeyoung, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại khóc?"
Chaeyoung lắc đầu. Nàng có một nghi vấn: Tại sao ở nhà khóc cũng bị Lisa bắt gặp?
Phòng tuyến trong lòng Chaeyoung dần dần sụp đổ: Sau khi trọng sinh, trừ bỏ lần đầu gặp Lisa, nàng vẫn duy trì tư thái ưu nhã, những lần tiếp theo... Quả thật quá mất mặt.
Ngay lúc Chaeyoung dùng mu bàn tay lau nước mắt trên má, nàng nghe Lisa cười khẽ nói: "Tiểu khóc nhè."
Chaeyoung há miệng thở dốc, muốn phản bác nhưng vì khóc thương tâm, không cách nào nói một câu rõ ràng.
Chaeyoung đành tiếp túc lau nước mắt rơi không ngừng.
Có lẽ Chaeyoung dùng sức nhiều nên hai má và đôi mắt càng đỏ hơn.
Lisa nắm tay nàng nói: "Ngẩng đầu."
Chaeyoung ngoan ngoãn chậm rãi cong mắt nâng lên, nháy nháy lông mi ướt át nhìn Lisa.
Lisa bỏ tay Chaeyoung, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt, một tay khác xoa đỉnh đầu nàng: "Không khóc."
Vốn dĩ khoảng cách giữa hai người rất gần, vì động tác của Lisa khoảng cách bị kéo ngắn thêm chừng mười centimet, Chaeyoung tinh tế ngửi mùi nước hoa trên người cô, mà mùi sữa tắm trên người nàng cũng bay thẳng vào mũi Lisa.
Chaeyoung híp mắt hưởng thụ thanh âm ôn nhu cùng động tác vuốt ve của Lisa.
Quả nhiên kết giao bạn bè với nữ chính có đãi ngộ không tồi, đói bụng có cơm ăn, khóc có người an ủi. So với các tỷ muội đời trước lúc nào cũng chỉ biết cùng nàng ăn chơi thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Khăn giấy không có trên bàn Chaeyoung chỉ, Park Tu đi một vòng trong thư phòng, cuối cùng tìm được trong hộc tủ.
Hưng phấn cầm đi ra ngoài, mới ngẩng đầu liền thấy em gái nhà mình bị một nữ nhân có vóc dáng cao nửa ôm vào ngực, mà em gái hắn còn đang thúc thít.
Park Tu vừa bước nhanh vừa lớn tiếng nói: "Uy! Cô là ai?" Cư nhiên dám ở đây vuốt ve Chaeyoung nhà hắn như vuốt ve con mèo nhỏ.
Đột nhiên Park Tu rống lớn làm Chaeyoung giật mình, lúc này mới chú ý tư thế giữa nàng và Lisa quá ái muội, vội vàng lui về sau hai bước rời khỏi lồng ngực Lisa, còn chưa kịp đứng vững đã bị Park Tu ra phía sau.
Lisa thả tay xuống, tóc Chaeyoung mềm mượt, sờ vào có cảm giác thoải mái cực kỳ. Tiếc nối vài giây, Lisa giương mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện.
Park Tu, 23 tuổi, là một diễn viên có lượng fans nhất định.
Lisa không phải kiểu người theo đuổi thần tượng, nhưng cũng từng xem phim hắn đóng, kỹ thuật diễn xuất tạm được, từng đạt giải diễn viên trẻ triển vọng.
Trước camera là một nam thần ít lời cao lãnh, vô dục vô cầu, nhưng bây giờ... Hình như là một người cuồng em gái?
Lisa thu liễm tâm tư, duỗi tay: "Xin chào, tôi là Lisa."
Park Tu cúi đầu nhìn tay Lisa vươn ra, đây là tay vừa rồi sờ tóc em gái hắn. Nhíu mày cả giận nói: "Làm gì?"
"Anh ba, chị Lisa là gia sư của em, anh phải lễ phép." Chaeyoung thấy thái độ Park Tu nói chuyện với Lisa, chân đều mềm nhũn. Anh không cần bày ra dáng vẻ hung thần ác sát chứ?
Park Tu ngẩng người, lập tức duỗi tay bắt tay Lisa xin lỗi: "Thật xin lỗi Lalão sư, tôi còn tưởng cô là nữ lưu..." Manh.
Chaeyoung nhanh chóng đạp mu bàn chân Park Tu, ngăn chữ cuối cùng không cho hắn tuôn ra. Nhưng hơi muộn một chút, Lisa hiểu ý tứ của Park Tu. Mới vừa nãy ý cười còn tươi rói, lập tức nâng mày biến thành lạnh lẽo.
Chaeyoung nâng tay đánh vào lưng Park Tu. Hắn thức thời lên tiếng xin lỗi lần nữa: "Tôi mới đóng phim ở núi sâu rừng già trở về có chút mệt mỏi, hơn nữa chưa từng gặp Lalão sư, nãy giờ mạo phạm xin Lalão sư bỏ qua cho."
Lisa để ý thấy động tác nhỏ của Chaeyoung, ý cười xẹt qua đáy mắt. Đối diện với Park Tu, trả lời: "Không có gì."
Chaeyoung nhẹ nhàng thở ra, sợ Park Tu lại nói mê sảng, vội vàng nhìn hắn: "Anh, tới giờ em phải học bù. Anh về phòng nghỉ ngơi đi, học xong em qua tìm anh."
Park Tu nhíu mày hỏi: "Mấy giờ kết thúc học bù?"
Người đại diện thông báo có hoạt động, lịch trình đã định, không đi không được. Nguyên nhân hắn nhíu mày là vì sợ Chaeyoung phải chờ lâu.
"6 giờ!"
Thời gian vừa kịp, mày Park Tu giãn ra: "Chút nữa anh phải dự một sự kiện, 6 giờ anh sẽ mau chóng trở về."
"Hảo!"
Chaeyoung gật đầu, không rõ tại sao Park Tu lại gấp như vậy. Nàng định nói Park Tu cứ tập trung công việc, mấy giờ về cũng được, nhưng hắn gấp gáp tạm biệt Lisa, xoay người nhanh chân xuống lầu.
Tới vội vàng đi cũng vội vàng!
Tiễn Park Tu đi, Lisa và Chaeyoung đi vào thư phòng. Cả hai ngồi xuống ghế, Chaeyoung nhanh đem bài tập đưa cho Lisa.
Đây là thói quen giữa hai người, trước khi bắt đầu tiết học, Lisa sẽ xem lại bài tập hôm qua cho Chaeyoung làm, kiểm tra độ chính xác sau khi nàng hoàn thành.
Nhưng hôm nay Lisa không mở ra xem, Chaeyoung nghi hoặc nhìn cô, Lisa thấp giọng hỏi nàng: "Vì sao Tiểu Chaeng khóc?"
Chaeyoung rầm rì trong chốc lát, không nghĩ sẽ nói ra. Nhưng nàng không thắng cặp mắt Lisa nhìn mình chằm chằm, đành ghé vào bàn, lẩm bẩm nói: "Em... Em nhớ anh ba."
Park Tu vẫn là Park Tu ở kiếp trước, rơi vào cái ôm ấm áp khiến nàng không nhịn được bật khóc.
Lisa nghe xong, thấy Chaeyoung giấu mặt vào giữa khuỷu tay, bộ dáng ngây thơ chất phác làm lòng Lisa ngày càng nghiêm trọng. Buộc miệng bật thốt: "Không phải khóc vì tôi?"
Chaeyoung oa trong khuỷu tay, không nghe rõ lời Lisa, nghiêng đầu hỏi lại: "Sao?"
Lisa ổn định hoảng loạn trong lòng, giả vờ nhẹ nhàng: "Không có việc gì."
Sau đó mở quyển bài tập Chaeyoung đưa, môi mỏng mở lộ: "Bữa nay là buổi học cuối cùng, trước đó đã hoàn toàn nội dung cần học bù. Hôm nay không còn gì, chúng ta ôn lại những gì đã học trước đó, củng cố kiến thức."
Chaeyoung gật đầu nói: "Được." Trên lớp học nghe lời lão sư sẽ không sai.
Nhưng không giống Chaeyoung tưởng tượng bắt đầu ôn tập, ngược lại Lisa cùng nàng tán gẫu.
Tầm nhìn Lisa vẫn rơi vào quyển vở, hỏi Chaeyoung: "Ngày mấy khai giảng?"
"Chín tháng sáu!"
"Ân, bình thường Tiểu Chaeng thích đi đâu chơi?"
"Có, Vạn Lặc Thành, trong đó có nhiều cửa hàng em thường tới."
Qua vài giây, Lisa hoang mang hỏi tiếp: "Còn đâu nữa?"
Theo bản năng Chaeyoung trả lời: "Quán bar trung tâm thành phố cũng không tồi."
Ý thức bản thân vừa nói gì, Chaeyoung lập tức nói tiếp: "Chị Lisa hỏi em những chuyện này làm gì?"
Lisa vén tóc ra sau tai, ánh mắt lập lòe: "Chỉ muốn biết hiện giờ người trẻ tuổi thích cái gì mà thôi!"
Cùng là nữ tử, Chaeyoung có thể hiểu được. Một người con gái không ai muốn nhận mình già, nếu bị người khác nói già nhất định sẽ tức giận, không cao hứng.
Lòng Chaeyoung rít gào, nhưng ngoài miệng lại nói: "Chị Lisa nói cứ như mình già lắm, chị rõ ràng còn rất trẻ."
Thiểm Chaeng chống cằm nhìn Lisa đoan trang, nói tiếp: "Em nhìn chị Lisa giống 18 tuổi thôi!"
"18 tuổi?" Lisa tự mình lẩm bẩm, sau đó khẽ cười nói: "Vậy sao Tiểu Chaeng gọi tôi là chị?"
Hiện tại Chaeyoung 20 tuổi: "..."
Nàng không nên nói gì thêm.
Chương 16:
Nhìn bộ dáng á khẩu không trả lời của Chaeyoung, lòng Lisa vui vẻ, trên mặt làm bộ nghi ngờ: "Ân?"
Chaeyoung không lời để nói. Biểu tình nghi ngờ trên mặt mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ, nhìn không thấy, sờ không được.
Nói chung Chaeyoung không thể nói vì Lisa lớn tuổi hơn mình. Vừa rồi mới khen người ta giống 18 tuổi, bây giờ nói vậy cho dù là ai cũng không vui, còn cảm thấy sự khích lệ kia là dối trá...
Chaeyoung nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt quét khắp nơi, sau một lúc, Lisa thu hồi tâm tư trêu cợt chuẩn bị bắt đầu ôn tập, Lisa do dự nói ra câu mà bản thân muốn từ lâu nhưng chưa bao giờ thực hiện: "Li... Lisa!"
Tay Lisa mở quyển bài tập dừng lại.
Chaeyoung thấy Lisa không có phản ứng, trong lòng đánh bàn tính nhỏ.
Kiếp trước nàng luôn gọi Lisa là chị Lisa, chẳng qua muốn ở trước mặt Lục Cảnh Thần cáo trạng cô: "Anh Cảnh Thần, chị Lisa bỏ chiếc nhẫn anh tặng cho chị ấy, nếu là em nhất định không bao giờ em vứt bỏ". "Anh Cảnh Thần, tại sao chị Lisa đối với em như vậy? Em chỉ muốn kết giao bạn bè mà thôi...". "Anh Cảnh Thần, chị Lisa không hiểu gì đã ra tay đánh em, em đau quá...". "Chị Lisa, em thật sự chúc phúc cho chị và anh Cảnh Thần, cho nên không nên nghĩ em xấu xa như thế, được không?"
Chaeyoung: "..." Kiếp trước nàng đúng là đứa ngốc.
Gọi một lần, lần thứ hai không còn nói lắp, Chaeyoung ngẩng đầu, ánh mắt linh động vừa vặn đối diện với Lisa, bốn mắt nhìn nhau, ôn nhu nói: "Lisa."
Lần này Lisa đáp lại nhưng chỉ đơn giản ừ nhẹ.
Xem biểu tình không tức giận cũng không vui vẻ quá mức. Bộ dáng Lisa thế này hình như không có vấn đề gì, Chaeyoung thầm nghĩ.
Tới lui Park gia một thời gian, Lisa thả lỏng không ít không còn câu nệ, cô bưng ly nước dì Vương đưa tới nhấp một ngụm, nhìn như động tác giống như thong dong nhưng thực chất đang che giấu hoảng loạn trong lòng, đặt lại ly nước xuống bàn, vô tình làm đổ vài vệt thấm ướt quyển vở còn mới chưa sử dụng của Chaeyoung.
Nhưng Chaeyoung không nhìn thấy, nàng sợ Lisa biết tật xấu của mình, nên một chăm chú kiểm tra tất cả bài tập một lượt, muốn tìm chỗ nào không hiểu rồi thỉnh giáo Lisa, mong chuyển dời sự chú ý.
Chaeyoung cứ cúi đầu không chú ý tới, sau khi Lisa uống nước xong, ánh mắt luôn dán trên người nàng, nhiều cảm xúc bao trùm trong đó.
Tiểu sủng vật thật đáng yêu!
Làm cô... Nhịn không được muốn đem về nhà!
-----------------
6 giờ... Park Tu có mặt theo lời đã hẹn trước đó.
Chuyện đầu tiên bước vào trong là chạy lên lầu 3 gõ cửa thư phòng hỏi Chaeyoung xong chưa?
Vừa vặn giờ học kết thúc, Chaeyoung đang thu thập sách vở.
Trong suốt quá trình giống Lisa nói, đơn giản ôn lại kiến thức, không có gì đặc biệt xảy ra, chẳng qua thời điểm kết thúc, Chaeyoung luôn lén nhìn cô, rồi ngập ngừng nói luyến tiếc Lalão sư, mục đích muốn lưu lại ấn tượng tốt.
Sau đó... Lisa tặng nàng cây bút làm kỷ niệm. Mấu chốt ở đây, cây bút này không phải bình thường, vì trong nguyên thư có đề cập đây là vật đính ước mà Lisa tặng cho Lục Cảnh Thần...
Lúc Chaeyoung đang vui vẻ vì bản thân thành công lấy được vật đính ước giữa hai người họ thì nghe Lisa lên tiếng đề nghị cùng nàng trao đổi lễ vật.
Không đợi Chaeyoung suy nghĩ nên đổi cái gì, Lisa đã tùy ý cầm một quyển vở trên bàn có giá trị chưa vượt quá năm đồng, nói cái này là tốt rồi. Khi Lisa bỏ nó vào túi, Chaeyoung mơ hồ nhìn thấy vết nhăn trên bìa quyển vở.
Cúi đầu nhìn bút máy trong tay, lại nghĩ nghĩ tới quyển vở, trong lòng Chaeyoung băn khoăn, thấy Lisa thu thập xong lên tiếng tạm biệt, lập tức gọi cô: "Chị Lisa, cùng em và anh ba ra ngoài chơi đi."
Chaeyoung chưa quen gọi 'Lisa', nên đưa ra đề nghị với Lisa cho nàng gọi cô là chị, ngoài dự kiến, Lisa tạm dừng vài giây thì gật đầu đồng ý.
Lisa ngừng tại chỗ, nhìn Park Tu xụ mặt vì lời nói của Chaeyoung, cười cười lắc đầu từ chối: "Không được, tôi còn có việc."
Áy náy trong Chaeyoung vẫn chưa tiêu tan, truy vấn tiếp: "Chuyện gì a?"
Lisa nhận thấy Chaeyoung khác lạ, thường ngày nàng sẽ không hỏi rõ ràng như vậy. Nhưng Lisa chỉ cười nói: "Ăn cơm với khách hàng." Bộ dáng ôn hòa cũng không ngại Chaeyoung đường đột.
Khách hàng?
Chaeyoung đã hiểu, Lisa ngoài việc làm gia sư cho nàng khẳng định còn bận việc khác.
Chaeyoung ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ minh bạch, lại đáng thường hề hề dò hỏi: "Vậy em có thể nhắn tin WeChat cho chị nói chuyện phiếm hay không?"
Lisa bị hàng loạt chuyển biến trên mặt Chaeyoung làm bật cười, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu nàng: "Đương nhiên."
Park Tu dựa cửa nhìn thấy động tác của Lisa, tâm nảy sinh ghen tuông. Vội vàng biến tới phía trước chen giữa hai người: "Tiểu Chaeng, Lalão sư rất bận."
Theo sau là nhìn Lisa phất tay cáo biệt: "Hẹn gặp lại Lalão sư, tôi đưa cô xuống lầu." Từ nhỏ Park Tu đã tùy tâm sở dục, hoàn toàn không phát hiện bộ dáng hiện giờ của mình là đuổi khách.
Chaeyoung sợ giây tiếp theo Park Tu sẽ đẩy Lisa đi, đánh nhẹ vào lưng hắn nói: "Anh, mau đi thay quần áo, em tiễn chị Lisa là được."
Trên người Park Tu vẫn còn mặc lễ phục tham dự sự kiện, hoa lệ mà trói buộc.
Nghe Chaeyoung nói, Park Tu nhanh chóng gật đầu chào Lisa rồi đi về phòng mình.
Hai người xuống lầu, Chaeyoung sợ Park Tu để lại ấn tượng không tốt, thay hắn giải thích: "Chị Lisa, chị đừng để ý, anh ba em không hiểu tình người lõi đời."
Lisa hơi hơi mỉm cười: "Ân."
"Tương đối mà nói, Park tiên sinh ổn trọng hơn nhiều." Đột nhiên Lisa nghĩ tới thái độ ứng xử của Park Tri Hành, thuận miệng nói.
Park tiên sinh?
Anh hai?
Tự nhiên Lisa nhắc tới anh hai làm gì?
Từ từ!
Đừng nói đúng với suy nghĩ của mình trước đó nha? Lisa thật sự... Thích anh hai sao?!
Đến khi Lisa rời đi, Chaeyoung cũng chưa lấy lại tinh thần. Nếu Lisa làm chị dâu nàng...
Vậy... Chẳng phải mỗi ngày đều là ngày lành sao?
Nữ chính yêu thích nam phụ, tình tiết tiểu thuyết thay đổi, Lục Cảnh Thần không có vợ. Hơn nữa không có nàng hổ trợ, Lục Cảnh Thần không thể dễ dàng chiếm được Park thị, hơn nữa nàng có thể nhắc nhớ Park Tri Hành nhiều hơn, để anh hai đề phòng đồng thời đối phó hắn. Cứ như vậy, Lục Cảnh Thần không thể làm gì Park gia!
Ân! Đây là kết cuộc Chaeyoung muốn nhìn thấy nhất!
Nếu không... Giúp Lisa một tay? Chaeyoung âm thầm tính toán làm thế nào tác hợp Lisa và Park Tri Hành.
Chaeyoung lôi kéo Park Tu tới chợ đêm, nhờ Park Tri Hành giúp đỡ, quán nhỏ của anh Vương chuyển đến khu phố ăn uống, quán không quá lớn nhưng cũng không nhỏ.
Đêm đó Park Tri Hành ăn tạc xuyến xong, hôm sau nghe Chaeyoung nói thứ bảy mỗi tuần sẽ đến giúp anh Vương. Sợ ban đêm không an toàn, Park Tri Hành liền giúp hắn một quán nhỏ, không cần Chaeyoung đi hổ trợ nữa.
Park Tu không có sự cảnh giác của minh tinh, đơn giản đeo kính râm đi theo Chaeyoung xuống xe, hai người chưa đến quán anh Vương thì fans phát hiện, vì thế bị mọi người bao vây.
Park Tu nghe Chaeyoung nói đồ ăn rất ngon, hơn nữa là một quán có không khí rất ưu nhã, khả năng bảo mật cũng tốt nên hắn không cải trang hay ăn mặc kín đáo, cứ hiên ngang mà đi. Nhưng ai ngờ chỗ Chaeyoung dẫn hắn tới là đường cái rộng lớn...
Một tiếng sau, Chaeyoung lôi kéo Park Tu đột phá vòng vây tầng tầng trốn vào xe.
Hai người thở hồng hộc, qua vài phút, Chaeyoung mở miệng: "Anh ba, em xin lỗi, không nghĩ tới..."
Park Tu đánh gãy lời Chaeyoung: "Không nghĩ tới anh của em hot như vậy phải không?"
Chaeyoung gật gật đầu biểu thị đồng ý: "Đúng thật không ngờ!"
"Hừ, ngoại trừ em, có ai nhìn thấy anh mà không thét chói tai." Park Tu kiêu ngạo ngẩng đầu lên cao, nếu có cái đuôi, chắc chắn bây giờ sẽ dựng thẳng đứng.
Chaeyoung: "Chị Lisa gặp anh cũng đâu thét chói tai?"
Xác thật, thời điểm Lalão sư thấy mình không hề có chút kích động. Park Tu động động mí mắt, thổi thổi tóc mái trên trán, nhẹ nhàng rầm rì hai tiếng, thanh âm muốn nói Chaeyoung không ủng hộ hắn nên xuất hiện cảm giác cô đơn.
Thấy cái đuôi của Park Tu cụp lại, Chaeyoung cười khẽ nói: "Anh gọi điện thoại cho anh hai, hỏi anh ấy có thời gian ra ngoài ăn cơm không, ba chúng ta cùng đi."
Chaeyoung rất muốn được cùng hai anh của mình ngồi xuống ăn bữa cơm, muốn cảm Lahai người bọn họ luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc và yêu thương nàng.
Chaeyoung nói xong mở cửa xe, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, thấy không có dấu hiệu fans tồn tại, bước xuống nói: "Em đi mua đồ ngon cho anh, nhớ ở trên xe đừng bước xuống."
Nhìn bóng dáng Chaeyoung rời đi, lần đầu tiên Park Tu thấy bất đắc dĩ khi mình là minh tinh nên không thể bồi bên cạnh em gái mọi lúc mọi nơi.
Lấy di động ra, theo lời Chaeyoung gọi cho Park Tri Hành, vang lên ba tiếng mới có người nhận.
"Anh?"
"Ân." Park Tri Hành đáp lời.
Park Tu nói thẳng đi vào chủ đề chính: "Có thời gian không? Cùng nhau ăn bữa cơm?"
"Em về rồi sao?"
Chuyện hắn quay về, trừ bỏ fans của hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, hình như người nhà không ai hay biết. Lúc nãy sau khi dự sự kiện về nhà, ba Park mẹ Park thấy hắn cũng là bộ dáng kinh ngạc.
Park Tu có chút không muốn: "Ân."
Park Tri Hành lật xem văn kiện trên bàn, cự tuyệt: "Không có thời gian."
"Vậy chút em nói với Tiểu Chaeng anh không có thời..."
Park Tu nói một nửa liền bị Park Tri Hành đánh gãy: "Gửi địa chỉ qua." Park Tri Hành nghe nhắc đến em gái, lập tức thu hồi lời trước đó.
Park Tu cười cười, hắn biết có em gái, mọi việc đều thông qua.
Trước khi cúp máy, Park Tu nhớ tới một việc, nói: "Đúng rồi, hỏi anh chuyện này."
Bên kia truyền đến âm thanh ân nhẹ.
Park Tu cay mày, hỏi: "Em không ở nhà hai tháng, anh khi dễ em gái em như thế nào? Tại sao em ấy trở nên ngoan ngoãn như vậy? Anh biết Tiểu Chaeng làm gì không? Nói biết chỗ bán đồ ăn ngon nên kêu em chở đi mua."
Park Tu nghi ngờ: "Một đêm có thể lớn lên sao?" Hắn không tin chuyện ma quỷ Park Tri Hành nói, nhất định hắn đã làm gì Chaeyoung.
Đối diện không nói gì, chỉ có âm thanh lật trang giấy ào ào.
Park Tu do dự vài giây mới lên tiếng: "Hôm nay Tiểu Chaeng... Ôm em khóc."
Lớn như vậy rồi lần đầu tiên được em gái ôm, còn nói vì nhớ hắn mới rơi lệ, tâm Park Tu mềm mại vạn phần.
Ấm áp bành trướng trong lòng Park Tu nhanh chóng bị Park Tri Hành tạt nước lạnh: "Em đạp phân?"
"..." Hắn không nên thể hiện cảm tính với Park Tri Hành! Park Tu căm giận nói: "Nhớ đến đúng giờ, cúp!"
Park Tu vừa tắt máy, Park Tri Hành ký vào bảng hợp đồng rồi nói với trợ lý tối nay không cần mở cuộc họp, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip