Chương 11 Tôi đã trở lại

Tuy rằng không khí rất kỳ quái, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn là cẩn thận giúp Phác Thái Anh sấy khô tóc.

Phác Thái Anh cúi đầu ngồi trên giường bệnh, Lạp Lệ Sa cầm máy sấy, có chút không được tự nhiên, "...Đi thôi, đi ra ngoài gặp bác sĩ."

Phác Thái Anh gật gật đầu, ngước mắt nhìn thoáng qua, vừa vặn cùng Lạp Lệ Sa bốn mắt nhìn nhau, Phác Thái Anh tức khắc đỏ bừng mặt.

Nàng cũng không biết bản thân mình sao lại như vậy, rõ ràng không phải người da mặt mỏng a, như thế nào ở trước mặt Lạp Lệ Sa cứ luôn đỏ mặt.

Đôi tay Phác Thái Anh chống lên giường bệnh leo xuống, Lạp Lệ Sa nhớ tới chuyện chân tay nàng vô lực, đem dây máy sấy quấn lại tốt, một tay cầm, một tay khác duỗi đến trước mặt Phác Thái Anh, "Tôi đỡ em."

Phác Thái Anh cắn cắn môi, đem hai tay đặt lên trên cánh tay Lạp Lệ Sa, chậm rì rì mà lết tới phòng khám bệnh.

Phác Thái Anh nghĩ thầm, kỳ thật không tiếp xúc với Lạp Lệ Sa, tay chân của nàng cũng không có mềm như vậy, vẫn có thể tự mình đi đường.

Chính là nàng muốn tới gần Lạp Lệ Sa một chút.

Mặc dù thân thể sẽ có phản ứng kỳ quái.

Bác sĩ là nữ nhân trung niên, mang mắt kính, kêu Phác Thái Anh ngồi xuống, bắt mạch cho nàng.

Phác Thái Anh ngồi lên ghế trước bàn khám bệnh, Lạp Lệ Sa thu tay lại, đứng ở phía sau nàng, đề phòng nàng lại bị mềm nhũn thân thể mà ngã ra phía sau.

Lạp Lệ Sa trước giờ chưa từng thấy qua nữ nhân mềm như Phác Thái Anh vậy.

Bác sĩ bỏ đồ như cái gối thu nhỏ lên bàn, để Phác Thái Anh đặt cổ tay lên trên.

Phác Thái Anh xắn ống tay áo to rộng lên tới khuỷu tay, cánh tay trắng thon để lên trên, làn da trắng sáng lên, ở trên có mấy cái mạch máu tinh tế màu xanh tím rất là bắt mắt.

Bác sĩ bắt mạch xong, Phác Thái Anh vội vàng hỏi: "Bác sĩ, cháu có phải bị cảm bởi vì dính mưa hay không? Lát nữa có thể phát sốt hay không a?"

Bác sĩ nói: "Xác thật có chút cảm lạnh, bất quả cơ địa cháu tốt, cảm mạo phát sốt là không có khả năng lắm, chút nữa uống chút nước đường đỏ, uống xong đổ mồ hôi ra là được rồi."

Phác Thái Anh nhận lấy đơn thuốc bác sĩ đưa cho nàng, xoay người yếu ớt mà cười ngây ngô với Lạp Lệ Sa, "Thân thể em trước kia thật sự rất kém, không biết vì cái gì bỗng nhiên tốt lên."

"Ân." Lạp Lệ Sa mặt vô biểu tình mà đáp lại một chữ.

Cũng không biết có tin không.

Phác Thái Anh sợ bị Lạp Lệ Sa vạch trần lời nói dối, nhịn không được tâm hoảng hốt, né tránh tầm mắt Lạp Lệ Sa.

Đúng rồi! Nàng tới phòng y tế không phải vì khám bệnh cho mình a!

Phác Thái Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Bác sĩ, bác khám cho Lệ Sa một chút đi, nhìn xem cô ấy có chỗ nào không thoải mái hay không." Phác Thái Anh đánh bạo giữ chặt tay Lạp Lệ Sa, không cho Lạp Lệ Sa cơ hội rời đi.

Lạp Lệ Sa mắt nhìn tay mình bị Phác Thái Anh bắt lấy, xúc cảm trơn trượt từ đầu ngón tay thập phần khiến người phân tâm.

"Thân thể tôi rất tốt, không cần khám bệnh." Nói xong trên tay hơi dùng sức rút về.

Phác Thái Anh đương nhiên sẽ không để cô thực hiện được.

"Không được, trên người của cô cũng ướt, vạn nhất người cô yếu thì sao, cảm mạo rất khó chịu!"

Phác Thái Anh không có biện pháp nói em hoài nghi dạ dày cô đau, chỉ có thể tìm lý do cá biệt để cô khám bệnh.

Tay Phác Thái Anh nắm thật sự chặt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, sợ cô rời đi.

Lạp Lệ Sa nhíu mày, hai người giằng co, ai cũng bất động.

Bác sĩ xem hết toàn bộ quá trình, bỗng nhiên cười, "Cảm tình hai người thật tốt." Lại nói với Lạp Lệ Sa: "Nếu bằng hữu cô kiên trì như thế, cô liền khám một chút đi, khám bệnh lại không có tổn thất gì."

"Đúng vậy, bác sĩ nói rất đúng, Lệ Sa, cô khám một chút nha ~" Thanh âm Phác Thái Anh vừa mềm vừa ngọt, giống như là đang làm nũng, còn nhân cơ hội lắc lắc tay Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.

Thời điểm bác sĩ bắt mạch cho Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh còn khẩn trương hơn Lạp Lệ Sa, đôi mắt nhìn chằm chằm chớp cũng không chớp, hai tay gắt gao xoắn lại với nhau.

Bác sĩ bắt mạch xong, ngước mắt đang muốn nói chuyện với Lạp Lệ Sa, thấy đôi mắt nhỏ của Phác Thái Anh ở một bên, nhịn không được cười, nói với Lạp Lệ Sa: "Bằng hữu này của cô không tồi, còn quan tâm cô hơn cả chính cô."

Lạp Lệ Sa quay đầu lại liếc mắt nhìn Phác Thái Anh một cái, cảm thấy bộ dáng nhỏ khẩn trương của Phác Thái Anh còn rất chọc người thích.

Trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, "Bác sĩ, thân thể tôi thế nào?"

Phác Thái Anh sốt ruột nói: "Thân thể Lệ Sa không có việc gì đi, ở bên ngoài gió lạnh thổi có thể đau dạ dày hay không a?"

Bác sĩ cười nói: "Yên tâm đi, thân thể Lạp giáo sư không có việc gì, không có cảm mạo phát sốt, càng không có bị lạnh đau dạ dày."

Phác Thái Anh lập tức thở ra một hơi, "Thật tốt quá, vừa rồi em lo lắng gần chết." Trong lòng mạnh mẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, dạ dày Lạp Lệ Sa không thành vấn đề, chứng tỏ cô không phát hiện cái tin nhắn kia. May mắn nàng kịp thời thu hồi.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, ánh mắt hơi hơi nhu hòa.

Trên người Phác Thái Anh mặc đồ bệnh nhân, không có biện pháp rời khỏi phòng y tế, Lạp Lệ Sa cầm chìa khóa ký túc xá của nàng đi lấy quần áo về cho nàng thay.

Phác Thái Anh đặc biệt áy náy, nữ thần hoàn mỹ của nàng vì cái gì lại lưu lạc đến mức làm chân chạy lấy quần áo cho chính mình, đều do nàng, giả vờ cái gì không giả lại giả bệnh, đầu óc cũng ngốc nghếch, chạy ra tìm người thế mà lại quên mang ô.

Khi Lạp Lệ Sa rời đi, Phác Thái Anh một bộ dáng lo lắng sốt ruột, cõi lòng đầy áy náy, Lạp Lệ Sa suýt chút nữa cho rằng bản thân không phải đi lấy quần áo giùm nàng, mà là đi ra chiến trường.

"Đừng sợ, tôi sẽ nhanh trở lại." Lạp Lệ Sa cho rằng Phác Thái Anh sợ hãi một mình chờ ở phòng y tế.

Phác Thái Anh lưu luyến không rời mà nhìn Lạp Lệ Sa rời đi, thở dài, ngã lên giường bệnh phát ngốc.

Thời điểm hộ sĩ bưng trà gừng đường đỏ tiến vào, thấy bộ dạng Phác Thái Anh, ngạc nhiên nói: "Đây là làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn rất có tinh thần sao?"

Phác Thái Anh từ trên giường bệnh ngồi lên, đôi tay chống cằm, "Lạp giáo sư đối với em thật tốt quá, về sau em cũng sẽ đặc biệt đặc biệt tốt với cô ấy."

Hộ sĩ "Xì" cười một tiếng, "Lời này em hẳn là nên giáp mặt nói với Lạp giáo sư."

Hộ sĩ đưa trà gừng đường đỏ cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh thổi thổi, cái miệng nhỏ nhấp uống hết.

Hộ sĩ tiếp nhận ly nước không, rời đi phòng bệnh đơn trước nói: "Chị cho rằng Lạp giáo sư đối với ai cũng đều lạnh như băng, không nghĩ tới cô ấy đối với em ôn nhu như vậy. Mang em tới phòng y tế, giúp em thay quần áo sấy tóc, còn đặc biệt đi ký túc xá giúp em lấy quần áo......"

Sau khi hộ sĩ rời đi, Phác Thái Anh ngơ ngác nghĩ tới lời nàng nói.

Xác thật, Lạp Lệ Sa đối với nàng quá đặc biệt.

Chẳng lẽ bởi vì chính mình là người xuyên thư, là nữ nhân được trời chọn?

Phác Thái Anh bụm mặt nghĩ.

Có chút kích động nhỏ a.

Lạp Lệ Sa lấy quần áo xong trở về, thấy Phác Thái Anh nằm ở trên giường bệnh, đôi tay bụm mặt không biết suy nghĩ cái gì, từ vành tai đến cổ tất cả đều phiếm đỏ hồng.

"Quần áo của em." Lạp Lệ Sa đi qua để quần áo lên trên người Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nghe được thanh âm Lạp Lệ Sa, lập tức ngồi dậy, hưng phấn mà nói: "Lệ Sa, cô đã trở lại!" Trong mắt tinh quang lập lòe, môi hồng cong lên, lộ ra hàm răng trắng sáng chỉnh tề.

Hô hấp Lạp Lệ Sa hơi chậm lại, tim đập trầm ổn từ trước đến nay bỗng nhiên rối loạn mấy nhịp.

"Ân, tôi đã trở lại." Con ngươi Lạp Lệ Sa nặng nề nhìn chằm chằm Phác Thái Anh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip