Chương 4 Tớ muốn cứu vớt cô ấy

"Lạp Lệ Sa? Cậu nói chính là giáo sư trẻ tuổi nhất ở trường chúng ta Lạp Lệ Sa hả?!" Lục Mộng Nhu không dám tin tưởng hỏi.

Phác Thái Anh đỏ hốc mắt gật đầu: "Hẳn là cô ấy, Phó Thận Hành tới đại học Long Thành diễn thuyết cũng là vì muốn thấy cô ấy, tớ chỉ là việc ngoài ý muốn."

Lục Mộng Nhu không biết nói gì cho phải.

Nếu Phó Thận Hành mà thích nữ nhân khác, nàng khẳng định không nói hai lời liền giúp đỡ Phác Thái Anh chỉnh đốn đôi cẩu nam nữ kia một phen, nhưng Phó Thận Hành thích lại là Lạp Lệ Sa! Chỉ số thông minh cao! Nhan sắc vô địch! Cao không thể với! Lạp Lệ Sa a!

Người ở đại học Long Thành thích Lạp Lệ Sa nhiều vô số kể, Phó Thận Hành thích nàng, cũng thật là bình thường.

Phác Thái Anh nói: "Phó Thận Hành không thích tớ, tớ muốn giải trừ hôn ước với hắn."

"Nhất định phải giải trừ, Phó Thận Hành lại chẳng phải là nhân vật ghê gớm gì, nếu không phải cậu thích hắn, với gia thế của cậu hắn căn bản không xứng với cậu...."

Lục Mộng Nhu lòng đầy căm phẫn nói, thời điểm đang muốn tiếp tục nói, khóe mắt bỗng nhiên liếc đến một thân ảnh thanh lãnh cao nhã, tức khắc mặt đầy xấu hổ.

"Lạp, Lạp giáo sư, chào buổi chiều." Lục Mộng Nhu giật giật tay áo Phác Thái Anh, đưa mặt ra hiệu cho nàng.

Trong lòng Phác Thái Anh nhảy dựng.

Nàng đây là sau lưng nhắc tới nữ chủ mãi kết quả nhắc đến nỗi nàng xuất hiện luôn?

Hiện tại Phó Thận Hành cùng Lạp Lệ Sa còn chưa có quan hệ gì, chính mình ở sau lưng nói người ta là không tốt. Phác Thái Anh xoay người lại, mặt có chút đỏ, dự định xin lỗi Lạp Lệ Sa, kết quả sau khi thấy Lạp Lệ Sa, lập tức kinh diễm mà tắt tiếng.

Nữ nhân trước mắt vóc dáng cao gầy, dáng người phù hợp, trên người mặc váy lụa dài đơn giản màu xanh lá, tóc dài màu trà hơi quăn xõa tung, làn da trắng, màu mắt thực nhạt, tựa như châu lưu ly, sắc môi đỏ thẫm, thần sắc lãnh đạm, trong ngày xuân ấm áp cả người lại lộ ra lạnh lẽo, cao không thể với, rồi lại thấy trái tim Phác Thái Anh bang bang nảy lên.

"Thực xin lỗi Lạp giáo sư, chúng ta không nên nói sau lưng ngài." Lục Mộng Nhu nhanh chóng nhận sai.

Thanh âm Lục Mộng Nhu đánh tỉnh Phác Thái Anh, nàng liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa một cái, ngượng ngùng rũ mắt, lại nhịn không được nhìn thoáng qua.

Thì ra nữ chủ đẹp như vậy sao? Không chỉ đẹp, mà còn cả người tỏa ra tiên khí! Nàng là một nữ hài tử mà nhìn đến còn động tâm không thôi, trách không được nam chủ có chấp niệm sâu như vậy đối với cô, vì có được cô không tiếc đẩy cô xuống vực sâu đau khổ, rồi lại vươn một bàn tay ra nắm lấy cô làm Chúa cứu thế của cô.

Tiểu thuyết miêu tả bề ngoài của Lạp Lệ Sa không nhiều lắm, từ ngữ của tác giả thiếu thốn, chỉ nhắc qua vài lần nàng thực đẹp, thực lạnh lùng, là bạch nguyệt quang trong lòng Phó Thận Hành.

Lúc Phác Thái Anh đọc liền khịt mũi khinh thường, nghĩ thầm cho dù đẹp lại có thể đẹp đến mức nào.

Hiện tại nàng thu hồi ý tưởng khi đó, Lạp Lệ Sa có thể đẹp tới tận trong lòng nàng!

Lục Mộng Nhu thấy Phác Thái Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa mà không nói lời nào, vội vàng kéo nàng một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thái Anh, mau xin lỗi a."

"A, xin, xin lỗi." Phác Thái Anh phục hồi lại tinh thần, trên mặt lộ ra tươi cười tự cho là đáng yêu nhất không người nào có thể cưỡng lại được, đi lên phía trước vài bước, tới trước Lạp Lệ Sa, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp đến làm nàng hít thở không thông kia, "Lạp giáo sư, xin chào, em là Phác Thái Anh, thực xin lỗi, vừa rồi em không có ý nói cô không tốt, cô đừng để ý được không?" Đôi mắt thủy nhuận chớp chớp.

Lông mày Lạp Lệ Sa nhàn nhạt cau lại, "Không có ý nói tôi không tốt, vì sao lại xin lỗi?"

Phác Thái Anh không có nửa điểm sợ, nghiêng đầu tiếp tục giả vờ đáng yêu: "Bởi vì sợ Lạp giáo sư hiểu lầm em nha, em thực ngưỡng mộ Lạp giáo sư, không hy vọng Lạp giáo sư chán ghét em."

Lạp Lệ Sa dời ánh mắt đi, không nhìn khuôn mặt nhỏ trong trắng hơi đỏ trước mắt này, "Sẽ không."

"Sẽ không chán ghét em...... Hay là sẽ không hiểu lầm em?"

"Sẽ không nhớ rõ." Ngữ khí Lạp Lệ Sa bình đạm, nói xong liền xoay người rời đi.

Phác Thái Anh nhìn bóng dáng Lạp Lệ Sa, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

"Hô, làm tớ sợ muốn chết, may mắn Lạp Lệ Sa không so đo với chúng ta, bằng không với sự ảnh hưởng của cô ấy ở trường, chỉ cần nói một tiếng, hai người chúng ta khẳng định sẽ bị những người khác cô lập." Lục Mộng Nhu vuốt vuốt ngực nói.

Trên mặt Phác Thái Anh lộ ra nụ cười mộng ảo, "Lệ Sa không chỉ đẹp, còn thực thiện lương, thật sự vô cùng hoàn mỹ ~"

Lục Mộng Nhu nghe ngữ khí Phác Thái Anh nhộn nhạo, cả người đều nổi da gà, cạn lời nói: "Này, Phác Thái Anh, cậu không sao chứ, cho dù cô ấy hoàn mỹ thì cũng là nữ nhân, cậu đừng có bày ra bộ dáng hoa si được không."

"Không đúng, nam nhân hay nữ nhân có quan hệ gì." Phác Thái Anh ôm cánh tay Lục Mộng Nhu, lôi kéo nàng đi về hướng Lạp Lệ Sa rời đi, "Phó Thận Hành là nam nhân, cũng là tra nam, so sánh với hắn, tớ tình nguyện phát hoa si với Lệ Sa."

"Hơn nữa, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, sao lại có thể bị tên tra nam Phó Thận Hành kia phá hư, tớ muốn cứu vớt cô ấy!" Phác Thái Anh nghiêm túc nói với Lục Mộng Nhu.

"Cậu đừng quên hiện tại Phó Thận Hành là vị hôn phu của cậu, trước khi cứu Lạp Lệ Sa, cậu cứu được chính mình không." Lục Mộng Nhu cảm thấy hôm nay Phác Thái Anh kỳ kỳ quái quái, "Bây giờ cậu muốn lôi kéo tớ đi đâu a?"

"Đương nhiên là đi tìm Lệ Sa ~~~" Đôi mắt nai tơ to tròn của Phác Thái Anh cười thành vầng trăng non cong cong.

Lục Mộng Nhu: "...... Từ bỏ đi."

Lục Mộng Nhu ngàn lần muốn cự tuyệt cuối cùng vẫn là đi theo Phác Thái Anh cùng đi tìm Lạp Lệ Sa, bất quá các nàng chỉ nhìn thấy Lạp Lệ Sa vào tòa nhà thực nghiệm, lại không biết cô đi vào phòng thí nghiệm ở tầng nào.

Khác với giảng viên chuyên ngành của Long Thành đại học, Lạp Lệ Sa không chỉ am hiểu một chuyên ngành, cô dường như tinh thông hết mọi chuyên ngành, hoàn toàn có năng lực giảng dạy chuyên ngành cho các sinh viên. Hạng mục thực nghiệm trong tay cô đề cập đến vật lý, hóa học, sinh học, toán học,... đã có mấy thực nghiệm đạt được thành tích, nghe nói cô còn tự mình mở công ty! Nhân sinh chỉ có thể làm cho người phải kinh ngạc cảm thán, cảm xúc hâm mộ ghen ghét đều không thể sinh ra.

Lục Mộng Nhu giữ chặt Phác Thái Anh đang muốn gõ cửa từng phòng tìm người, nói: "Thứ hai Lạp Lệ Sa có tiết, đến lúc đó đi lên trường tìm cô ấy không phải là được rồi à. Tòa nhà thực nghiệm có mười một tầng, mỗi tầng có ít nhất 5 phòng thí nghiệm, gõ cửa từng cái không chỉ lãng phí thời gian, còn có khả năng bỏ lỡ Lạp Lệ Sa -- nói không chừng khi chúng ta đang tìm ở cửa Đông thì cô ấy đã rời đi từ cửa Tây rồi."

Phác Thái Anh mất mát nói: "Được rồi, tại sao hôm nay không phải chủ nhật a."

"Tớ thấy cậu là si ngốc rồi." Lục Mộng Nhu nói, "Chuyện quan trọng nhất bây giờ của cậu không phải là tìm Lạp Lệ Sa, mà là giải trừ hôn ước với Phó Thận Hành."

Phác Thái Anh thở dài: "Giải trừ hôn ước đâu có đơn giản như vậy a. Chuyện Phó Thận Hành thích Lạp Lệ Sa là tớ vô tình phát hiện, ngày thường hắn đối với tớ hay ba mẹ tớ đều săn sóc mười phần chu đáo, không có chứng cứ hắn thích người khác, ba mẹ tớ khẳng định sẽ không đồng ý cho tớ giải trừ hôn ước."

"Chẳng lẽ cậu tiếp cận Lạp Lệ Sa là vì thu thập chứng cứ?" Lục Mộng Nhu kinh ngạc hỏi.

Phác Thái Anh nói: "Cũng không hẳn là vì thu thập chứng cứ?" Chủ yếu vẫn là bởi vì nàng luyến tiếc Lạp Lệ Sa sau này bị nam chủ khi dễ.

Phó Thận Hành mười hai tuổi mới được Phó gia thu dưỡng, chỉ cần người để ý đều biết hắn không có cùng huyết thống với Phó gia, khi Phó Thận Hành mười lăm tuổi, mẹ Phó nhiều năm không có con bỗng nhiên trai già sinh ngọc, Phó Thận Việt ra đời, tình trạng Phó Thận Hành xuống dốc không phanh.

Phó Thận Hành không chỉ phải chịu vắng vẻ ở trong nhà, ở trường quý tộc tư nhân mà hắn học, Phó Thận Hành cũng bắt đầu gặp bạo lực học đường.

Những người đó chế nhạo hắn, không ngừng lấy chuyện hắn là con nuôi ra kích thích hắn, nói hắn là cô nhi, không có ai yêu thương hắn, cha mẹ nuôi của hắn có con ruột rồi nhất định sẽ đưa hắn trả về cô nhi viện.

Phó Thận Hành bị câu nói "Trả về cô nhi viện" này chọc giận, thở dốc xông tới đánh nhau với những người đó, kết quả hắn thế đơn lực mỏng, bị bốn năm người đè ở trên mặt đất đánh.

Bọn họ đánh Phó Thận Hành xong liền nghênh ngang mà đi, để lại Phó Thận Hành mặt mũi đầy máu nằm trong bụi cỏ yên lặng rơi lệ.

Lạp Lệ Sa đúng lúc này xuất hiện trước mắt Phó Thận Hành cứu hắn.

Lạp Lệ Sa đưa người đến phòng y tế liền quên đi chuyện này, nhưng Phó Thận Hành vẫn còn nhớ rõ, trong buổi chiều tối tăm khiến người tuyệt vọng kia, Lạp Lệ Sa như ánh sáng chiếu vào đáy lòng hắc ám của hắn.

Kết quả Phó Thận Hành đối xử với ánh sáng Lạp Lệ Sa như thế nào?

Khiến cô thân bại danh liệt, không nơi nương tựa, rồi lại vươn tay tới cứu vớt cô.

Câu kết của tiểu thuyết khiến Phác Thái Anh khắc sâu ấn tượng.

-- Bọn họ cuối cùng trở thành ánh sáng của lẫn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip