Chương 34: Chaeyoung, em thật là ngốc
"Hoony...?" Với một Anh Hoony thất thần, nhìn nàng chằm chằm như thế Chaeyoung quả thật có chút không quen.
Thanh âm trong trẻo của Chaeyoung làm Park JiHoon sực tỉnh, anh cười hỏi, "Em có muốn vào cùng không?"
Chaeyoung lắc đầu, từ tốn đáp, "Vậy anh mau chóng vào đi, bên phía Cục tình báo có chút chuyện, em phải đi ngay bây giờ. Dù sao cô ta cũng tỉnh lại rồi!"
"Ừm. Anh vào trước nhé!"
Đợi khi bóng lưng cao lớn của Park JiHoon khuất dần sau cánh cửa, Lisa mới lên tiếng, giọng nói có chút không nỡ,
"Vợ phải đi ngay sao?"
"Tôi phải đi rồi, có thể đêm nay sẽ về muộn." Chaeyoung bất đắc dĩ nói.
Ngày hôm nay xảy ra khá nhiều chuyện, nàng quả thực có chút mệt mỏi, nếu có thể ôm tên ngốc này, ấm áp ngủ một giấc thì tốt biết bao. Nhưng còn rất nhiều việc đè nặng trên lưng nàng, nàng không buông được cũng không bao giờ buông được.
Người nằm trong kia kẻ thù giết mẹ nàng, còn sống! Một ngày nào đó cô ta sẽ phải trả giá cho những tội ác của mình!
Lisa đứng ngay bên cạnh Chaeyoung là người đứng đầu trong giới hắc đạo, cô có thể thấy rõ thù hận, sát ý nồng đậm trong mắt vợ yêu. Cô thừa khả năng trả thù giúp cô ấy! Nhưng tính cách của Chaeyoung cô hiểu rõ, cô ấy tuyệt đối không muốn người khác nhúng tay vào việc của mình, đừng nói là nhận ân tình của người khác.
Nếu cô giúp nàng ấy, cô ấy sẽ cả đời bên cô mãi mãi không rời nhưng sẽ chỉ coi cô như ân nhân mà cung phụng.
Chaeyoung à, sao em lại ngốc thế chứ? Chẳng phải có chị là chồng hay sao? Việc gì cũng giấu kĩ trong lòng, cũng tự làm một mình, em hay là không muốn liên luỵ đến chị, hay là không tin tưởng chị?
"Vợ...."
"Đi nhé! Bái bai cưng."
Chaeyoung chợt nhận ra mình quá thất thố, nàng không được phép bộc lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác, nhanh chóng thu lại sát khí, cười tươi với Lisa . Trước khi đi còn không quên bẹo má trêu ghẹo cô.
Phòng bệnh.
Park Min Ah vừa tỉnh dậy, cơ thể gầy gò, trên cánh tay nhỏ bé đầy rẫy những vết chấm màu đỏ do kim tiêm để lại, sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống vô cùng.
"Ba, mẹ, anh..." Park Min Ah giọng nói nhỏ hơn muỗi đốt, thều thào nói không ra lời.
"Không sao rồi Min Ah, có mẹ ở đây, có mẹ ở đây!" Park phu nhân không kìm được xúc động khi con gái mới từ chỗ tử thần trở về.
Park lão gia dù vẻ mặt nghiêm khắc nhưng giọng nói có chút nghẹn ngào. Câu sau đột nhiên trở lên nghiêm nghị, lạnh lẽo vô cùng, "Còn có ba nữa, ba sẽ bảo vệ thật tốt Min Ah. Kẻ gây ra mọi chuyện này ba sẽ xử lí, khiến Min Ah của ba chịu uỷ khuất."
Park JiHoon nhận thấy sát ý trong lời người cha của mình, anh khẽ nhíu mày. Anh hiểu rất rõ cha mình, vì mẹ ông có thể làm tất cả mọi việc. Min Ah lại là con gái của hai người, Min Ah như ngày hôm nay đều do một tay Park lão gia chiều hư.
"Cha, mọi chuyện đều do con tự mình chuốc lấy, không liên quan tới người khác...." Park Min Ah yếu ớt lắc đầu.
Đứa con gái này, ông còn không hiểu hay sao? Rõ ràng là muốn bao che cho đôi cẩu nam nữ kia, Park lão gia hừ lạnh, "Con không cần nguỵ biện cho chúng. Cứ yên tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện có người cha này làm chủ."
"Cha, đừng mà. Nếu cha làm gì anh ấy...Con sẽ không sống được..."
"Uổng cho con một lòng si tình, đứa con gái tiểu tam kia có gì tốt mà nó si mê, bỏ rơi con!" Park lão gia trầm giọng nói.
Park Min Ah cố gắng giấu sự vui sướng trong lòng, khóc lóc,
"Không cha..."
"Được rồi! Con chịu khó dưỡng bệnh. Cha đi có chút việc."
Park lão gia phủi tay rồi ra ngoài. Có những chuyện nhất định ông phải làm để bảo vệ đứa con gái duy nhất này!
"Anh..." Park Min Ah yếu đuối quay ra nhìn Park JiHoon. Đây là thời cơ tốt nhất để cô ta tranh thủ sự đồng tình, thương hại từ người anh trai lạnh lùng này.
Nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt vô cảm hờ hững từ Park JiHoon. Đối diện với đôi mắt phượng sắc bén thâm thuý kia, Park Min Ah sởn gai ốc, cô ta có cảm giác lớp nguỵ trang của mình bị đôi mắt kia xuyên thấu.
Tại sao? Cô ta đã bệnh ra nông nỗi này, vẫn không nhận được sự yêu thương, cưng chiều từ anh ấy?
Chaeyoung có gì tốt?
"Mẹ ra ngoài chút được không? Con muốn nói chuyện riêng với Min Ah."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip