Chương 89 : La Gia xãy ra biến
Chaeyoung đi thẳng lên lầu, không thèm ngoái lại.
"Ầm!" Thanh âm lạnh lẽo vang lên làm Lisa giật mình, đáy lòng dâng lên cảm xúc sợ hãi, vợ yêu sẽ không phải từ giờ mà dâng lên cảm giác chán ghét cô đấy chứ...?
Từ đó có phải hay không hai người sẽ nảy sinh khoảng cách rồi vì hiểu nhầm vì chia ly giống như họ Kim kia với cô gái nhỏ của hắn? Không được! Cô không cho phép chuyện này xảy ra!
Trong lòng lại thoáng lạnh, Lisa ôm cái mông đau của mình thu dọn tàn cuộc, vô tình ngẩng đầu thấy ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ....
Đêm nay khẳng định là một đêm không yên bình.
Chừng 12h đêm, ngay lúc đồng hồ điểm chuông, Lisa còn đang nằm nghiêng lưng trên ghế sofa trằn trọc thì chuông điện thoại vang lên. Sắc mặt cô khẽ đổi.
Vội vàng viết mảnh giấy để lại cho vợ yêu, cô vốn định sáng mai sẽ thành thực tâm sự với cô ấy chỉ là không có thời gian! Để anh giải quyết xong chuyện kia cũng không muộn đi...
Chaeyoung đứng ở mép cửa sổ nhìn xuống, chiếc Lamborghini màu bạc dần biến mất trong màn đêm, trái tim như ai đó bóp nghẹt! Tên này không phải giả trò trẻ con giận dỗi với nàng sau đó nghĩ nàng sẽ đi tìm chi ta về đấy chứ?
Nàng hừ lạnh, phủi tay lên giường, đắp chăn mỏng lên người. Không quan tâm, không nghĩ tới tên khốn lừa đảo ấy nữa! Chị ta thì có gì tốt đẹp chứ? Nàng có tiền, có sắc chẳng lẽ không tìm được một anh chàng cao phú soái nào đó tốt hơn tên khùng kia chứ?
Chỉ là lật người qua lại mấy lần, vẫn không ngủ được. Hình ảnh vô lại của ai kia không báo trước mà phá vỡ giấc ngủ của cô. Chaeyoung vò đầu lẩm bẩm: cút đi, cút đi!!!! Đừng ám tôi nữa!!!!
...........
Sáng hôm sau Chaeyoung đem đôi mắt cú vọ tỉnh giấc. Nàng ôm hụt lấy không khí, lại chợt nhận ra chị ta đi rồi....
Đáy lòng tuy có chút mất mát nhưng Chaeyoung rất nhanh lấy lại tinh thần, cùng lắm nàng lại trở về cuộc sống trước kia thôi mà! Đâu có chết được!
Chỉ là Chaeyoung đã đánh giá thấp khả năng ỷ vào Lisa của mình, nàng thay đồ, ôm cái bụng đói meo xuống phòng bếp, cuối cùng vẫn là không kiếm được chút đồ ăn nào bỏ vào bụng. Vốn định ra phòng khách xem TV cho đỡ đói, chỉ là lại nghĩ tới chuyện hôm qua, Chaeyoung mất hứng quyết định ra ngoài ăn sáng.
Chỉ là nàng không để ý nét chữ khí phách, rồng bay phượng múa đang chờ người tới đọc.......
..............
10h sáng.
Seoul trung tâm đầu não của La Gia.
Có một nữ nhân ngồi trên ghế chủ toạ dù gương mặt có chút mệt mỏi nhưng không tài nào lấn át được khí chất sát phạt từ cô.
Động tác cô tao nhã xem từng báo cáo người bên dưới đưa lên, lật liền mạch vài trang, dù chỉ trong chớp lát nhưng lượng thông tin đã được não bộ tỉ mỉ phân tích, xử lí.
"Lão đại, phía ngài Liam vừa truyền tin: đặc khu X mới thất thủ."
"Còn nữa...căn cứ của chúng ta thành phố B cũng mới bị bao vây, e rằng sắp thất thủ...."
"Không tốt rồi lão đại, phía ngài Leo...."
"Phía Tây, ngài Leon..."
Một loạt đám người vừa hay đồng loạt chạy vào truyền tin xấu. Ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh chỉ là vị lão đại nhà bọn họ sắc mặt băng lãnh ngàn năm không đổi, chỉ thản nhiên phun ra vài chữ,
"Ừm, không tệ."
".........."
Không tệ? Mọi người ở đây đều cảm giác chân trụ không vững, lão đại nói không tệ? Là đang tán thưởng tác phong của Ly Mộ không tệ? Chỉ sau một đêm đã chiếm mấy chục căn cứ của bọn họ?
"Còn gì nữa?"
"..........."
Một câu đuổi khéo khiến người trong phòng muốn hét lên: lão đại à, phân phó nhiệm vụ cho chúng em đi mà!!!
Nếu cứ tiếp tục tình hình như thế này, chỉ e không đến bảy ngày, thế lực của La Gia ở Seoul sẽ bị nhổ sạch, bảo bọn họ làm sao không lo lắng cho được?
Nhưng với lão đại nhà mình, người từng bước dẫn dắt La Gia mở rộng địa bàn, đưa La Gia trực tiếp trở thành tổ chức hắc đạo hàng đầu thế giới, bọn họ trong lòng tuyệt đối tin tưởng quyết định của ngài. Một đám người cúi đầu chào rồi nối tiếp đi ra.
Lisa nở nụ cười âm lãnh, ngoan độc, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi mà....
Ly Mộ thực sự đem La Gia là chong chóng thích xoay kiểu gì thì xoay sao?
Cyril à, làm tổn hại người phụ nữ của tôi, dù lão La có cho ông sống, tôi cũng sẽ đá ông xuống địa ngục!
Jeon Dannie, lần này phải cảm ơn anh!" Cô gái đứng bóng lưng thẳng tắp đứng giữa thảo nguyên rộng lớn, thanh âm trong trẻo như ngọc lay động trong không gian.
Jeon Dannie thoáng thất thần, nhất thời không biết nói gì, chỉ gật đầu có lệ.
Chaeyoung trầm mặc chìm trong suy nghĩ bản thân, mấy hôm trước khi ra ngoài ăn sáng, thức ăn còn chưa kịp xuôi, phía SeungWon đã cấp báo: La gia bị Ly Mộ đột ngột tấn công. La gia và Ly Mộ dù có đánh nhau trong bóng tối chăng nữa, nhưng đây là địa bàn Hàn Quốc có tin tức thoát được Cục tình báo?
Mà Chaeyoung đến đây đương nhiên có lý do của mình Cyril ở cách đây không xa.
Chợt có trận gió thoảng qua, đem mái tóc dài của nàng thổi tán loạn. Bàn tay to lớn của Jeon Dannie không kìm được giơ lên không trung, dịu dàng vuốt ve những sợi tóc mai mềm mại này, thanh âm khàn khàn mê hoặc nói, "Tiểu ma nữ à? Em vẫn luôn bướng bỉnh như thế! Tại sao không chịu an phận ở nhà đợi kết quả chứ?"
Ngay lập tức Chaeyoung nghiêng người né tránh, không vui nói, "Jeon Dannie dù tôi có cảm ơn vì anh không báo chuyện này với Hoony nhưng xin anh hãy tự trọng!"
Bị mỹ nhân từ chối, Jeon Dannie ôm vẻ mặt đau lòng nói, "Cưng à, em ngại sao? Chẳng phải hồi nhỏ chẳng phải chúng ta vẫn thường cởi truồng tắm chung đó sao?"
"Ngậm miệng! Đừng phá hoại tâm tình ngắm cảnh của tôi!"
Jeon Dannie bĩu môi nói, "Có gì đặc sắc chứ? Chỉ là một cái thảo nguyên nhàm chán! Không bằng thưởng ngoạn khuôn mặt đẹp trai của tôi!"
Chaeyoung lựa chọn câm nín, không thèm cùng loại người này đôi co thêm. Mắt phượng nheo lại, nhìn về phía phương nam xa xôi, có khói trắng bay lên, là chiến hoả. Không sai, đây chính là lãnh thổ Mông Cổ, chính xác hơn là một làng nhỏ nằm sát giữa biên giới Trung Hoa-Mông Cổ.
Thế giới hắc đạo phân chia thành tứ trụ, bao gồm: La Gia, Kim Gia, Hắc Hy, Ly Mộ. Bốn con hổ dữ luôn nhìn chằm chằm luôn, chờ chực đối phương mắc sai lầm là cắn nuốt. Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Trừ phi một tổ chức sụp đổ, ba tổ chức còn lại lập thành thế kiềng ba chân, áp chế lẫn nhau.
La Gia với Kim Gia đã sớm bắt tay cùng nhau, chèn ép thị trường của Ly Mộ. Ly Mộ cũng không vừa, cùng với Hắc Hy thành lập hiệp định quân sự. Vì thế trận chiến này không chỉ của mình La Gia, Ly Mộ mà của cả thế giới ngầm.
Chaeyoung dời tầm mắt về phía những căn lều màu trắng mọc san sát cách đó không xa, nổi bật trên phong nền màu cam của thảo nguyên. Cuối hạ, cỏ đã bắt đầu úa tàn, chuyển sang màu vàng nhạt, dưới ánh mặt trời hoàng hôn, lại chuyển sang màu cam đất.
"Cục cưng, em nghĩ sao nếu bỏ tên điên kia, cùng tôi ở đây sống cuộc đời còn lại?" Jeon Dannie nhún vai, đột nhiên nói.
Chaeyoung nhìn vẻ mặt trăng gió, hoa hoa công tử của ai kia, chút hảo cảm khi nãy đã bay mất từ lúc nào, có chút châm chọc nói, "Tôi không nghĩ bản thân có giá trị cao tới nỗi để Jeon tổng đây hạ thấp thân mình đến vậy! Huống chi anh đã lao qua biết bao bụi hoa, phong trần đến thế, cô gái nào bên anh quá một tuần thôi không phải bị nước bọt dìm chết mất sao?"
Nghe tiểu thanh mai nhắc tới đoạn quá khứ phong lưu của mình, sắc mặt Jeon Dannie có phần mất tự nhiên, ho sù sụ liên hồi, suýt chút nữa nghẹn nước miếng của bản thân mà chết.
"Quan trọng là anh rất bẩn, tôi sợ mắc bệnh !"
Nghe câu sau Jeon Dannie trợn mắt, bàn tay run rẩy chỉ chỉ về phía Chaeyoung. Cổ họng có cảm giác muốn thổ huyết! Đúng là anh đã từng làm nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt thật đấy nhưng một thiên tài như anh có thể ngu suẩn để bản thân mắc mấy cái bệnh kia sao?
Chưa kể anh đây còn là bác sĩ đấy!
"Cô đúng là dầu muối không thấm!" Jeon Dannie hừ lạnh một tiếng, tức giận xoay lưng đi thẳng.
Chaeyoung quả thực phải khổ sở lắm mới nhịn được cảm xúc muốn đánh cho hắn bầm dập! Tên này chắc chắn muốn thả bả chó cho nàng ăn ấy mà!
Thuở thiếu niên nàng chứng kiến tận mắt tên nam nhân cặn bã đó chà đạp bao tâm hồn ngây thơ của thiếu nữ ngoài kia! Cũng may vào lúc đang tuổi hoài xuân, gặp được thiếu niên của đời mình, tên giả ngốc nào đó, được "ánh sáng của Đảng" soi chiếu, nàng mới không bị chi ta mê muội đầu óc!
Nhìn chiếc Patek Phillipe màu bạc trên tay, kim phút đã chỉ số 11, sắp 17h- mà người kia vẫn chưa tới. Nói tới chiếc Patek Phillipe này chính là quà sinh nhật mà Hoony tặng cho nàng năm 18 tuổi, bao năm qua nếu không phải có nhiệm vụ cần giấu thân phận, nàng vẫn thường đeo nó bên người.
Trời càng tối gió thảo nguyên sẽ càng mạnh hơn. Ngay khi kim phút sắp điểm số 12 thì tiếng động cơ của xe địa hình vang lên, một chiếc xe địa hình đang đến.
Tiếng máy càng gần, chiếc Harley Davidson MP119 như tên bắn phi thẳng về phía Chaeyoung. Chaeyoung trong đôi mắt trong trẻo không lấy một tia hoảng loạn, bình tĩnh huýt sáo một tiếng.
Ngay lúc sắp va phải Chaeyoung, người cầm lái quẹo tay lái, phanh gấp, tiếng "Kít..." xé tai vang lên.
Chaeyoung nhìn đám cỏ bị bánh xe giày xéo, khẽ thở dài, "Thật không biết thương hoa tiếc ngọc nha!"
Tuy thế nàng rất nhanh tươi cười vui vẻ ôm lấy người thanh niên kia, nói "Yo yo, lâu không gặp nha! Quả thực phải rửa mắt nhìn bae đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip