Chap 55
Kim Jisoo đã ở trường được ba ngày, cũng vì có quá nhiều việc ập đến nên trường đã giữ cô ở lại để hoàn thành cho xong công việc. Cầm túi hớt hải chạy ra xe, Jisoo vừa xong liền muốn chạy đến viện với em đến mức quần áo tử tế còn chẳng kịp thay nhưng lại dừng xe ở tiệm bán hoa quả, tỉ mỉ chọn từng quả dâu rồi xếp vào hộp cho Kim Jennie.
-Em ấy thích dâu, mua nhiều chút em ấy sẽ ăn được nhiều hơn.
Cô còn ghé tiệm hoa mua lấy một bó thật to, lựa những loài hoa em thích rồi nhìn nó cười ngờ ngệch.
-Jennie chắc chắn sẽ thích.
Có lẽ Jisoo còn chẳng để ý rằng bản thân bây giờ trông nhếch nhác thế nào mà đi đến viện, tay ôm chặt lấy quà cho em mà cười.
Tiếng mở cửa khiến Jennie đang ngồi ngắm nhìn ánh nắng cũng phải giật mình quay lại, xuất hiện trước mặt nàng là Kim Jisoo với một nụ cười thật tươi. Điều đó làm Jennie thấy khó chịu, chẳng phải vừa mới mất con sao? Chẳng lẽ cô ấy cứ thế vui vẻ với cuộc sống bỏ mặc đứa trẻ vừa ra đi kia là con của mình chăng? Jennie nhíu mày nhìn cô.
-Đến đây có việc gì?
-Hì hì, vợ ơi, Soo mua nhiều đồ em thích lắm. Dâu tây loại này rất to, cũng rất được mùa nên ăn ngọt lịm luôn. Hoa Soo mua, Soo cắm trong phòng mùi thơm sẽ khiến vợ dễ chịu hơn.
Jisoo đưa hộp dâu ra, tay nhẹ nhàng vuốt vào mái tóc của nàng rồi hôn nhẹ lên.
-Mấy nay Soo có việc không qua với em được....em giận Soo hả?
-Tôi giận cô làm gì?
Jisoo lắc đầu quầy quậy mà phủ nhận.
-Rõ là em giận Soo mà! Em khoẻ lại Soo dẫn em đi ngắm biển được không? Đừng giận Soo nữa nhé.
-Tôi không thích biển.
Jennie ngước mắt lên nhìn cô mới chợt nhận ra....người con gái này từ bao giờ lại trở nên tiều tuỵ đến vậy? Quầng thâm mắt đã đậm màu hơn, ánh mắt cũng trở nên mệt mỏi và hình như đã gầy đi rất nhiều đến mức xương quai xanh lộ rõ một cách đáng sợ. Thoáng chốc trong nàng tràn ngập sự lo lắng, khẽ sờ nhẹ lên bàn tay cô mà hỏi.
-Cô gầy đi à?
Jisoo ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nâng tay em lên rồi đặt một nụ hôn nhẹ.
-Một chút ạ.
Jennie không biết nói gì, chỉ biết nhìn Jisoo đang khẽ vuốt những vết tiêm đã thâm trên tay của mình. Giọng Jisoo như run lên khi nói.
-Vợ à....tay em nhiều vết thâm quá.....vẫn chưa thể dừng truyền hả em.
-Có lẽ mai là không phải truyền nữa rồi.
-Vậy thì tốt....Soo sẽ thường xuyên đến với em nha. Tối Soo ngủ lại với em được không?
Ánh mắt chân thành của Kim Jisoo khiến Jennie cảm giác nếu như mất đi người con gái này thì sẽ là mất tất cả. Nàng vươn tay khẽ vuốt gò má của cô mà mỉm cười.
-Jisoo này!
-Dạ!
-Liệu nếu tôi không thể cho cô một đứa con....cô có còn yêu tôi không?
Jennie nhìn Jisoo bất động, ánh mắt như sững lại của cô khiến nàng có chút đau lòng.
Jisoo nghe em nói, trái tim như hụt đi một nhịp....cô cảm giác có chút khó thở nhưng rồi cũng đã cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Cô không biết nên trả lời ra sao với em cả, đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay em như cố giữ lấy một sợi dây mong manh.
-Không yêu nữa sao?
Nàng lên tiếng như một hồi trống đánh vào tim cô, quyết định như được chốt hạ vào giây phút này. Jisoo rít một hơi dài rồi ngước mặt lên nhìn đôi mắt chứa đựng sự lo lắng kia mà cười.
-Soo yêu em.
Rướn người lên thật nhanh, đặt nụ hôn lên đôi môi khô khốc ấy. Có lẽ đã lâu rồi không được hôn em nên cô thật sự nhớ mùi hương này, nhớ cả em, nhớ cả cơ thể em. Tay cô ôm lấy eo Jennie, ngón tay sẽ vuốt nhẹ vào da thịt em.
-Jennie này.....chị yêu em...chỉ yêu mình em...yêu em chẳng cần thêm một lý do gì hết.
Mở mắt ra nhìn đối phương đang tựa đầu vào vai mình mà thủ thỉ, trong lòng nàng cảm nhận được sự ấm áp mà Jisoo dành cho mình.
-Ừm!
-Mẹ đã nói gì với em sao? Soo đoán không tự nhiên em lại nói như vậy.
Nàng tựa vào cô mà khẽ nói như một chú mèo con quấn hơi chủ.
-Một chút.
-Soo chỉ lấy mình em, chỉ cho mình em đeo nhẫn cưới, chỉ cùng em sống đến cuối con đường, duy nhất mình em mà thôi. Soo đã có một đứa con rồi, đứa nhỏ mãi mãi sống trong tim chúng ta mà.
Bàn tay cô vuốt vào mái tóc của nàng đầy vỗ về, dỗ dành.
-Em khoẻ lại...Soo dẫn em đi biển được không?
-Được!
-Chúng ta sau này sẽ mua một căn nhà cạnh biển nha.
-....Dạ được!
-Soo yêu em.
Jennie siết chặt vòng tay hơn, đầu cũng vùi vào người cô sâu hơn mà thủ thỉ.
-Em muốn nuôi thêm chó.
Jisoo cười thành tiếng, có lẽ đã lâu cô mới được thoải mái như vậy, cô vuốt ve em như thể đang dỗ một đứa con nít cứ thế dùng sự dịu dàng của mình để an ủi.
-Soo sẽ dẫn em đi chọn chú chó em thích nhất.
-Vậy....còn mẹ thì sao?
-Chúng ta cứ sống với nhau...Soo lo cho em...bà ấy chẳng thể quản được nhiều đến vậy đâu. Giờ đây chúng ta cũng đâu còn gì có thể ngăn cản nữa.
Jennie im lặng, sự im lặng này không phải để phản kháng mà là đồng thuận...nàng thật sự nghe con tim nói rằng muốn ở cạnh người con gái này, muốn được người ấy che chở và yêu thương.
Lisa vỗ vào vai Jisoo một cái thật mạnh khiến cho điếu thuốc trên tay cô rơi xuống, ánh mắt Jisoo tức giận như hằn cả tia máu nhìn Lisa.
-Mày làm cái gì vậy?
-Từ bao giờ mày hút nhiều thuốc đến vậy hả Jisoo?
-Kệ tao!
Lisa liếc mắt nhìn thấy đôi giày trẻ con được cô ôm chặt trong tay mà thở dài. Đó chẳng phải là đôi giày cô đã từng hí hửng khoe với Lisa sao? Cũng đau đớn quá rồi.
-Nhìn mày nát lắm rồi đó....lại nhớ đứa nhỏ sao?
Jisoo không nói gì, điếu thuốc vẫn cứ thế cháy đến tàn đi. Từ ngày đứa trẻ mất không hôm nào cô có thể dừng hút thuốc cả. Cô đã khóc đến cạn nước mắt, đôi giày ấy cũng đã thấm đẫm nước mắt của cô. Người ta bảo nếu khóc quá nhiều người ra đi sẽ không thể đi được vì lưu luyến nhưng Jisoo lại chẳng thể nghĩ nhiều đến thế....cô thật sự rất thương con mình.
-Mày với Jennie...ổn rồi chứ? Từ hôm mày gặp nhỏ ở viện ấy.
-Em ấy đang bình phục lại sức khoẻ rồi.
Lisa liếc mắt nhìn Jisoo mà thở dài.
-Haizzzzzzz còn mày thì vẫn như cái ngày tuyệt vọng đó...mày không định thoát ra à.
-.....Tao không thoát ra được...tao luôn mơ thấy con khóc thật lớn nhưng xung quanh tao cứ đen mù...tao chẳng thể nhìn thấy được con ở đâu cả. Mỗi lúc thức dậy tao đều giàn dụa nước mắt...con tao sao lại khổ như thế cơ chứ?
Lisa nằm dài ra mặt cát, nhìn bầu trời mà nghĩ. Từ ngày hôm đó đến giờ hẳn Jisoo đã rất mệt khi phải đóng cảnh bản thân vui vẻ, năng lượng và tích cực....nhưng chắc chỉ mỗi mình Lisa nhìn thấy cô tiều tuỵ đến như vậy. Có lẽ tất cả sự tích cực cô có đều dành hết cho người cô thương còn điều tiêu cực Kim Jisoo lại tự để bản thân nuốt trọn tất cả. Đau đớn thật đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip