Chương 6: Tiếng Vang Của Sự Thức Tỉnh

Chương 6: Tiếng Vang Của Sự Thức Tỉnh

Bầu trời ban mai không còn u ám như đêm qua, nhưng gió lạnh vẫn len lỏi giữa những tán lá già cằn của cánh rừng, mang theo dư âm của cuộc chiến vừa qua. Sau trận đánh kinh hoàng, nơi bãi đất trống của chiến trường vẫn còn đượm mùi tro bụi và máu, như lời than thở của đất trời. Trong cái yên lặng hỗn độn ấy, Thái Anh đứng một mình bên lối vào túp lều, đôi mắt đượm buồn, lòng dâng trào nỗi khổ đau không nguôi.

Hết cả cuộc phục kích, tiếng súng đã tắt dần, chỉ còn tiếng thở hổn hển của những người sống sót và tiếng gió rít qua những cành cây khô héo. Trước mắt Thái Anh là hình bóng của Lệ Sa—người bạn, người đồng hành, nay đã trở nên mong manh như bóng mây trôi dần theo gió. Cô vẫn chưa dám tin rằng mất mát ấy là sự thật, rằng giấc mộng của Lệ Sa đã vụt tắt giữa cơn bão máu và lửa chiến.

Thái Anh cúi xuống bên thân Lệ Sa, tay run run vuốt ve những vết thương còn hằn sâu. Cô không nói lời nào, chỉ lặng lẽ khẽ thầm cầu nguyện, "Lạy Chúa, xin thương xót cho linh hồn người con, cho Lệ Sa, cho những kẻ đã hy sinh theo mạng sống." Trong tâm trí nàng ùa về bao câu chuyện xưa cũ, những lời ru của mẹ, những lời dạy của người xưa rằng: "Nước mắt buộc nên lời than, máu rơi cho nên niềm tin, còn lòng người, dù chịu bao phong ba bão táp, cuối cùng vẫn hướng về ánh sáng của tương lai."

Phút giây ấy như kéo dài mãi, tiếng tim Thái Anh dồn dập, nhưng rồi nàng chợt thức tỉnh, chấp nhận rằng cuộc đời không chờ đợi ai. Mặc dù Lệ Sa đã ra đi, nhưng nhiệm vụ của nàng vẫn chưa hoàn thành. Nàng buộc lòng, rũ bỏ mọi buồn bã, nhắc nhở chính mình rằng: "Giữa cơn bão của chiến tranh, dù mất mát đến đâu, hãy để lòng tin vẫn cháy lên như ngọn lửa không bao giờ tắt, như lời xưng niệm của những người anh hùng xưa kia."

Sau khi hạ thân Lệ Sa vào nệm bệnh, Thái Anh bước ra khỏi túp lều, giữa làn sương mù mỏng manh của buổi sáng. Cô đi chậm rãi trên con đường đất nứt nẻ, nơi từng tiếng bước chân của kẻ lính vang vọng như lời hò reo của những người xưa. Trước mắt nàng, cánh đồng lúa đã từng chín vàng bát ngát giờ chỉ còn là những đám tro bụi rải rác, nhưng cũng ẩn chứa trong đó mầm sống của tương lai. Cô nhớ lời của Lệ Sa ngày hôm qua, lời nói trầm lặng về "lửa và cánh đồng"—những hạt mầm nhỏ có thể mọc lại từ đống tro tàn, dù cho lửa đã thiêu rụi mọi thứ.

Thái Anh dừng chân bên một cái gốc cây cổ thụ, nơi những vết nứt của thời gian đã ghi dấu bao kỷ niệm xưa cũ. Cô ngồi xuống, tựa lưng vào thân cây già, hít một hơi dài, cố gắng làm dịu đi cơn đau trong tim. Trong khoảnh khắc ấy, nàng như lắng nghe tiếng lòng của đất trời, tiếng gọi của những linh hồn đã khuất.

"Lửa... cánh đồng...," nàng thì thầm theo gió, "Có lẽ, trong mỗi đám tro vẫn còn tia hy vọng, còn ánh sáng của ngày mai." Những lời nói ấy vang lên như tiếng ngân nga của những người xưa, vừa mộc mạc, vừa chan chứa tâm sự. Thái Anh không biết, liệu cô có đủ sức để tiếp tục bước đi trên con đường đầy chông gai này, nhưng trong lòng nàng đã dâng trào một quyết tâm mới, một ý chí mạnh mẽ từ sâu thẳm của tâm hồn.

Trở về căn lều, Thái Anh gặp lại những người lính còn sống, khuôn mặt họ đều ẩn chứa vết mỏi mệt và nỗi buồn riêng. Một người lính, gương mặt bẩn đẫm, bước tới, nói bằng giọng trầm ấm, gần như một lời dặn dò của người cha đối với đứa con:

Người lính:

"Thưa cô, đã đến lúc chúng ta phải dẹp bỏ quá khứ, nhìn về phía trước. Những người đã ngã xuống đêm qua... họ sẽ sống mãi trong lòng ta, nhưng bây giờ, nhiệm vụ của ta còn đó. Chúng ta phải tiếp tục bước đi."

Thái Anh lặng lẽ gật đầu. Nàng biết rằng, dù mất mát có đẫm máu, nhưng cuộc sống vẫn cần phải tiếp diễn. Nàng nhớ lại những lời dạy của người xưa: "Đời người như chiếc thuyền giữa biển khơi, dù giông bão có cuốn trôi, ta vẫn phải chèo lái cho đến bến bờ." Và nàng tự nhủ, "Lệ Sa ơi, con người con ta dù đau đớn bao nhiêu, cũng phải sống cho đến cuối cùng, để những hy sinh của em không trở nên vô nghĩa."

Trong giờ phút ấy, Thái Anh được giao nhiệm vụ quan trọng: dẫn dắt một đoàn lính đi qua khu vực mà tin đồn có lũ giặc ẩn mình. Đoàn lính tụ tập bên ngoài lều, mặt nạ sắt sững sờ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và cảnh giác. Người chỉ huy, giọng nói như tiếng chuông ngân vang giữa đêm, ra lệnh:

Chỉ huy:

"Hãy chuẩn bị, chúng ta phải vượt qua khu vực này nhanh nhất. Hãy nhớ rằng, mọi người có mạng sống phụ thuộc vào đôi tay của ta."

Thái Anh đứng bên cạnh, đôi mắt nhìn theo đoàn lính như đang khắc ghi từng bước chân của họ. Nàng không nói lời nào, nhưng ánh mắt ấy chứa đựng bao nỗi niềm: niềm nhớ nhung, nỗi đau mất mát, và cả một niềm tin không gì lay chuyển được. Dưới ánh sáng mờ của bình minh sắp đến, nàng dặn dò một cách trầm lặng với đồng đội:

Thái Anh:

"Hãy giữ chặt lòng tin. Dù bão giông có làm chúng ta tan nát, nhưng niềm tin sẽ đưa chúng ta vượt qua mọi cơn bão."

Tiếng nói ấy vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, như lời hùng ca của những người chiến sĩ xưa. Đoàn lính bắt đầu tiến bước, và Thái Anh dẫn đầu, tay ôm lấy khẩu súng, bước vào cõi hiểm nguy với niềm hy vọng dù lòng vẫn chưa nguôi nhớ bóng dáng của Lệ Sa.

Trên đường đi, những tiếng thét, tiếng súng vang lên xen lẫn với tiếng khóc than của đồng đội. Thái Anh cùng đoàn lính lao vào cuộc chiến giữa rừng sâu, nơi ánh sáng chỉ chập chờn qua những tán lá rơi. Trong từng khoảnh khắc hỗn loạn, nàng nghe thấy tiếng lòng của đất trời, tiếng vọng của những linh hồn đã khuất, dặn dò nàng rằng: "Dù con người có tan nát, niềm tin vẫn còn, như ngọn lửa nhỏ vẫn cháy giữa cánh đồng tro tàn."

Thái Anh dồn hết sức mình, mỗi bước chân là một trận chiến nội tâm. Nàng không thể quên lời của Lệ Sa ngày hôm qua, lời nói như một điềm báo cho tương lai: "Nếu còn một hạt mầm, cánh đồng sẽ lại xanh." Lời nói ấy là niềm hy vọng, là động lực để nàng không bỏ cuộc giữa bao thử thách.

Trong lúc tiến sâu vào lòng rừng, một tiếng động bất ngờ vang lên. Một nhóm giặc bất ngờ tấn công, khiến cả đoàn rơi vào cảnh hỗn loạn. Thái Anh cùng những người lính cất tiếng hô, chống trả kịch liệt. Mỗi đạn bay, mỗi tiếng súng nổ đều như tiếng thì thầm của cái chết, nhưng cũng là lời thề của lòng người không chịu khuất phục.

Giữa cuộc giao tranh căng thẳng ấy, Thái Anh thấy một bóng dáng lạ lao vào, hướng về phía lưng đoàn. Đôi mắt nàng sáng lên, lòng dâng trào niềm ám ảnh về Lệ Sa – liệu có phải kẻ thù ấy cũng có thể là con người như Lệ Sa, bị định kiến bởi dòng máu hay quá khứ? Nhưng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, nàng chỉ nghe thấy tiếng gào thét, tiếng chiến binh kêu la mời gọi đồng đội đứng lên.

Thái Anh, với tinh thần kiên cường không chịu khuất phục, lao vào giữa đám đông hỗn loạn, tay cầm chặt khẩu súng, dẫn dắt những người lính còn lại đẩy lùi đợt tấn công dữ dội. Trong giây phút hỗn loạn ấy, nàng như biến thành một chiến binh thiêng liêng, người không chỉ mang trên mình trách nhiệm của một y tá, mà còn là linh hồn của cả đoàn người, là niềm hy vọng cuối cùng của chiến trường.

Khi tiếng súng dần nguôi, đám giặc đã bị đẩy lùi. Tuy nhiên, chiến trận vẫn chưa kết thúc, và bao nhiêu người đồng đội đã ngã xuống. Thái Anh đứng giữa đống xác, ánh mắt đượm buồn nhưng không mất đi niềm tin. Nàng lặng lẽ cúi đầu, như cầu nguyện cho những linh hồn đã hy sinh, cho Lệ Sa, cho cả những con người đã mất hết niềm tin trong cơn giông của chiến tranh.

Khi bình minh dần ló dạng, Thái Anh quay trở lại với đoàn lính. Mọi người mặc dù mệt mỏi, nhưng ánh mắt họ vẫn tràn đầy quyết tâm. Người chỉ huy gọi mấy câu răn dạy của người xưa, nhắc rằng: "Đời người như những ngọn lửa nhỏ, dù bị gió bấc thổi bay, vẫn phải cố gắng cháy lên giữa cánh đồng tro tàn." Lời nói ấy vang vọng trong lòng mỗi người, như lời nhắc nhở về sức sống mãnh liệt của con người.

Thái Anh đứng nhìn cánh đồng, nơi từng là mảnh đất phồn thịnh nay chỉ còn lại những vết nứt và đám tro. Nàng nghĩ về Lệ Sa, về lời hứa "lửa và cánh đồng" mà nàng đã nghe, và tự nhủ: "Dù có mất bao nhiêu người, dù phải chịu đựng bao nhiêu thương đau, ta vẫn phải bước tiếp. Bởi lẽ, mỗi hạt tro đều ẩn chứa hạt mầm của sự hồi sinh, mỗi ngọn lửa dù nhỏ bé cũng có thể thắp sáng cả bầu trời."

Những lời tự nhủ ấy như lời dặn dò của người xưa, an ủi cho những trái tim mỏi mệt. Thái Anh gật đầu, lấy lại quyết tâm, cùng những người lính bước tiếp trên con đường đầy gian truân. Họ biết, bên kia con đường chông gai ấy, vẫn còn chờ đón một bình minh mới, chờ đợi một tương lai nơi những hy sinh sẽ không trở nên vô nghĩa.

Kết thúc chương 6:

Giữa cơn bão của chiến tranh, những mảnh tro vẫn chứa đựng tia hy vọng. Dù máu đã đổ, dù lòng người đã chịu đựng bao nỗi đau, nhưng ngọn lửa của niềm tin vẫn cháy bừng, dẫn lối cho những người sống sót. Và Thái Anh, với tất cả lòng can đảm và sự khắc khoải, vẫn tiếp tục bước đi, theo con đường của những kẻ không bao giờ khuất phục—con đường của lửa, của cánh đồng, và của tình người bất diệt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip