Một nhà ba người thật hạnh phúc!
Nhìn biểu tình chán ghét của Rosé, DAe-jung thở phào nhẹ nhõm, anh hiểu Rosé, biết cô ghét nhất là bị trói buộc.
Bối cảnh của Manoban gia như thế, đối với cô mà nói thì chả khác gì mãnh thú với nước lũ...
"Được rồi, ông hỏi xong rồi vậy bây giờ đến phiên tôi hỏi ông đúng chứ?" Rosé khoanh hai tay trước ngực liếc nhìn anh ta.
Dae-jung nhún vai: "Bà muốn hỏi cái gì?"
"Không phải Lalisa Manoban chỉ có một em gái là Hansin Manoban, không có chị em gái nào sao? Vậy thằng cháu ngoại này từ đâu chạy tới?" Rosé hỏi.
Dae-jung châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Tôi không có quan hệ máu mủ với Manoban gia, nhưng ông bà ngoại của tôi với Manoban gia là thế giao, lúc mẹ tôi còn nhỏ thì ông bà ngoại tôi qua đời vì tai nạn xe, thế nên Manoban gia nhận mẹ tôi làm con nuôi. Vì vậy, dựa theo bối phận tôi phải gọi Lalisa là dì!"
"Hóa ra là như vậy..." Rosé vừa nói vừa bất mãn trừng anh ta một cái: "Đang cai thuốc, đừng có mà dụ tôi!"
"Đang yên đang lành cai thuốc làm gì?" Dae-jung cau mày.
"Bỏ thói xấu cần lí do sao?"
"Chẳng biết là ai lúc trước nói với tôi, có rượu không uống, có thuốc không hút đều là kẻ ngu. Ép..." Dae-jung một bên nói kháy một bên hút thuốc: "Những gì có thể nói cho bà đều đã nói hết rồi, bà còn muốn hỏi cái gì?"
"Đương - nhiên - là - có!" Rosé cắn răng trừng Dae-jung: "Biết điều thì nói cho tôi biết, sao ông lại nhận vai Jin Hyun này? Không những là nam thứ lại còn là kiểu nhân vật bình thường ông không bao giờ nhận!"
Ý bóng ý gió là "con hàng" này đang muốn chỉnh cô!
Dae-jung tỏ vẻ vô tội: "Tôi nhận vai nam thứ thì sao? Ai quy định tôi không thể nhận nam thứ? Tôi nhận Jin Hyun thì sao? Tôi muốn thay đổi hình tượng, muốn khiêu chiến bản thân không được sao? Diễn mãi một kiểu nhân vật thì có ý nghĩa gì? Không phải hôm nay tôi diễn rất tốt sao? Bà trêu ghẹo tôi cũng rất vui còn gì!"
"Vui cái đầu nhà ông!" Đến mai là biết mùi nhau ngay, giờ cô khóc có còn kịp không...
"Được rồi, không cắn xé với ông nữa, tôi phải về, tôi đã hứa với Mingie hôm nay đi ăn lẩu với nó. " Rosé vội vàng nhìn thời gian trên di động.
Vẻ mặt Dae-jung không vui: "Dì tôi cũng đi cùng sao?"
"Dĩ nhiên là đi cùng, tôi không dám một mình mang tiểu Mandoo ra khỏi nhà, nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Dae-jung giận mà không có chỗ phát tiết: "Bà cũng biết à? Mingie là cục vàng cục bạc của cả nhà Manoban, nhất là hai ông bà, bưng như bưng trứng hứng như hứng hoa, lỡ mà có sơ xuất gì thì đem bà chôn sống là điều bình thường! Khi khổng khi không bà lại nhận củ khoai nóng bỏng tay này làm chi?"
Rosé vừa nghe đã không vui: "Nói linh tinh cái gì đấy, cái gì mà củ khoai nóng bỏng tay, Mingie nhà tôi đáng yêu như cục mandoo vậy!"
Dae-jung cười nhạt: "Tôi thấy bà bị sắc đẹp của người nào đó làm cho mê muội đầu óc rồi thì có! Người ta vừa mở miệng nhờ vả thì bà quên sạch mọi thứ rồi!"
Rosé không nhịn được nói: "Thôi thôi, đừng có dông dài nữa? La đại ma vương đã mở miệng tôi còn dám không nhận sao? Nếu là ông thì ông dám không? Thấy ông sợ hãi như vậy.... chả lẽ lại sợ tôi thành vợ của dì ông rồi ông gọi tôi 1 tiếng dì à?"
"Dì... Dì..." Dae-jung bị chữ dì này đánh gục hoàn toàn, không thể thốt thêm bất cứ cái gì nữa.
"Ngoan!" Rosé sờ cái đầu chó của tên nào đó, chiếm tiện nghi xong lập tức chạy biến đi.
Cầm túi xách, giải thích với đạo diễn và những người khác là tối nay cô có chuyện không thể tham dự được rồi chào mọi người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô gái vội vội vàng vàng rời đi, trên mặt Dae-jung kết một tầng sương lạnh.
Quay xong, Han Ji-un cuối cùng cũng tìm được cơ hội lấy lòng Dae-jung, hoàn hảo nhất là Rosé không có mặt ở đây, vì vậy cô ta thẹn thùng đến gần Dae-jung: "Anh Dae-jung, chúng ta đi đâu ăn bây giờ? Đến khách sạn Golden Tower ăn hải sản có được không? Ba em là hội viên ở đó, có thể vào thẳng phòng Vip!"
Dae-jung uể oải duỗi người: "Không đi, hôm nay mệt quá!"
Han Ji-un nghe vậy liền nóng nảy: "Ơ? Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên anh đến đoàn phim mà, bữa cơm này kiểu gì cũng nên ăn miếng nha!"
Dae-jung nghe thế sắc mặt liền trầm xuống: "Ai quy định ngày đầu tiên đến đoàn phim là phải đi ăn cơm? Cô nghĩ thế thì tự cô đi mà ăn!"
Thật ra thì, ai cũng biết, tính khí lúc không làm việc của Dae-jung không được tốt lắm.
Lúc tâm tình anh ta tốt thì tính khí sẽ tốt, nếu tâm tình không tốt ý hả, vậy thì... Mà hiện tại thì tâm tình vị tiểu tổ tông này hiển nhiên là không tốt rồi...
Han Ji-un ngẩn người ra, hốc mắt đỏ ửng: "Em... chỉ nghĩ đây là phép lịch sự thôi, anh tiểu Yang* sao phải nói như vậy..."
*Tiểu Yang là nghệ danh mà fan đặt cho Dae-jung
'Ai là anh tiểu Yang của cô hả? Hmmm'
Dae-jung đang phiền lòng chuẩn bị muốn bộc phát, Đạo diễn Won thấy tình hình không ổn vội vàng hòa giải: "Hay là để ngày khác đi, hôm nay quả thật tiểu Yang đã mệt mỏi rồi. Vốn là ngày đầu tiên nên để cho cậu ấy nghỉ ngơi, làm quen hoàn cảnh, không ngờ lại quay luôn mấy cảnh. Hôm nay mọi người cũng về sớm nghỉ ngơi đi, chuyện ăn uống thì sau này còn nhiều thời gian mà!"
"Vậy cũng được..." Có bậc thang để bước xuống, Han Ji-un cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, đồng thời lại đem Rosé ra rủa xả thêm lần nữa, 'đều tại con Rosé chiếm đoạt anh tiểu Yang cả ngày, để anh ấy mệt như thế, ngay cả cơm cũng không muốn ăn!'
Han Ji-un vùi đầu, lục lọi một tấm hình trong điện thoại, khóe miệng nhếch lên đầy ác ý.
'Rosé, cô cứ chờ xem, tôi nhất định khiến cô trả giá thật đắt!'
...
Manoban gia.
"Bảo bối, cô đã về rồi!" Vừa về tới nhà, cảm giác mệt mỏi lập tức bị quét sạch.
Cục Mandoo nhỏ nào đó vừa nghe giọng của Rosé liền "bành bạch" chạy ra đón, trên tay còn bê một cốc nước trái cây mát lạnh.
"Bảo bối quá hiểu ý cô rồi! Yêu con quá!" Rosé bưng cốc nước lên uống ừng ực một hơi, sau đó vui vẻ nói: "Tới đây tới đây, cô giúp con thay đồ thật dễ thương nào, tí nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn lẩu!"
Vừa nghe đến phải ra ngoài, bánh bao nhỏ liền ngoan ngoãn nhu thuận để cho Rosé dắt lên lầu.
Đến phòng ngủ, nhóc lại ngoan ngoãn mặc thử những bộ quần áo mà Rosé đưa cho.
"Cái này quá nổi, cái này quá chìm, cái này quá nhạt nhẽo... Trời ơi! Ai mua quần áo cho con vậy? Gu thẩm mỹ gì đây! Không cần hỏi cũng biết nhất định là Appa con rồi! Chẳng lẽ chị ta quên mất con mới có năm tuổi chứ không phải ba mươi lăm tuổi hả?"
Rosé vừa rủa xả vừa tìm đồ, cuối cùng từ dưới đáy tủ moi lên được một món coi như hài lòng: "Oaaa! Cái này dễ thương quá!"
Áo sơ mi cộc tay nhỏ bé, có thêm cái mũ, trên cái mũ gắn thêm hai cái tai thỏ thật dài, phối hợp với chiếc quần yếm. Trên quần yếm còn có một cái túi thật to giống như doraemon.
"Nhìn xem, cái này nhất định là do dì hai con mua cho! Ít nhất điểm này của dì hai con vẫn còn đáng tin, trẻ con vẫn nên mặc quần áo sinh động dễ thương mới đúng!" Rosé tự hài lòng gật gật đầu sau đó hỏi: "Bảo bối thấy thế nào? Con thích cái này không? Nếu không cô lại tìm cái khác cho con!"
Rosé không quên hỏi ý kiến của Mingie, mặc dù lần nào Mingie cũng đều đồng ý với cô. Quả nhiên lần này Mingie cũng gật đầu không chút do dự. Vì vậy, Rosé liền vui sướng giúp bánh bao thay quần áo.
Giúp bánh bao nhỏ thay đồ xong, Rosé cũng chui vào phòng thay quần áo. Vô cùng trùng hợp là cô cũng có một cái áo tương tự như Mingie, lúc này liền lấy ra mặc, sau đó cũng bới ra một cái quần bò yếm.
Rosé thay đồ xong ra ngoài, bánh bao nhỏ vừa thấy cô thì ánh mắt tỏa sáng.
Nhóc nhìn Rosé xong lại tự nhìn mình, trên khuôn mặt nhỏ bé là biểu tình vui vẻ thỏa mãn. Thậm chí còn đưa tay sờ cái tai thỏ trên mũ một cái, hiển nhiên rất cao hứng khi hai người bọn họ mặc đồ giống nhau.
Chuẩn bị ổn thỏa xong, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe ô tô. Lalisa đã về.
Nhiệt độ bên ngoài gần đến hơn ba mươi độ, nhưng Lisa vẫn tựa như đến từ nơi núi tuyết, hai chân thon dai, thần sắc lạnh lùng bước chân vào phòng khách.
Khi hình ảnh hai người một lớn một nhỏ mặc đồ giống nhau ngồi trên ghế salon, giống như hai mẹ con mặc đồ gia đình rơi vào mắt chị thì dường như băng tuyết đã được hòa tan...
Mingie đương nhiên là vô cùng đáng yêu, còn Rosé thì như có thêm thần khí ăn gian tuổi tác - quần bò yếm khiến cho cô dường như trông trẻ hơn, ngồi cạnh Mingie trông giống như hai chị em.
Thấy Lisa đã về, Rosé lập tức kéo Mingie đứng lên: "Chúng tôi chuẩn bị xong rồi, đã lên đường được chưa?"
Lisa gật đầu một cái, ánh mắt dừng trên người cô mấy giây mới rời đi: "Đi thôi."
Sau khi lên xe, Rosé vui vẻ hỏi, "Nè nè, Lalisa, chị thấy Mingie nhà chúng ta mặc bộ này có đáng yêu không? Tôi tìm nửa ngày mới được một món như này đấy."
"Đáng yêu." Lisa trả lời, nhưng người chị nhìn qua kính chiếu hậu lại là cô gái đang nói chuyện.
Rosé đắc ý: "Tôi đã nói rồi! Sau này phải mua thêm cho Mingie chút quần áo dễ thương mới đúng!"
"Ừ." Lisa ừ một tiếng sau đò lần mò trong ngực móc ra một tấm thẻ màu đen đưa cho cô.
"Ơ... Đây là làm gì?" Rosé chớp mắt một cái, không hiểu ra sao nhìn tấm thẻ không có giới hạn trong truyền thuyết.
Lisa: "Mua."
Rosé: "Hả..."
'Ý tôi không phải như thế có được hay không? Sao cứ không hợp ý là lại lấy tiền đập người ta thế? Thôi kệ, cho cũng đã cho rồi, về sau đi mua thêm vài bộ quần áo dễ thương nữa cho cục Mandoo đáng yêu này!'
Đến nơi. Lisa xuống xe trước, sau đó ga lăng giúp hai người mở cửa xe, liếc nhìn Rosé hỏi: "Em có thể không?"
Sống chung lâu ngày, Rosé cũng dần dần quen với cách nói chuyện đơn giản của Lisa, biết ý của chị hỏi như vậy nghĩa là cô xuất hiện công khai ở nơi công cộng như này có vấn đề gì không.
Rosé gãi đầu một cái: "Không sao! Bây giờ không mấy ai biết tôi, hơn nữa tôi còn mặc thế này!"
Nói xong cô móc từ trong túi xách ra một chiếc kính không tròng màu hổ phách: "Như vậy là được rồi!"
"Ừ." Lisa gật đầu.
Ba người cùng nhau đi vào quán lẩu.
Rosé đoán rất chính xác, không ai nhận ra cô cả. Nhưng mà cô lại quên mất bánh bao nhỏ với Lisa.
Hai người bọn họ quá bắt mắt, nhất là lúc một lớn một nhỏ đứng cạnh nhau, thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh.
Thật ra thì hôm nay Rosé cũng rất gây chú ý, bởi vì cô mặc đồ đôi với bánh bao nhỏ.
"A! Nhìn hai mẹ con bên kia đi, giá trị nhan sắc cao quá! Lớn thì đẹp 1 cách phi giới tính, nhỏ đáng yêu!"
"Cô chị đứng bên cạnh cũng đẹp! Cái nhà này toàn người đẹp không à! Mẹ mang hai chị em đi chơi sao? Ba đâu rồi?"
Nghe được câu này, sắc mặt Lisa trầm xuống, đen như cái đít nồi.
May là, người đàn ông đứng cạnh người phụ nữ kia mở miệng nói: "Cái gì mà ba mang hai chị em ra ngoài! Rõ ràng đó là một nhà ba người có được hay không hả? Cô bé kia rõ ràng là vợ của người phụ nữ kia, mẹ của đứa nhỏ kia!"
"Không thể nào! Nhìn có vẻ còn nhỏ mà!"
"Cô thì biết cái gì, vợ chồng nhà người ta chẳng qua là chồng lớn tuổi hơn vợ, ánh mắt của người ta là ánh mắt đang nhìn vợ đấy!"
Rosé nghe được mọi người bàn luận nhất thời cảm thấy hoảng sợ.
'Anh trai à, anh nói hay quá ha, rốt cuộc anh nhìn kiểu gì mà thấy ánh mắt La đại ma vương nhìn tôi không giống bình thường? Còn là ánh mắt đang nhìn vợ...?'
"Hờ hờ, mắt của anh kia có lẽ không được tốt lắm!" Rosé ho khan một cái nói với Lisa.
Rosé vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã tán đồng mà gật gật đầu: "Anh nói không sai, đúng như vậy! Hơn nữa đứa nhỏ kia tuy rất giống mẹ nó, nhưng đôi mắt lại giống cô gái kia, nhất là lúc nó cười..."
Rosé nghe mà muốn đâm đầu vào cột mà chết cho rồi: "Khụ, chị gái này... mắt cũng không tốt lắm..."
'Bánh bao nhỏ làm sao trông giống mình được! Mình cũng không phải là mẹ của bánh bao nhỏ!'
Lisa như có như không liếc nhìn đôi mắt cô, thật ra thì cũng có chút giống.
Lúc trước chị đã nhận ra, lúc Mingie cười thì thần thái giữa hai hàng lông mày có mấy phần giống với Rosé.
Nếu như chỉ là trùng hợp thì duyên phận này thật sự làm người ta thấy vui vẻ...
Khúc nhạc đệm nhỏ này trôi qua rất nhanh.
Ngồi xuống, Rosé thở phào thoải mái: "Ôi! Vào mùa hè mà ngồi điều hòa ăn lẩu thì đúng là sướng nhất đời, bảo bối nè, cô thề, con nhất định sẽ yêu cảm giác này!"
Đây là lần đầu tiên sau hai năm Mingie ra ngoài ăn cơm, đối với cái gì cũng thấy tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, có điều cái tay nhỏ bé vẫn phải nắm lấy tay Rosé mới yên tâm.
Rosé lật thực đơn, hỏi ý kiến Lisa: "Chị không ăn được cay, vậy chúng ta gọi lẩu uyên ương đi?"
"Em quyết đi." Lisa gật đầu, cởi áo khoác, cánh tay tùy ý vắt ngang trên ghế.
Chẳng qua chỉ là một loạt động tác rất bình thường nhưng người làm là Lisa nên khiến người ta thấy cực kì hấp dẫn, Rosé lại cảm thấy như có một đoàn nai con* đang chạy loạn trong lòng.
*Nai con chạy loạn: Một câu thành ngữ ám chỉ cảm giác tim đập rộn rạo khi nhìn thấy người thương.
'Gần đây không biết làm sao mà số lần bị thế này càng ngày càng nhiều, nai con chạy nhiều đến nỗi sắp lăn ra ngất rồi! Lalisa rốt cuộc là vô tình hay cố ý hả?'
Đồ ăn rất nhanh được mang tới, Rosé lập tức đem mọi chuyện vứt ra sau đầu tập trung vào chiến đấu với đồ ăn trên bàn.
La đại ma vương ăn lẩu cũng rất nghiêm túc, nên ăn loại nào trước loại nào sau, cả thời gian nhúng vào là bao nhiêu cũng tính toán vô cùng chuẩn xác, tận tâm phục vụ cô với bánh bao nhỏ từ đầu tới cuối, so với lúc ăn ở nhà cô còn chuyên nghiệp hơn.
Rosé chưa bao giờ ăn lẩu mà không phải lo nghĩ gì như vậy. Bởi vì hôm nay cô chỉ cần ăn là được, các loại thức ăn đều chín vừa đủ, không giống cô làm lúc thì quá sống lúc thì quá chín.
"Em với Dae-jung cùng một đoàn làm phim?" Đang ăn, Lisa đột nhiên hỏi.
Rosé sửng sốt một chút mới phản ứng lại được: Dae-jung là Gà vàng của YG, lại là cháu của Lisa, cho nên chị ta biết tình hình gần đây của Dae-jung cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì vậy gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm nay anh ta vừa đến đoàn làm phim, thật ra thì hôm nay tôi mới biết, lúc thấy anh ta tôi còn sợ hết cả hồn..."
Lisa gắp cho cô một viên cá viên, lơ đãng hỏi: "Quan hệ không tệ?"
Rosé gật đầu, cảm thấy cái này cũng chẳng có gì cần giấu diếm vì vậy nói thẳng: "Cái này... Quan hệ của tôi với Dae-jung một lời khó nói hết, chúng tôi có qua lại một đoạn thời gian nhưng đã chia tay lâu rồi, còn bây giờ thì cứ cho là bạn đi! Chỉ là tình bạn này đoán chừng rất nhanh sẽ kết thúc, từ sau khi về nước anh ta toàn kéo cừu hận cho tôi thôi, suýt nữa còn hại chết tôi..."
"Sau này nếu nó bắt nạt cô thì nói cho tôi." Lisa nói.
Rosé cười: "Ha ha không có đâu, trong phim đều là cảnh tôi bắt nạt anh ta, còn ngoài đời ấy à, hừ hừ, nếu anh ta dám bắt nạt tôi thì tôi lập tức làm dì anh ta, dùng bối phận đè chết cái tên đó!"
Vừa dứt lời, Rosé với Lisa đều sửng sốt.
Rosé hận không thể chôn đầu dưới đất: 'Sao - mình - lại - không - quản - được - cái - mồm - để - giờ - nó - hại - chết - mình!' (Dạ thì chị nghĩ sao nói vậy mà, mặt trong đã nhận mặt ngoài còn e ạ >,<)
Rosé liều mạng gắp đồ ăn: "Ha ha, tôi... tôi nói giỡn chút thôi... chị chớ để ý!"
Khóe môi Lisa cong lên: "Chủ ý không tệ."
Rosé sững sờ: "..." 'Chị ta lại cảm thấy chủ ý này không tệ?!'
"Chaeyoung." Lisa đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô.
Rosé bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú thì khẩn trương vô cùng: "Sao.. thế nào?"
"Nếu em đổi ý, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào cũng được." Lisa nói.
Rosé nghe vậy liền hoảng, cô biết Lisa đang nói về việc "gả cho chị ta"...
Mặc dù đã từ chối rất rõ ràng và Lisa cũng không nhắc lại nữa nhưng cô vẫn luôn cảm thấy thái độ của Lisa đối với cô không giống bình thường, cả cái bầu không khí mập mờ giữa hai người nữa... Thảm nhất là, trái tim của cô lại dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của cô...
'Chả lẽ Dae-jung nói đúng, mình bị sắc đẹp mê hoặc rồi?'
Sau sự kiện kia cô từng cho rằng mình sẽ không thể yêu bất cứ người nào nữa, thậm chí cô từng xuất hiện tâm lí bài xích tất cả mọi người, kể cả nam lẫn nữ, trong một thời gian dài. Nhất là khi nhìn thấy những loại người khốn nạn thì hoàn toàn bị mất kiểm soát chỉ muốn giết chết bọn họ để thay trời hành đạo...
Mặc dù mấy năm gần đây trạng thái của cô đã ổn định rất nhiều, nhưng đối với loại sinh vật đáng khinh - kẻ phụ tình thì cô vẫn không muốn lại gần, thế nên việc kết hôn đối với cô mà nói không khác gì một câu chuyện kinh dị.
Nhưng, người trước mặt lại đôi lúc khiến cô cảm thấy sợ hãi này lại bất giác phá được một khe hở nhỏ trên lớp kén bảo vệ trái tim cô...
Ăn lẩu xong, trên đường về nhà, Mingie ăn no liền buồn ngủ, Rosé ôm cô bé nhỏ con mềm mại vào trong ngực mà không nỡ buông tay.
'Ôi thôi xong! Một bánh bao lớn đã đủ khiến mình rối loạn, giờ lại thêm một bánh bao nhỏ nữa...'
Cô phát hiện ở chung càng lâu thì cô càng thích bánh bao nhỏ, thậm chí một ngày không gặp đã nhớ điên cuồng, nếu một ngày không ôm nhóc một cái thì sẽ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
'Yahhh..! Đây cũng không phải triệu chứng tốt...'
Sau khi về đến nhà, Rosé nhẹ nhàng ôm Mingie vào phòng ngủ.
Lisa dựa người vào cửa, ánh mắt dịu dàng: "Mấy ngày nay làm phiền em rồi."
Rosé kéo chăn cho Mingie, khép cửa phòng đi ra: "Không phiền, tôi cũng rất thích Mingie."
Do dự một chút, cô ra vẻ vui mừng nói: "Tình trạng của Mingie ngày càng tốt, có lẽ cũng sắp đến lúc tôi không cần ở đây nữa rồi!"
Sắc mặt Lisa đột nhiên trầm xuống: "Em rất muốn rời đi?"
Rosé bị ánh mắt bén nhọn ép lui về sau một bước: "Cái này... thì là chờ Mingie ổn định là tôi phải đi mà, quấy rầy mọi người lâu như vậy tôi thật sự rất áy náy!"
Lisa: "Không hề quấy rầy."
Rosé không biết làm thế nào, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Lisa: "Nhưng tôi sẽ cảm thấy phiền."
Chân mày Lisa nhăn lại: "Phiền?"
"Đúng vậy." Rosé hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Nói thật, tôi cũng không phải kiểu người sống có nguyên tắc gì, ở chỗ này tôi luôn phải chú ý từng cử chỉ lời nói..."
Lisa: "Em không cần phải chú ý."
Rosé xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Được, vấn đề này coi như không ngại, nhưng tôi cũng cần có cuộc sống riêng, thỉnh thoảng tôi sẽ mang bạn về nhà chơi, sau khi kết thúc công việc cũng cần thư giãn một chút, đua xe, đi quán bar... nhỡ đâu gặp được một anh chàng đẹp trai, hay một cô gái xinh cũng khó tránh khỏi chuyện mang về nhà qua đêm..."
"Đủ rồi!" Lisa nghe vậy sắc mặt càng khó nhìn, khộng thể nhịn được nữa mà cắt lời cô.
(Ahhh nay Chaeng bẹo gan La đại ma vương >,> )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip