Chương 171: Giam giữ

Gia Cát Vô Ưu nhìn nàng một cái, từ chối nói.

" Ngươi thương tổn còn chưa khỏi hẳn."

"Nhưng mà ta cảm thấy tà đã tốt hơn rất nhiều, ta nghĩ đi xem Lệ Sa." Thái Anh biết hắn là quan tâm chính mình, thế nhưng nàng có sự kiên trì của nàng.

Gia Cát Vô Ưu trầm mặc chốc lát, ngay tại Thái Anh cho rằng hắn muốn vẫn trầm mặc xuống thời điểm như vậy, Gia Cát Vô Ưu nâng đầu lên, trong mắt mang theo ưu thương Thái Anh xem không hiểu.

"Ở đây không tốt sao? Rời xa nhân gian thị phi không tốt sao?"

Thái Anh hơi sững sờ, rời xa nhân gian thị phi? Nàng buông xuống con ngươi, lông mi ở tầm mắt của nàng hạ lưu lại một đạo bóng mờ, lắc lắc đầu. "Không, nơi này rất tốt, nhưng mà, nơi này không có nàng ấy..."

Lời Thái Anh nói để cho tâm Gia Cát Vô Ưu như là bị xé ra một cái lỗ hổng, kỳ thực hắn đã sớm biết, bọn họ thế này sẽ không quá lâu, nhưng mà tất cả những thứ này có phải là đến quá nhanh, hắn cuối cùng vẫn là muốn triệt để mất đi nàng sao? Không, có lẽ nên nói hắn chưa bao giờ có được nàng, nàng xưa nay liền không thuộc về hắn.

"Nếu ta không đồng ý." Gia Cát Vô Ưu nhìn ánh mắt của nàng đột nhiên cực nóng rất nhiều, hắn biết nàng đã gả cho Lạp Lệ Sa, cũng biết nàng sắp làm mẫu thân, nhưng mà hắn vẫn là không muốn buông tay, thật sự không muốn buông tay.

Thái Anh hơi nhíu mày. "Ngươi?" Nàng với hắn bất quá là bởi vì hắn cứu nàng với hài tử của nàng, nàng rất cảm kích hắn, nhưng cũng không có nghĩa là nàng từ đây liền phải bị hắn bày bố.

Gia Cát Vô Ưu đi tới trước mặt Thái Anh đưa tay xoa Thái Anh gò má, đáy mắt ưu thương, cặp mắt kia hình như có một loại ma lực có thể để người ta trầm luân, kiến lòng người không đành lòng. "Không sai, ta yêu nàng, từ rất sớm rất lâu rồi, cũng đã yêu nàng."

Nhưng mà yêu cuối cùng vẫn đến quá muộn, hắn khổ sở giãy dụa, nhưng chỉ là càng lún càng sâu.

Dung túng trong lòng mơ hồ có đáp án, nhưng khi Thái Anh nghe được hắn nói rõ thì vẫn là không nhịn được hơi kinh ngạc, lập tức, Thái Anh nghiêm mặt, nghiêng đầu đi tách ra xa tay Gia Cát Vô Ưu.
"Nhưng mà ta không yêu ngươi, ngươi biết chúng ta không có khả năng."

Trong lòng nàng tràn đầy đều là Lệ Sa, làm sao có khả năng lại chứa được người khác, nàng sinh là người của Lệ Sa, nếu là có một ngày nàng chết rồi, tương tự, cũng chỉ sẽ vì Lệ Sa, nếu đã không thể, nàng liền sẽ không cho hắn bất cứ hy vọng nào, dù sao hắn đã cứu nàng, nàng không muốn thương tổn hắn, đau dài không bằng đau ngắn.

Thái Anh ngữ khí lạnh lẽo làm cho Gia Cát Vô Ưu trong lòng đau xót, cho tới nay hắn cũng không dám biểu lộ tâm tư của chính mình, sợ nàng sẽ vì điều đó rời xa hắn, nhưng bây giờ hắn nhưng có loại cảm giác nếu không nói liền cũng không có cơ hội nữa, vì lẽ đó hắn liều lĩnh nói ra, mà nàng, quả nhiên là muốn rời xa hắn sao.

Hiện tại Gia Cát Vô Ưu nơi nào còn có Ma Tôn khát máu vô tình, hắn bây giờ bất quá là một nam nhân khốn khổ vì tình, nắm giữ nhân loại tâm tình, tình cảm của nhân loại, Thái Anh trả lời ở trong dự liệu của hắn, chỉ là câu nói không yêu kia, một câu không thể, để hắn bất đắc dĩ, cũng có một luồng phẫn nộ.

Hắn bắt lấy vai Thái Anh, tâm tình có chút kích động. "Tại sao không thể? Làm sao nàng biết không thể! Lạp Lệ Sa chung quy chỉ là phàm nhân, nàng ta sớm muộn sẽ chết! Nhưng nàng không giống nhau, nàng là Diêm Vương muội muội, nàng một khi tìm được phụ thân nàng, nàng liền vĩnh viễn không cần lại đầu thai chuyển thế, nàng sẽ mang theo tất cả ký ức sinh sống ở địa phủ, nhưng mà nàng ta lại lần lượt luân hồi sẽ quên sự tồn tại của nàng! Chỉ có ta có thể đời đời kiếp kiếp cùng với nàng!"

Thái Anh cũng không có truy cứu hắn nói tới 'hắn ta có thể cùng nàng đời đời kiếp kiếp cùng nhau', hắn có thân phận như thế nào nàng cũng không hiếu kỳ, nàng chỉ là nhợt nhạt nở nụ cười." Ngươi sai rồi, ta yêu nàng ấy, chỉ là bởi vì yêu nàng, xưa nay không phải là bởi nàng có thể cùng ta gần nhau một đời, chỉ sợ chúng ta từ đây không thể lại cùng nhau, trong lòng ta, trong mắt, cũng chỉ có thể có một mình nàng, nếu là ta thế gian đã không còn nàng, ta sống sót, coi như sống ngàn năm vạn năm, cũng như chết đi."

"Vì lẽ đó, nếu là không có nàng ta, coi như ta bồi tiếp nàng đời đời kiếp kiếp, nàng cũng chỉ là một bộ thể xác, thật sao?"

Gia Cát Vô Ưu khoé miệng lộ ra một chút tự giễu cười, không thể không nói Thái Anh đối với hắn mà nói rất là tàn nhẫn, hắn nhắm mắt lại, lần thứ hai mở mắt ra thì trong mắt loé ra một chút cố chấp, quanh thân ma khí cũng nặng rất nhiều. "Vậy nếu như ta không quan tâm nàng có tâm hay không tâm, chỉ cần nàng vĩnh viễn cùng ở bên cạnh ta thì sao?.

Nói xong, không cho Thái Anh thời gian phản ứng, Gia Cát Vô Ưu mạnh mẽ mà cúi thấp đầu hôn nàng, thuận thế đưa nàng ép ngã trên mặt đất, chỉ là phẫn nộ trong nháy mắt, hắn vẫn là tỉ mỉ không có áp đảo bụng nàng, chỉ lo tổn thương nàng.

Gia Cát Vô Ưu dùng sức gặm cắn đôi môi Thái Anh, tựa hồ là muốn tuyên bố quyết định của chính mình.

Hắn là Ma Tôn, hắn pháp lực vô biên, thế gian này không có cái gì có thể ngăn cản hắn! Dù cho là Diêm Vương, hoặc là Thiên Binh Thần Tướng! Vì lẽ đó nếu như hắn miễn cưỡng muốn đưa nàng giữ ở bên người? Có thể vừa mới bắt đầu nàng sẽ phản kháng, sẽ khổ sở, nhưng mà đợi được người phụ nữ kia chết đi sâu đó, đợi được trăm năm ngàn năm vạn năm sau đó đâu? Bầu bạn ở bên người nàng chính là hắn không phải sao! Hắn nhất định có thể đánh động nàng! Nhất định có thể!.

Thái Anh bị Gia Cát Vô Ưu đột nhiên cử động làm cả kinh, có chút bối rối giẫy giụa, dùng tay đẩy hắn ra, nhưng mà hữu tâm vô lực, không cần nói nàng linh lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, dù cho hoàn toàn khôi phục bây giờ cũng không nhất nhịn là đối thủ của Gia Cát Vô Ưu.

Nàng không phải nữ tử chưa qua chuyện đời, tiếp tục như vậy sẽ phát sinh chuyện đáng sợ thế nào nàng không thể nào không biết, môi bị ngăn chặn, Thái Anh chỉ có phát sinh ô ô âm thanh, mà nàng muốn triệu hoán ma thú, lại bị Gia Cát Vô Ưu một cái kết giới, miễn cưỡng chặn nàng cùng ngoại giới liên hệ, cảm giác như vậy để nàng thật khủng hoảng.

Giờ khắc này Gia Cát Vô Ưu làm cho nàng cảm thấy xa lạ, nhưng mà hắn bi thương lại là nồng nặc như vậy, mãi đến tận có nóng nóng giọt nước, nhỏ ở trên mặt của nàng, Thái Anh mới là chấn động, hắn, hắn khóc?

Cảm giác được người trong ngực đình chỉ giãy dụa, Gia Cát Vô Ưu hôn mới dần dần ôn nhu, nhưng mà sau một khắc hắn liền cảm giác được nơi bụng lạnh lẽo xúc cảm lạnh như băng, Gia Cát Vô Ưu môi dừng một chút, mở hai mắt ra, đối diện hắn chính là ánh mắt Thái Anh phức tạp.

"Vô Ưu." Thái Anh lần thứ nhất dịu dàng kêu tên của hắn.

"Ngươi xem qua tất cả ký ức của ta, như vậy ngươi nhất định biết chuyện xưa của mẫu thân ta."

Gia Cát Vô Ưu không cần nhìn, cũng biết kế tiếp là cái gì, nàng, muốn giết hắn? Mà lời của nàng càng làm cho hắn rơi vào trong hồI ức cực kỳ lâu trước đây, mẫu thân của nàng, hắn đương nhiên biết, Sa Hoa, đó là một cái phòng hoa tuyệt đại nữ tử, không thể không nói Thái Anh rất nhiều chỗ đều được di truyền từ mẫu thân của nàng.

Bắt đầu từ khi hắn gặp phải mẫu thân của nàng, mẫu thân của nàng liền rất ít cười, sau đó hắn mới biết, Sa Hoa yêu ca ca của nàng, mà như vậy cấm kỵ chi luyến là không được thiên giới cho phép, bọn họ bị ép tách ra, Sa Hoa đợi năm nhân kia rất lâu, nhưng chung quy là không có đợi được, vì vậy nàng lựa chọn tản đi tu vi, hoá thành nguyên hình, làm một đoá vô tâm vô hình Bỉ Ngạn Hoa.

Thái Anh đây là nói cho hắn, nếu hắn ép buộc nàng, nàng cũng sẽ như mẫu thân của nàng như vậy...

Như một chậu nước lạnh, lạnh đến thấu xương đổ lên đầu Gia Cát Vô Ưu, như kim châm muối sát từ đầu đến chân hắn.

Gia Cát Vô Ưu trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, hắn không muốn thương tổn chính là nàng, hắn chỉ là muốn lưu nàng lại, hắn sợ hắn cũng lại sẽ không tiến vào được thế giới của nàng.

"Nàng cũng nên hiểu, nếu như ta thật sự muốn giảm cầm nàng, nàng liền ngay cả chết, cũng không làm được." Gia Cát Vô Ưu vẫn là chưa từ bỏ ý định hỏi, hay hoặc là hắn đã sớm biết kết quả, mà hắn sở dĩ hỏi như vậy, chỉ là vì để cho chính mình hết hy vọng, nếu muốn đau, như vậy liền đau đến triệt để chút đi.

Thái Anh cắn răng, cuối cùng hổ thẹn nhắm mắt lại. "Vô Ưu, xin lỗi, ta một đời này, chỉ có thể yêu Lệ Sa một người."

'phốc' một tiếng, chủy thủ đi vào trong cơ thể Gia Cát Vô Ưu, Gia Cát Vô Ưu được đáp án cuối cùng, cười đến nước mắt cũng theo chảy xuống, cả quả tim từ lâu tan nát. "Dù cho nàng ta để nàng rơi vào tình cảnh như thế?"

Mà hắn vẫn hỏi, Thái Anh chỉ là lặng lẽ, một hồi lâu Gia Cát Vô Ưu đều không nói gì, chỉ là tùy ý máu tươi theo chủy thủ đem cả tay Thái Anh đều nhuộm đỏ, trong lòng đau vượt xa khỏi thân thể đau.

Không biết qua bao lâu, Gia Cát Vô Ưu mới ngẩng đầu lên, âm thanh khàn khàn nói. "Được, ta tác thành nàng..."

Thời khắc này hắn là thực sự thua, trong nháy mắt uể oải không phải là bởi vì hắn bại bởi Lạp Lệ Sa, mà là thua cho trái tim của chính mình, hắn chúng quy là không nỡ để nàng khổ sở, hắn sẽ không để cho nàng dẫm vào vết xe đổ của mẫu thân nàng...

Thái Anh năng lực chỉ thầm một tiếng cảm ơn, không phải nàng nhẫn tâm, chỉ là nàng biết, chỉ có như vậy mới có thể làm cho hắn đối với mình chân chính hết hi vọng, nàng tin tưởng hắn không có việc gì, hắn là Gia Cát Vô Ưu hắn nắm giữ mạnh mẽ chữa trị năng lực, vì lẽ đó, hắn nhất định không có việc gì.

Chỉ là Thái Anh không biết, bây giờ Gia Cát Vô Ưu dù cho mạnh mẽ đến đâu, dù cho hắn chữa trị lực mạnh hơn, tâm bệnh khó chữa, đó là hắn bản thân vĩnh viễn không cách nào chữa trị.

Mà trong hoàng cung, ba ngày kỳ hạn đã đến, không có nguyên lai những thần tử kia, mới mẻ dòng máu truyền vào, Lạp Lệ Sa thế lực trong nháy mắt khắp triều chính, lại có Bạch Khải gia tộc với Mộ Dụng gia tộc chống đỡ, ngôi vị hoàng đế đó vững chắc không thể lại vững chắc hơn, còn Bắc Ảnh gia tộc nương ngờ vào chính là Lạp Trạch Phong, thêm vào bọn họ trước đối đãi Thái Anh thương tổn, vì lẽ đó cũng không dễ vượt qua.

Liên tục chịu đến chèn ép sau đó, Bắc Ảnh gia tộc dĩ nhiên không có đã từng huy hoàng, mà danh tiếng một trong tám đại gia tộc cũng chỉ còn trên danh nghĩa.

Thời cuộc tuy rằng rung chuyển, thật không người nào có thể không biết Tề Dự quốc bây giờ có đông đảo ma thú cầm giữ quan ải, vì lẽ cho dù trong nước còn chưa hoàn toàn bình định, cũng không có cái quốc gia nào dám mượn gió bẻ măng.

Còn có "chưa hoàn toàn bình định" tự nhiên chính là chuyện của Thái Anh, ai tới làm cái này quốc quân, bách tính cũng không thèm để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip